Chương 482: Bộc bạch (2)
Sedina mím môi. Sedina khó có thể nghĩ ra được nên đáp lại đối phương như thế nào. Cảm xúc của Sedina rất phức tạp và mâu thuẫn.
Cuối cùng, lựa chọn của Sedina là tạm thời hoãn lại mọi chuyện, cô ấy cần thời gian để suy nghĩ thêm. Sedina kéo Rudger rời đi. Đoàn người Alex cũng chỉ biết lặng lẽ theo sau. Bọn họ đều hiểu ý không xen vào chuyện nhà người khác.
"Ừm, cứ để như vậy có ổn không?"
Chỉ có Belaruna hoàn toàn không biết gì vẫn ngu ngơ hỏi một câu như vậy.
"Yên lặng đi."
"Hả?"
"Tôi đã bảo cô im lặng đi mà."
Hans dùng hết sức kéo yêu tinh điên khùng này đi cùng, tránh cô nàng này lại thốt ra mấy câu kỳ quái.
Nhìn đoàn người chậm rãi rời đi, thuyền trưởng Robert lúc này mới vỗ vai an ủi Walter Rosen.
"Ông chủ cũng đừng nhụt chí. Cô chủ nhỏ cần có thời gian để từ từ tiếp nhận chuyện này."
"Có lẽ vậy."
* * *
Sedina tâm trạng không được tốt lắm. Thậm chí hiện tại cô có thể nói là rất buồn. Lý do chính là thái độ của Walter Rosen. Ngay cả khi sải bước qua hành lang của dinh thự Rosen, cảm xúc của Sedina cũng không dễ dàng nguôi ngoai. Sedina không nói gì cho đến khi trở về phòng.
Rudger cảm thấy không hiểu tại sao mình cũng bị kéo đến đây. Hans, Alex và Belaruna cho rằng bản thân không thể giúp được gì đã sớm kiếm cớ bỏ chạy trước. Trước khi đi, cả ba vẫn không quên dặn dò Rudger phải ở lại an ủi Sedina.
"Anh trai cố lên. Tôi tin anh có thể làm được."
"Thủ lĩnh anh cũng biết đấy, một người thủ lĩnh đúng nghĩa là người phải biết chia sẻ khó khăn với đồng đội. Hơn nữa, trái tim của phụ nữ giống như thủy tinh vậy, chúng rất dễ bị tổn thương."
"Cậu nói hươu nói vượn cái gì thế?"
"Hehe. Nếu sau này mọi việc suôn sẻ, liệu tôi có thể trở lại khu rừng và kết nối với Cây Thế Giới không nhỉ?"
"........."
Thế là bất chấp cái nhìn trừng trừng của Rudger, cả ba con người kia với bộ dạng không chịu trách nhiệm dứt khoát bỏ đi.
Đúng là mấy kẻ không đáng tin cậy.
Rudger khẽ thở dài, nhìn chằm chằm vào người đối diện.
Sedina hiện đang ngồi trên ghế sofa, dường như đang phải đấu tranh suy nghĩ rất nhiều thứ. Ngay cả khi như vậy, Sedina vẫn kiên cường, cố gắng không để bản thân rơi lệ. Càng quan sát biểu cảm của đứa trẻ trước mặt, Rudger ngày càng lo lắng rằng cô bé này nếu cứ tiếp tục rất có thể sẽ mắc chứng r·ối l·oạn cảm xúc mất.
Nhưng bản thân Rudger lại chẳng thể giúp đỡ được gì trong tình huống này. Đây là vấn đề riêng của hai cha con bọn họ, nút thắt trong lòng cả hai cuối cùng vẫn phải do người trong cuộc tự mình tháo gỡ.
Những lúc như thế này, hắn chỉ có thể đưa cho Sedina một số lời khuyên với tư cách là một giáo sư mà thôi.
"Cô cảm thấy thế nào?"
Sedina do dự một lúc rồi đáp.
"Tôi cứ nghĩ chỉ cần gặp mặt và giải thích là mọi hiểu lầm sẽ biến mất. Nhưng chỉ khi gặp lại cha mình, tôi mới hiểu ra mọi chuyện không dễ như tôi tưởng."
Hai bàn tay Sedina siết chặt.
"Thật khó khăn khi phải đối diện với ông ấy."
Rudger gật đầu.
Một trái tim gần như đã tan vỡ cùng với một tâm hồn bị tổn thương trong thời gian dài sẽ rất khó lành lại. Dù cho hiện tại Walter Rosen có muốn bù đắp cho Sedina cũng không phải việc dễ dàng.
Rudger vuốt cằm suy nghĩ.
"Bây giờ cô có còn hận cha cô nữa không?"
Sedina lắc đầu. Nếu là trước đây, cô ấy đúng là muốn mượn tay tổ chức tiêu diệt gia tộc Rosen, cô ấy chỉ hận người đàn ông kia sao không c·hết đi. Nhưng sau khi biết được sự thật bao năm qua, bên cạnh cảm xúc phức tạp với Walter Rosen, Sedina lại có phần giận bản thân hơn. Cô ấy giận bản thân không suy nghĩ thấu đáo đã làm ra nhiều hành vi dại dột. Nếu nghĩ kỹ lại thì hành động của Sedina đối xử với người bạn thời thơ ấu của mình là Julia cũng chẳng khác gì hành động của Walter Rosen làm với cô bé cả.
Sedina khẽ than thở, trong lòng rối bời.
Cốc. Cốc. Cốc.
Trong lúc cuộc trò chuyện bên trong đang dần trở nên bế tắc thì chợt có tiếng gõ cửa. Khoảnh khắc Sedina còn đang tự hỏi đó là ai, Rudger đã nở một nụ cười nhẹ nhõm. Hắn đứng dậy mở cửa. Người bên ngoài không ai khác chính là gia chủ của nhà Rosen.
"Ông đến đúng lúc đấy."
"... ... ."
Cả người Sedina run lên khi nhìn thấy bóng người bên ngoài cánh cửa.
Walter Rosen khẽ mở miệng, hỏi một cách nhẹ nhàng.
"Sedina, con có thể nói chuyện với ta một lát không?"
Sedina quay đầu đi tránh ánh mắt của Walter Rosen nhưng cũng không nói lời từ chối. Đó là một hành động ngầm cho phép.
Rudger thấy vậy, nhẹ vỗ bả vai Walter Rosen rồi sau đó đi ra ngoài. Hắn cũng tiện tay đóng cửa phòng lại.
Đây là cơ hội duy nhất của Walter Rosen. Nếu ông ta không nắm chắc được thì sẽ mãi mãi không còn cơ hội nào để hàn gắn quan hệ giữa hai cha con bọn họ nữa.
Khi cánh cửa phòng đóng lại, Walter Rosen cuối cùng hạ quyết tâm. Ông ấy bước đến chiếc sofa và ngồi xuống bên cạnh Sedina. Như thể sợ hãi một người lạ mặt, Sedina càng cúi đầu thấp hơn nữa. Trông cô bé hiện tại như thể một con nhím đang cuộn tròn vì kinh sợ.
"Con vẫn không muốn nói chuyện với ta sao?"
"........."
Walter Rosen chậm chạp mở lời.
"Ta không biết nên bắt đầu từ đâu. Câu chuyện năm đó ta đoán là con cũng đã biết chân tướng rồi. Ta biết ta không có tư cách cầu xin con tha thứ, những lời nói suông như hiện tại cũng chẳng thể bù đắp lại những thương tổn mà con đã phải trải qua. ...Nhưng đây là tất cả những gì ta có thể làm hiện tại."
"........."
"Ít nhất, ta rất vui mừng khi con đã an toàn trở về."
Walter Rosen thở dài một tiếng rồi chậm chạp đứng dậy. Ngay khi ông ta vừa định rời đi thì cánh tay của Sedina đã tóm lấy áo Walter Rosen.
"D-Dừng lại!"
"!!!"
"Ô-ông cứ như thế mà bỏ đi sao?"
"Sedina..."
"Tôi đã từng rất căm hận vì có một người cha như ông. Đến mức tôi nghĩ nếu cả gia tộc Rosen đều bị tiêu diệt thì sẽ tốt biết bao. Ông hẳn đã biết tin tôi từ lâu đã gia nhập một tổ chức b·ất h·ợp p·háp. Tôi chấp nhận sống cuộc sống như vậy chỉ để trả thù cái gia tộc này."
Sedina đã không biết bao nhiêu lần tự hỏi bản thân rốt cuộc đã làm sai chuyện gì mà khiến ngay cả đến người cha ruột thịt cũng không cần cô ấy nữa. Tại sao một đứa trẻ đáng lý ra có gia đình như cô ấy cuối cùng lại trở thành một đứa trẻ bị bỏ rơi?
Sedina khao khát một mái ấm. Cô không cần nó phải to lớn, hào nhoáng hay tráng lệ, chỉ cần đó là một nơi cho cô ấy cảm giác an toàn, có người quan tâm, trông ngóng mỗi khi cô ấy trở về là được.
Có ai trên đời này lại không mong ước có một mái ấm đủ đầy cơ chứ?
Thế nhưng bất hạnh thay lại có những người chẳng thể có được một điều đơn giản như vậy. Sedina luôn ngưỡng mộ những đứa trẻ cùng trang lứa có được tình yêu thương của cha mẹ. Còn cô ấy mỗi khi bị tổn thương thì chỉ có thể lặng lẽ một mình gặm nhấm nỗi cô đơn, lặng lẽ lau nước mắt, kiên cường sống qua ngày.
Khuôn mặt vốn quật cường của Sedina lúc này đã rưng rưng nước mắt từ bao giờ.
"Ông có bao giờ nghĩ đến con gái của ông thực ra vốn không mong muốn cái cách bảo vệ đấy không?"
Cuối cùng, Sedina cũng đã quyết định đối mặt với sự thật, cô nhìn thẳng vào mắt người đối diện.
Walter Rosen vô tình nín thở trước cảnh tượng đó. Trong ánh mắt trong veo của đứa trẻ kia, ông ta thoáng thấy được hình ảnh người bạn đời đã khuất của mình. Walter Rosen cảm thấy có gì đó đang dâng lên trong trái tim đã sớm cằn cỗi của bản thân.
Cảm xúc.
Những cảm xúc mà ông ta đã kìm nén và cất giữ bao năm qua cho đến hiện tại bị rung chuyển dữ dội như thể đang gặp phải một cơn bão.
Ông ta thật vô dụng. Ông ta chẳng thể làm được gì cho đứa con của mình. Bao năm qua, đứa nhỏ này đã phải một mình trưởng thành mà không có cha mẹ bên cạnh. Nó rốt cuộc đã phải chịu đựng những gì, quả thực Walter Rosen không dám nghĩ đến.
Sau khi người bạn đời ra đi, Walter Rosen không biết phải đối mặt với đứa con gái duy nhất của mình như thế nào. Một doanh nhân như ông ta có thể dễ dàng nhìn thấu được các quỹ tích của dòng tiền lưu động trên thị trường, nhưng ông ta lại hoàn toàn không thể nhìn thấu được cảm xúc của một đứa nhỏ phải chịu nỗi đau mất mẹ.
Walter Rosen trong nỗi đau mất vợ cùng sự sợ hãi sẽ mất đi nốt đứa con gái của mình, cuối cùng đã làm ra một lựa chọn khiến ông ta hối hận cả đời, đó là tự tay đẩy đứa con gái của mình đi để nó không phải chịu kết cục giống như người vợ của ông.
Walter Rosen luôn lấy đó làm cái cớ an ủi bản thân nhiều năm qua. Nhưng chỉ có ông ta mới biết rõ, ông ta đang tự lừa mình dối người. Ông ta hoàn toàn có thể có những cách làm tốt hơn, chỉ là Walter Rosen đã lựa chọn cách làm tồi tệ nhất cho cả hai cha con bọn họ mà thôi.
"Walter, đứa nhỏ rất giống anh đấy."
Walter Rosen có ảo giác như thể giọng nói của Ella nhiều năm về trước đang vang vọng quanh tai mình. Những ký ức của quá khứ xa xăm cùng lúc này chợt ùa về như thác lũ.
Ông ấy vẫn còn nhớ rõ lần đầu bọn họ gặp nhau, khoảnh khắc người đó mỉm cười dưới ánh nắng ban mai, Walter Rosen đã biết cái cảm giác chung tình với một người cả đời là như thế nào.
Ông ấy không quên được ngày cả hai bọn họ kết hôn, ngày Ella hạ sinh đứa con đầu lòng của bọn họ. Cái cảm giác run rẩy khi ôm đứa trẻ trong tay, con bé thật nhỏ, bàn tay của nó còn đặt lên má ông như thể đang gửi lời chào đến người cha của mình.
Nước mắt chảy dài trên má Walter Rosen. Ông cuối cùng cũng không kìm được cúi xuống ôm chặt lấy đứa nhỏ vào lòng.
"Con gái, cha thực sự xin lỗi."
Sedina cũng không thể kiên cường được nữa, cô bé bật khóc nức nở trong vòng tay của cha mình.
Rốt cuộc, sau bao nhiêu năm mong chờ rồi thất vọng, cuối cùng, Sedina cũng đã tìm được mái nhà của chính mình.