Chương 481: Bộc bạch (1)
Trời đã sáng.
Bốn người Rudger, Hans, Alex và Belaruna đã sẵn sàng rời đi.
"Mọi người rời đi sớm thế sao?"
Giáo sư Vierano không giấu được vẻ tiếc nuối. Dù sao thì nhóm người Rudger cũng là ân nhân đã ra tay cứu vương quốc yêu tinh, ông ấy muốn chiêu đãi bọn họ thêm vài ngày.
"Cảm ơn giáo sư Vierano nhưng chúng tôi vẫn còn việc phải giải quyết. Chúng tôi cần trở lại báo cáo tình hình cho người kia."
"À, là ông ấy... ... ."
"Dù sao thì việc con người ở lại bên trong khu rừng quá lâu cũng không phải chuyện tốt. Những người không biết sẽ có dị nghị không hay về mọi người. Tôi không muốn lại xảy ra hỗn loạn không cần thiết."
Bên trong gia tộc Dentis vẫn đang để chiếc phi thuyền chở đám người Rudger đến đây. Trong tình huống hiện tại, mọi sự chú ý của yêu tinh trong khu rừng đều đang hướng về Cây Thế Giới nên tạm thời chưa có ai phát hiện ra. Nhưng nếu người có tâm để ý đến, mọi chuyện sẽ rất phiền phức. Vì vậy, đám người Rudger cần rời đi càng nhanh càng tốt.
Giáo sư Vierano cũng hiểu những điều này, ông ấy cuối cùng chỉ có thể gật đầu một cách tiếc nuối.
"Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy. Hẹn mọi người một dịp khác vậy."
"Ngài có trở về cùng chúng tôi không?"
Vị giáo sư yêu tinh lắc đầu.
"Dù sao thì tôi cũng đã xin nghỉ phép rồi, tôi sẽ ở lại lãnh địa một thời gian. Hiện tại bên trong khu rừng rất hỗn loạn, có rất nhiều việc cần xử lý."
Quân đội chủ đội của ba gia tộc Radix, Crown và Plohim tuy đã bị tiêu diệt nhưng lực lượng bên trong lãnh địa của bọn họ vẫn còn. Tin tức về Cây Thế Giới b·ị t·hương đã sớm lan truyền khắp khu rừng, rất nhiều kẻ có dã tâm vẫn đang âm thầm lên kế hoạch chiếm lấy sức mạnh của Cây Thế Giới. Trách nhiệm của hai gia tộc Berk và Dentis là ngăn chặn tình huống đó phát sinh.
"Những con chuột nhắt vẫn muốn hành động bất chấp tình cảnh hiện tại đang hỗn loạn cỡ nào. Cám dỗ của sức mạnh đúng là một thứ khó cưỡng lại."
Ambella Berk thuật lại tình hình hiện tại một cách khó chịu. Mái tóc như bờm sư tử của bà ta run rẩy theo từng lời phàn nàn của chủ nhân chúng.
Rudger nhìn vào bàn tay giả của Ambella, lên tiếng hỏi thăm.
"Cánh tay của ngài đã ổn hơn chưa?"
"Nó sao?"
Ambella cười toe toét khi giơ bàn tay giả mới của mình lên.
"Tốt hơn nhiều so với cái tay ban đầu. Ta còn đang suy nghĩ đến việc có nên đổi nốt cái tay còn lại không đây."
Rudger lắc đầu cười trước lời nói đùa của đối phương.
"Ngài đến đây để tiễn chúng tôi sao?"
"Ta không đến để tiễn cậu."
Ambella chợt nhìn Sedina đang đứng cạnh Rudger.
"Cảm ơn nhóc."
"Dạ?"
"Vì đã giúp ta khôi phục cánh tay đã bị mất."
"Cái đó... ... Dì Ambella cũng đã rất cố gắng để cứu con... ... ."
"Hả?"
Biểu cảm của Ambella Berk có phần kinh ngạc khi nghe thấy xưng hô phát ra từ miệng Sedina.
Sedina vội vàng giải thích.
"Mẹ con đã nói chuyện của hai người cho con nghe rồi."
"Vậy à?"
Ambella gật đầu. Bà ấy cũng rất muốn gặp lại Ella nhưng Ambella không thể kết nối với Cây Thế Giới. Tuy nhiên, Ambella cảm thấy mọi chuyện như hiện tại cũng đã rất tốt rồi, ít nhất thì linh hồn của Ella vẫn còn sống.
"Ta không có ý định ép buộc nhóc phải gánh vác trách nhiệm của Đại Tư tế. Ngay cả khi bên trong chúng ta không có người có thể giao tiếp với Cây Thế Giới, chúng ta cũng không có ý định ép con phải ở lại. Ngược lại, nếu có một kẻ nào dám làm như vậy, đích thân ta sẽ đi chào hỏi hắn bằng thanh kiếm này. Vậy nên đừng quá lo lắng, cứ yên tâm đi đi."
"Dì có chắc mọi chuyện sẽ ổn không?"
"Tất nhiên là không."
"Hả?"
"Tất nhiên là không ổn. Nhưng như thế thì có sao? Đừng quên rằng tất cả chúng ta đều là yêu tinh đã sống rất lâu. Chúng ta còn chưa vô dụng đến mức phải bám lấy một đứa trẻ và yêu cầu nó lãnh lấy cái trách nhiệm khôi phục lại vương quốc. Niềm kiêu hãnh của những gia chủ như chúng ta không cho phép chúng ta làm điều đó. Nhóc cứ để những việc này cho người lớn chúng ta giải quyết đi, phải không Vierano Dentis?"
Giáo sư Vierano đứng bên cạnh không nói gì, chỉ mỉm cười trấn an Sedina.
Ambella dịu dàng xoa đầu Sedina.
"Tuy nhiên, nếu muốn quay lại, nhóc có thể trở về bất cứ lúc nào. Đừng bao giờ quên, nơi đây sẽ luôn là quê hương của con."
Sedina vô cùng cảm động trước những lời này.
"... ... Hừ. Nếu cứ như thế này quá lâu thì cuối cùng nhóc sẽ hối hận thôi, vậy nên hãy nhanh chóng rời đi đi. Tất cả mọi người mau lên chiếc phi thuyền đó đi."
Ambella chỉ tay vào chiếc phi thuyền đang hạ cánh trên một bãi đất trống rộng lớn. Mặc dù chịu một số thiệt hại sau trận chiến với Bentmin nhưng chiếc phi thuyền vẫn không gặp khó khăn gì khi bay trở lại.
"Nếu cứ để nó ở đó và người khác nhận ra thì mọi chuyện còn tồi tệ hơn."
"Đúng vậy."
Sau khi tạm biệt, nhóm người Rudger lần lượt lên phi thuyền.
"Mọi người đã lên hết chưa?"
Robert kiểm tra nhân số bên trong. Ánh mắt của ông ta cuối cùng cũng chuyển sang Sedina.
"Rất mừng vì cô đã trở lại an toàn, cô chủ."
"... ... ."
Chiếc khinh khí cầu khởi hành. Ambella Berk và giáo sư Vierano đứng dưới dõi theo chiếc phi thuyền đang dần bay lên bầu trời.
"Thực ra bà không muốn con bé rời đi đúng không?"
Giáo sư Vierano chợt lên tiếng.
"Dù tôi rất quý Sedina nhưng cũng không thể chỉ vì chuyện đó mà ép buộc nó phải ở lại đây được. Con bé có quyền lựa chọn cuộc sống mà nó muốn."
"Điều đó cũng đúng."
"Hơn nữa, nếu là đứa trẻ đó, có thể một ngày nào đó nó sẽ quay lại đây."
"Có lẽ vậy."
Ambella trừng mắt nhìn giáo sư Vierano.
"Đừng có nói như thể ông đang cảm thông với tôi. Không phải ông là giáo sư tại học viện con bé theo học sao? Ông có thể gặp nó bất cứ khi nào ông muốn."
"Tôi sẽ không biện hộ gì về chuyện đó."
"Thật ranh mãnh. Ông không còn là yêu tinh chất phác thật thà như người ta vẫn nói nữa rồi."
"Ai rồi cũng phải thay đổi mà."
".........Phải."
Từ thay đổi rất xa lạ với những yêu tinh đã ở một nơi trong hàng trăm năm như bọn họ. Ít nhất giáo sư Vierano và Ambella Berk là những yêu tinh dễ dàng tiếp nhận những thay đổi này nhất. Nhưng so với nhân loại bên ngoài đang đấu tranh từng ngày từng giờ, những thay đổi của bọn họ thực sự quá ít, mức độ chắc chỉ có thể so sánh với những đứa trẻ sơ sinh.
"Cả Ella Plante và Bentmin Lipre đều đang tìm kiếm cách để yêu tinh chúng ta có thể tồn tại giữa những thay đổi trên thế giới này."
"Chỉ là phương pháp hoàn toàn trái ngược nhau."
"Thay vì để chuyện đó cho người khác, sao chúng ta không tự tay xây dựng tương lai mà chúng ta mong muốn?"
"Haha."
Trong tầm mắt của hai đại gia chủ, chiếc phi thuyền đã biến mất vào mây xanh.
"Đi thôi."
Ambella Berk xoay người định rời đi. Giáo sư Vierano cũng tiếp bước theo sau.
Đột nhiên.
Hai người chợt dừng lại. Bởi vì phía sau bọn họ đã xuất hiện một bóng người lạ mặt từ bao giờ.
"... ...Ngươi là ai?"
Ambella Berk hỏi với giọng đầy căng thẳng. Bà ta có thể chắc chắn lính gác quanh đây vẫn còn. Vậy tại sao tên này có thể đột nhập vào đến tận đây mà không gây ra bất kỳ động tĩnh nào được?
Kẻ lạ mặt đột nhiên xuất hiện là một người đàn ông tóc đen mặc áo choàng và đeo mặt nạ trắng. Hắn ta nở một nụ cười bí ẩn.
* * *
Trên chuyến bay trở về, Sedina đang chìm vào giấc ngủ sâu. Belaruna cũng trong tình trạng tương tự. Với hai người này, sự mệt mỏi tích tụ trong một thời gian dài không thể ngay lập tức thuyên giảm chỉ bằng một ngày nghỉ ngơi.
Những người duy nhất còn tỉnh táo là Rudger, Hans và Alex. Cả ba bắt đầu trao đổi về tình hình sắp tới.
"Anh trai, sắp tới anh định làm gì?"
"Trước hết cứ quay lại bàn giao mọi chuyện cho nhà Rosen đã. Dù sao thì bọn họ vẫn còn nợ chúng ta tiền thù lao. Chúng ta có thể yêu cầu bọn họ rót vốn đầu tư vào cho Khu phố Hoàng Gia."
"Anh không muốn tiếp quản tập đoàn Rosen sao?"
"Nói thì dễ nhưng thực sự chúng ta không thể nuốt được con quái vật đấy đâu. Cho dù có sự đồng ý của Walter Rosen đi chăng nữa thì chắc chắn các cổ đông khác cũng sẽ phản đối. So với viễn cảnh đó thì việc chúng ta định ra một thỏa thuận yêu cầu tiền đầu tư từ nhà Rosen sẽ đảm bảo hơn nhiều."
Hans cười khúc khích.
"Ái chà, sao anh không nói thẳng ra luôn là anh không muốn làm gì nhà Rosen bởi vì Sedina đi?"
Rudger không trả lời. Hans cũng đoán được phản ứng này của đối phương nên cậu ta tự nhiên chuyển sang chủ đề tiếp theo.
"Đã tìm được tung tích mảnh vỡ còn lại chưa?"
"Tìm được rồi."
"Vậy kế hoạch tiếp theo là gì?"
Alex cũng tham gia với giọng rất hào hứng. Tuy nhiên, bất chấp vẻ mặt tràn đầy hy vọng của hai người, biểu cảm của Rudger lại không được tốt lắm.
Hans nhận thấy có gì đó kỳ lạ, cẩn thận hỏi.
"Có vấn đề gì sao?"
"Các Thánh vật đã cho tôi biết mảnh cuối cùng ở đâu. Nếu có vấn đề thì đó là khung cảnh."
"Nơi nào thế... ... ."
"Đó là cảnh tượng tôi chưa từng thấy trước đây. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một nơi kỳ quái như vậy."
"Như thế nào?"
"Một thế giới mọi thứ hòa quyện như màu nước. Bầu trời pha trộn bởi đủ thứ màu lam, tím và xanh lục, còn khu rừng và tàn tích gần đó trông như thể bị biến dạng."
Hans và Alex hai mắt nhìn nhau như thể muốn hỏi người kia có biết nơi nào trông như miêu tả không. Đáp án đương nhiên là phủ định.
"Có một nơi như vậy à?"
"Lẽ nào là cực quang của vùng phía Bắc?"
"Tôi cũng không biết. Tôi chưa từng nhìn thấy hay nghe nói về một nơi như vậy. Tạm thời cũng chưa có kế hoạch nào cả."
Manh mối duy nhất hiện tại Rudger có chính là khung cảnh kỳ quái hắn đã nhìn thấy. Việc tìm kiếm mảnh vỡ cuối cùng có vẻ sẽ không đơn giản.
"Khi quay lại, tôi nghĩ sẽ phải bắt đầu bằng việc tra tài liệu hoặc tìm kiếm tin tức về nơi đó trước."
"Có lẽ anh có thể đi hỏi Sư phụ mình."
"Ừ. Tôi cũng định làm thế."
Trong lúc ba người đang thảo luận thì giọng nói của Robert vang lên từ khoang lái.
[Mọi người nghe rõ không? Chúng ta sắp đến nơi rồi. Cảm ơn tất cả mọi người vì đã trở về an toàn.]
Sedina và Belaruna đang ngủ khi nghe được tiếng nói này cũng dần tỉnh lại.
Chiếc khinh khí cầu chẳng mấy chốc liền hạ cánh an toàn trên bãi đất rộng lớn trước dinh thự của gia tộc Rosen. Khi đám người bước ra khỏi phi thuyền, Walter Rosen đã đứng sẵn ở phía dưới đón bọn họ.
"........."
Sedina không tự chủ run lên khi nhìn thấy cha mình. Walter Rosen cũng im lặng nhìn Sedina. Ánh nhìn trong mắt ông ta vẫn lạnh lùng và trống rỗng như thường lệ, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Chỉ là mọi người ở đây ai cũng biết đó chỉ là bề ngoài. Nếu Walter Rosen không quan tâm đến Sedina thì ông ta chẳng cần thiết phải đến đây. Việc Walter Rosen xuất hiện đón bọn họ chứng tỏ rõ ràng ông ấy lo lắng cho con gái mình.
Walter Rosen cảm thấy nhẹ nhõm vì con gái mình đã sống sót trở lại, nhưng mỗi khi nhớ lại bản thân đã đối xử với đứa trẻ đó như thế nào, ông ta lại không biết phải làm gì tiếp theo.
Ông ta nên nói gì đây? Vấn đề nên giải quyết như thế nào?
Là một doanh nhân, việc đưa ra nguyên nhân và giải pháp cho một chiến lược kinh doanh không làm khó được Walter Rosen. Tuy nhiên, bản thân gia chủ nhà Rosen lại gặp khó khăn trong việc nói chuyện với con gái của chính mình.
Hai người im lặng nhìn nhau. Đám người Rudger bên cạnh đều hiểu ý, không ai nói gì, nhường lại không gian trò chuyện cho hai cha con trước mặt.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng, Walter Rosen chỉ khẽ thở dài.
"Trở về là tốt rồi."