Chương 476: Ella Plante (2)
Ella Plante nhìn chằm chằm vào vị trí Bentmin biến mất, lặng người một lúc lâu. Mãi sau đó cô mới quay đầu vè phía con gái mình, nét mặt vốn chìm trong nỗi buồn đã trở nên tươi sáng hơn.
Cái nhìn của Ella khi nhìn Sedina rất phức tạp. Xen lẫn niềm hân hoan khi được đoàn tụ là sự lo lắng khi đứa con bé bỏng của mình phải quay trở lại vùng đất đầy rẫy nguy hiểm này.
"Con không nên trở lại."
"Mẹ vẫn còn ở đây mà."
Ella dang rộng vòng tay định ôm con gái một lần nữa nhưng Sedina không nhúc nhích. Sedina do dự như thể đang lo lắng điều gì đó.
"......Mẹ sẽ rời đi sao?"
Ella nhẹ nhàng lắc đầu.
"Mẹ vẫn luôn ở đây."
"Nhưng mà... ... ."
"Cái c·hết đối với chúng ta cũng không phải hoàn toàn là dấu chấm hết. Linh hồn của yêu tinh sẽ luôn được Cây Thế Giới che chở."
Đám thây ma gỗ ban nãy không đơn giản chỉ là một tồn tại được hiện thực hóa qua mã gen lưu trữ trong Cây Thế Giới mà đó thực sự là hiện thân của linh hồn bên trong một cơ thể được Cây Thế Giới tạm thời tạo ra.
Khó tin nhưng là sự thật. Đó chính là sức mạnh và sự bí ẩn của Cây Thế Giới.
"Vậy thì... ... chúng ta có thể tiếp tục gặp nhau trong tương lai không?"
"Tất nhiên là có thể, chỉ là không thể thường xuyên làm vậy thôi."
Ella có việc phải làm. Cây Thế Giới vốn đã bị Bentmin làm hư hại nặng nề phải được ổn định lại và mã độc được cài bên trong phải bị loại bỏ. Quá trình này sẽ mất một thời gian rất dài.
Hai mẹ con bọn họ không thể tùy tiện là có thể gặp nhau. Nhưng với Sedina, chỉ như vậy thôi cũng đã là một điều hạnh phúc.
"... ... ."
Ella bước đến chỗ Sedina và ôm cô bé thật chặt. Sedina yếu ớt giãy dụa như thể phàn nàn nhưng nhanh chóng bỏ cuộc và ngoan ngoãn ở yên trong vòng tay của mẹ.
"Con rất giống ông ấy, nhất là mái tóc này."
"Cha....ông ấy... ... ."
Vẻ mặt của Sedina tối sầm lại khi cô nghĩ đến cha mình. Cô bé vẫn còn cảm thấy vô cùng mâu thuẫn khi nghĩ đến Walter Rosen.
Ella hiểu rõ suy nghĩ của con gái mình, cô ta mỉm cười an ủi.
"Rõ ràng là ông ấy đã sai khi lựa chọn phương pháp bảo vệ con. Nhưng suy cho cùng, mục đích của ông ấy vẫn chỉ là mong muốn con có thể bình an sống sót."
"... ... "
Ella vừa nói vừa vuốt mái tóc dài màu bạc của Sedina.
"Cha của con là một người luôn không chịu thành thật với cảm xúc của chính mình. Ông ấy lúc nào cũng chỉ lặng lẽ hành động, không chịu hé một lời nào."
"Mẹ... ... ."
Sedina muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Cô bé thấy buồn vì gia đình nhỏ của mình mãi mãi không thể đoàn tụ. Ngay cả lúc này, dù Sedina có thể nói chuyện với mẹ nhưng còn Walter Rosen, một con người như ông ấy sẽ vĩnh viễn chẳng thể nào gặp lại người bạn đời của mình. Chưa kể đến mối quan hệ rạn nứt giữa hai cha con bọn họ.
Sedina khẽ cắn môi. Không phải cô bé chưa từng hy vọng tình thương của cha. Nếu ngày đó Walter Rosen không chọn cách làm tuyệt tình như vậy, có lẽ hiện tại cũng sẽ không phát sinh. Nhưng trước an nguy tính mạng của con gái mình, mọi thứ như tình cảm gia đình trong mắt Walter Rosen đều phải gạt ra đằng sau.
Có thể nói, cả hai cha con Sedina đều phải chịu đựng cú sốc tinh thần cực kỳ lớn sau sự ra đi của Ella Plante. Với Sedina, cô bé vừa mất đi mẹ đồng thời cũng mất đi tình yêu thương của cha. Còn với Walter Rosen, gánh nặng trên vai người đàn ông đó quả thực khó có thể hình dung được. Ông ta vừa mất đi hai người thân quan trọng của mình, vừa phải gắng gượng chèo chống gia tộc Rosen không sụp đổ, đồng thời còn phải không ngừng cảnh giác bảo vệ Sedina khỏi tầm mắt của tộc yêu tinh.
Sedina khi nghĩ về điều đó nhất thời không biết sẽ phải đối mặt với Walter Rosen ra sao.
"Dù sao thì con thích cuộc sống hiện tại. Con đã gặp được rất nhiều người đối tốt với mình."
Sedina gặp được Rudger và thông qua giáo sư, Sedina đã làm quen được với những người đồng nghiệp mới ở U.N Owens.
Hans tuy hay trêu chọc nhưng tiền bối luôn sẵn sàng giải đáp mọi thắc mắc cho cô ấy. Alex là một người tuy hành xử hơi bất cần nhưng Sedina biết anh ta là một người cực kỳ chu đáo. Pantos không nói nhiều nhưng rất đáng tin cậy. Cả Arfa, Belaruna, Sheridan và Violetta nữa, bọn họ đều mang đến cho Sedina cảm giác như đang được ở trong một đại gia đình.
Ella không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Sedina. Hai người đứng yên tại chỗ. Mãi một lúc sau, Sedina là người lên tiếng trước.
"Mọi chuyện đều đã ổn rồi, không phải sao?"
"Con muốn nói gì?"
"Chiến tranh đã kết thúc. Con đã có được quyền truy cập vào Cây Thế Giới. Bây giờ không ai có thể làm hại con nữa."
Vị trí bảo vệ Cây Thế Giới hiện tại đang để trống sau sự biến mất của Bentmint Lipre. Người phù hợp nhất cho vị trí đó chính là Sedina.
Bảy đại gia tộc hiện tại, hai gia tộc lớn nhất là Leafre và Shadewarden đã biến mất, ba gia tộc theo chủ trương ôn hòa Radix, Crown và Plohim bị tổn thất thảm trọng. Chỉ có hai gia tộc trung lập Dentis và Berk là lực lượng gần như không tổn hao quá nhiều. Nếu Sedina muốn, hai gia tộc đó sẽ rất vui lòng hỗ trợ, giúp đỡ cô ấy trở thành người đứng đầu của vương quốc yêu tinh.
Một khi vương quốc yêu tinh được thống nhất, một kỷ nguyên mới sẽ mở ra.
"Con có nghĩ vị trí đó phù hợp với mình không? Con thực sự thích công việc đấy sao?"
Sedina im lặng.
"Từ khoảnh khắc con chấp nhận liên kết với Cây Thế Giới, có lẽ con đã không thể từ chối trách nhiệm này nữa."
"Có gì không thể?"
"Cái gì? Sao có thể như vậy được?"
"Ta không muốn con phải ép buộc bản thân làm một việc không thích. Nếu là ta thì ta đã chạy trốn từ lâu rồi. Đáng tiếc! Đáng lẽ hồi đó ta phải rời khỏi khu rừng này sớm hơn."
"Cuộc sống bên ngoài khu rừng đối với mẹ..."
"Ừ. Có không ít khó khăn. Nhiều lúc mẹ cũng tự nhủ với bản thân liệu có nên trở về hay không, nhưng cuối cùng thì mẹ vẫn có thể kiên trì cho đến khi gặp cha của con."
Ella chạm mắt với Sedina và mỉm cười như để trấn an cô ấy.
"Đó là cách mẹ đã sinh ra con, Sedina."
"......."
"Không cần ép buộc bản thân chỉ vì những thứ trách nhiệm mà người khác ký thác. Con hãy làm những gì con muốn."
"... ... ."
Sedina lúc đầu có chút lo lắng, nhưng sau khi nghe những lời này của Ella Plante, tâm trạng của cô bé đã dần dần bình tĩnh lại. Sau một lúc lâu, cuối cùng Sedina cũng hạ quyết tâm.
* * *
"?!!!"
Sedina mở mắt. Cô bé chậm chạp ngồi dậy, nhựa cây trong hồ chảy xuôi trên cơ thể Sedina. Khi nhìn xung quanh, Sedina mới nhận ra mọi người đều đang đứng bên cạnh mình.
"Cảm thấy thế nào?"
Rudger lên tiếng hỏi.
Sedina loạng choạng đứng dậy và ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Cây Thế Giới trước đó vốn khom mình hóa thành một cái lồng khổng lồ nay đã trở lại hình dạng ban đầu. Bên ngoài Cây Thế Giới là bầu trời trong xanh, những đám mây trắng tinh trải dài tuyệt đẹp vẫn lững lờ trôi như thể chúng chẳng liên quan đến bất cứ thứ gì vừa phát sinh bên dưới mặt đất.
Chiến tranh đã kết thúc.
Dù có vài người ở đây b·ị t·hương không nhẹ, nhưng xét đến trình độ của những người này, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ hồi phục lại như cũ.
"Làm tốt lắm, Sedina."
Rudger nắm lấy tay Sedina kéo cô ra khỏi hồ. Lúc này Sedina mới nhận ra tóc mình đã trở nên rối bù. Có lẽ vì ngâm nước quá lâu nên cô bé cảm thấy đầu óc mình nặng nề hơn bình thường. Ngay khi ra khỏi ao, mái tóc màu bạc của Sedina dần rút ngắn và trở lại màu nâu bình thường. Sedina đưa tay vuốt tóc vài lần như thể đang thắc mắc về tình trạng của mình.
"Cuối cùng cũng xong rồi à? Ôi! Mệt c·hết tôi rồi!"
Alex nằm vật xuống sàn than thở.
Không có ai trách mắng hành động này của cậu ta. Bởi vì mọi người đều mệt mỏi.
"Vẫn còn rất nhiều việc phải làm sau cuộc chiến."
Giáo sư Vierano nhìn Lâu đài Serendel đã sụp đổ, Cây Thế Giới bị hư hại và lâu đài bên ngoài bị phá hủy một nửa với ánh mắt cay đắng. Quê hương đáng tự hào của bọn họ đã hoàn toàn bị hủy hoại. Khoảng thời gian tiếp theo, khu rừng yêu tinh chắc chắn sẽ chìm trong hỗn loạn.
Phải mất bao lâu mới có thể khiến mọi thứ trở lại như cũ đây?
"Đúng thế. Công việc của ta ở đây vẫn chưa xong."
Ánh mắt như những lưỡi kiếm nhọn của Luthus Wardot nhìn thẳng về phía Sedina.
"Tư tế yêu tinh kia đã biến mất, nhưng có vẻ như đã có người mới thay thế."
Luthus Wardot không khó nhận ra Sedina đã trở thành người quản lý Cây Thế Giới mới. Sau khi chứng kiến được sự nguy hiểm của loài thực vật kia, vì sự an toàn của Đế quốc, ông ta tuyệt đối sẽ không để cho chuyện ban nãy tái diễn.
Ambella cũng ý thức được mục đích những lời này của Luthus Wardot, bà ta lao lên chắn trước mặt Sedina.
"Này Luthus, có cần thiết phải nói chuyện đó trong lúc này không?"
"Ngài Ambella, vui lòng tránh đường. Đây là chuyện cực kỳ nghiêm trọng."
Bầu không khí dần dần trở nên căng thẳng. Cả bốn người Rudger, Hans, Alex và giáo sư Vierano đồng loạt nâng cao cảnh giác. Bọn họ đều đã sẵn sàng cho một cuộc chiến mới.
Nhưng trong khoảnh khắc đầy ngột ngạt đó, trái ngược với sự lo lắng của mọi người, Sedina tự tin bước về phía Luthus Wardot.
"Ngài có thể yên tâm. Ngay từ đầu tôi đã không hề có ý định thù địch với Đế quốc."
"Làm sao ta có thể tin vào những lời này của cô?"
"Vương quốc yêu tinh đã phải gánh chịu quá nhiều t·hương v·ong rồi. Cây Thế Giới cũng vậy. Chúng tôi hiện tại chỉ muốn tập trung vào việc phục hồi lại mọi thứ."
"Vậy sau đó thì sao? Đừng quên, thứ sức mạnh to lớn này mà mất kiểm soát sẽ có thể gây nguy hại cho xung quanh, thậm chí còn có thể lan đến Đế quốc."
Từ góc nhìn của Luthus Wardot, Cây Thế Giới không nên tồn tại. Nếu đứa trẻ trước mặt ông ta lại bị lợi dụng một lần nữa, hậu quả sẽ vô cùng khó lường.
"Tôi chắc chắn sẽ không để chuyện đó phát sinh."
"Lý do gì có thể đảm bảo?"
"Bởi vì bên trong tôi vẫn đang chảy xuôi một nửa dòng máu của con người."
Luthus Wardot có chút bất ngờ trước câu trả lời này. Ông ta cuối cùng bật cười khi nhìn thấy biểu cảm kiên định của Sedina.
"Bán yêu sao? Tốt, tốt lắm!"
Trong lúc mọi người xung quanh tưởng rằng mọi chuyện có lẽ đã ổn thỏa, bất chợt, thanh kiếm của Luthus Wardot rời khỏi vỏ chém thẳng về phía cần cổ của Sedina. Biểu cảm của tất cả mọi người đều trở nên hoảng hốt nhưng đã quá muộn, không ai có thể ngăn cản đòn t·ấn c·ông này.
Tuy nhiên, thanh kiếm của Luthus Wardot cuối cùng chỉ dừng lại trên làn da của Sedina mà không thẳng tay chém xuống, thậm chí còn không có một chút máu nào xuất hiện. Ánh mắt của Luthus Wardot lúc này chỉ có sự lạnh lùng tàn nhẫn, không hề có chút nào là tươi cười như ban nãy.
"Hãy nhớ kỹ những lời ngày hôm nay của cô. Nếu cô phản bội lại Đế quốc, ta chắc chắn sẽ khiến cho cô phải hối hận."
Luthus Wardot nói xong liền nhét thanh kiếm trở lại thắt lưng.
"......!!!"
Bầu không khí vốn đang căng thẳng chợt giãn ra. Mọi người đều không nghĩ rằng Luthus Wardot lại dễ nói chuyện như vậy.
Thực ra Luthus Wardot không tin vào lời nói của Sedina. Ông ta chỉ tin vào sự kiên định và quyết tâm trong ánh mắt đứa trẻ kia. Ông ta biết Sedina sẽ không nói dối. Vì vậy, Luthus Wardot nguyện ý tin tưởng một lần.
Ambella cảm thấy nhẹ nhõm khi tình huống căng thẳng đã được giải quyết, bà ta ngồi phịch xuống. Có lẽ vì bị mất một cánh tay nên Ambella cảm thấy chóng mặt dù máu đã ngừng chảy.
"Cánh tay đó... ... ."
Sedina lại gần Ambella, nhìn cánh tay bị đứt lìa của người trước mặt.
"Không cần phải lo lắng."
Những lời này chẳng có chút an ủi nào cả. Chỉ cần là người có kiến thức đều biết đối với một kiếm sĩ, cánh tay chính là mạng sống của họ.
Không phải Ambella không tiếc cho cánh tay đã mất của mình. Bà ta chỉ không muốn Sedina cảm thấy tội lỗi mà thôi.
"Đó không phải lỗi của nhóc."
"Không. Sao có thể nói như vậy được? Ngài vì cứu tôi nên mới mất đi cánh tay này."
Sedina nói với giọng tự tin.
"Tôi nghĩ tôi có thể phục hồi cánh tay cho ngài."