Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 472: Đệ nhất Tư tế (1)




Chương 472: Đệ nhất Tư tế (1)

Sedina phải mất một lúc mới định hình được tình huống hiện tại. Tuy nhiên, trước khi cô kịp nói bất cứ điều gì, Cây Thế Giới bắt đầu rung chuyển.

Xào xạc.

Vô số cành lá rơi xuống đất.

Sedina có thể cảm nhận được những cảm xúc tràn ngập tỏa ra từ Cây Thế Giới.

Cây Thế Giới rất đau buồn trước sự ra đi của hậu duệ gia tộc Plante, sức mạnh của nó vẫn chưa hoàn toàn được thức tỉnh.

"Chúng ta cần rời khỏi đây."

Rudger nhảy khỏi Cây Thế Giới, hỗ trợ Sedina và Ambella phía sau. Từ độ cao hơn trăm mét hiện tại, bọn họ có thể nhìn thấy Lâu đài Serendel xinh đẹp đã sụp đổ hoàn toàn. Rễ của Cây Thế Giới sinh trưởng tràn lan.

Sedina nín thở khi nhìn thấy chiến trường tràn ngập c·hết chóc và tiếng la hét tuyệt vọng phía xa.

Trong lúc cô bé vẫn còn đang choáng váng, quang cảnh xung quanh chợt thay đổi.

"Giữ chặt."

Con Quạ Thép lao đến chở ba người trên lưng nhanh chóng rời khỏi phạm vi khu vực trung tâm. [Ater Nocturnus] một lần nữa phủ lên con thú chiến đấu, nó sung sướng run lên vì lại được tiếp thêm sức mạnh.

Ba người nhanh chóng hạ thấp độ cao. Dần dần, bọn họ nhận ra bóng hình của hai người đang chiến đấu với đám thây ma gỗ bên dưới.

"Tuyệt lắm!"

Giáo sư Vierano đang bận rộn càn quét một đợt thây ma mới. Khi nhìn thấy Sedina đã được giải cứu, biểu cảm trên gương mặt ông ấy lộ rõ vẻ nhẹ nhõm. Sau đó, giáo sư Vierano không chần chừ thêm liên tiếp phóng ra nhiều đợt roi nước về phía quân địch. Những tia nước mỏng manh giăng đầy trời tạo thành một chiếc lưới khổng lồ không tiếng động giáng xuống giữ chặt lấy đám thây ma đang lao về phía bọn họ. Phong tinh linh lúc này cũng đã quay trở về với giáo sư Vierano. Ánh sáng xanh lục lại lóe lên trên đôi đồng tử của gia chủ nhà Dentis. Theo sau cú vung tay của ông ấy, toàn bộ đám thây ma bị trói chặt ngay tức khắc đầu lìa khỏi cổ.

Luthus Wardot chiến đấu bên cạnh cũng mỉm cười khi thấy kế hoạch giải cứu đã thành công.

[Ater Nocturnus] chậm rãi đáp xuống mặt đất, dùng đôi cánh của mình quét sạch những thây ma gỗ xung quanh.

Rudger lập tức lấy ra một tạo tác bổ sung ma lực cho con ma thú của mình, đồng thời lấy ra một ống thuốc hồi phục đưa cho Ambella.

Ambella nhận lấy ống thuốc do Rudger đưa và tiêm vào vai mình. Cánh tay bị đứt lìa không thể mọc lại nhưng như vậy cũng tạm thời có thể cầm máu và giảm đau.

"Bà vẫn ổn chứ?"

Gia chủ nhà Berk lắc đầu trước câu hỏi của giáo sư Vierano.

"Không c·hết được."

"Cánh tay của bà... ... ."

"Nếu đó là cái giá phải đánh đổi thì tôi vẫn còn lời chán."

Ambella vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Sedina.

Sedina cũng đã lén lút quan sát Ambella Berk từ lâu. Lúc đầu cô bé có phần choáng váng vì mới tỉnh lại nên không nhận ra có thêm một người bên cạnh đã giải cứu mình. Nhìn tình huống của yêu tinh kia thì có lẽ là bởi vì cứu cô ấy nên người đó mới mất một cánh tay.

"Nhóc có đôi mắt giống hệt Ella."



"N-Ngài là ai?"

Sedina có một cảm giác kỳ lạ khi nhìn thấy Ambella. Ambella mỉm cười trước câu hỏi táo bạo của Sedina.

"Ta biết mẹ của nhóc."

"... ... ."

Sedina muốn hỏi Ambella rất nhiều chuyện về mẹ.

Nhưng vị kiếm sĩ già bên cạnh đã lên tiếng.

"Rất xin lỗi vì làm gián đoạn cuộc đoàn tụ của hai người. Nhưng giờ không phải lúc chúng ta lãng phí thời gian."

Đúng như Luthus Wardot đã nói. Mặc dù họ đã thành công trong việc cứu Sedina nhưng Cây Thế Giới vẫn đang còn trong trạng thái điên cuồng. Dù hiện tại trông nó có vẻ đã mất đi khá nhiều sức mạnh nhưng lực p·há h·oại vẫn không thể coi thường.

Điều đáng lo ngại hơn nữa là phản ứng của Bentmin. Yêu tinh điên rồ đó có vẻ đã mất đi lý trí vì liên hệ của bản thân với Cây Thế Giới đã bị chặt đứt.

"Những kẻ phá đám c·hết tiệt!"

Khuôn mặt của Bentmin lúc này đã hoàn toàn bị biến dạng. Cô ta đã thực sự trở thành một bức tượng gỗ cao hơn chục mét. Những mảnh vỏ cây trên da mặt Bentmin tróc xuống như mưa. Sức mạnh mà cô ta khó khăn lắm mới sở hữu được chút ít đang dần bị bào mòn.

Sự tức giận ngày một dâng cao. Đầu sỏ của cơn giận chính là Belaruna, người đã can thiệp khiến cho đám dây gai bị phá hủy.

"Lẽ ra ta nên g·iết ngươi sớm hơn mới phải."

Bentmin thừa nhận bản thân đã kiêu ngạo và mất cảnh giác. Sai lầm đó khiến cô ta phải trả giá như hiện tại.

Tất nhiên, cô ta sẽ không để bản thân mắc phải một sai lầm đến lần thứ hai. Con yêu tinh khốn kiếp kia phải c·hết.

Sắc mặt của Belaruna trắng bệch khi đối mặt với sát khí tỏa ra từ người đối diện.

Bentmin đưa tay về phía Belaruna. Những đầu ngón tay biến thành gỗ tách ra và những ngọn giáo gỗ bắn về phía Belaruna.

Đó là một đòn t·ấn c·ông một người có thể chất kém cỏi như Belaruna không thể tránh được. May mắn thay, không chỉ có một mình Belaruna ở đây. Khoảnh khắc ngọn giáo kia sắp chạm đến người Belaruna, Alex từ trên không rơi xuống dùng kiếm của mình đánh văng hết các đòn đánh nhắm vào hai người. Lực phản chấn mạnh mẽ từ những mũi giáo khiến cổ tay Alex run rẩy vì đau đớn.

"Là ngươi... ... ."

Đôi mắt Bentmin mở to khi nhìn thấy Alex, nhưng sau đó cô ta liền mím môi.

"Có nghĩa là Bereborn... ... ."

Việc nhân loại này còn sống có nghĩa là kẻ hầu cận trung thành nhất của cô ta đ·ã c·hết.

Trong khi đó, Alex đã hỗ trợ Belaruna rút lui về chỗ đám người Rudger đang đứng.

"Cậu còn sống à? Tôi còn tưởng cậu đã bị tên yêu tinh kia xử rồi chứ."

"Tất nhiên. Làm gì có chuyện tôi bị hạ dễ thế?"

"Làm tốt lắm."



Hans lúc này cũng đã được [Ater Nocturnus] thả ra, hội họp cùng mọi người.

Alex chạm mắt với Luthus Wardot. Vị kiếm sĩ gật đầu coi như chào hỏi. Ông ta sẽ không hỏi tại sao chàng trai trẻ này sẽ ở đây. Dù sao thì hiện tại bọn họ đang tạm thời là đồng minh.

"Vậy kế hoạch tiếp theo là gì?"

Luthus Wardot lên tiếng hỏi ý kiến ​​của Rudger.

Ưu tiên hàng đầu là giải cứu cô gái yêu tinh kia đã hoàn tất. Không có Sedina, Cây Thế Giới không thể sử dụng sức mạnh ban đầu của nó. Hiện tại cái cây kia vẫn đang điên cuồng nhưng nó sẽ dần lắng xuống theo thời gian. Bọn họ thực ra không cần phải mạo hiểm ở lại đây nữa.

Rudger cũng nghĩ đến điều này. Hắn gật đầu định nói gì đó thì Sedina chợt cắt ngang.

"Không thể."

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào người lên tiếng. Ai cũng biết huyết thống của gia tộc Plante có thể liên kết với Cây Thế Giới mạnh mẽ hơn bất kỳ người nào. Nếu cô bé đã lên tiếng thì hẳn phải có lý do.

"Nếu chúng ta cứ rời đi như thế này, Cây Thế Giới sẽ không thể trở lại như trước được nữa."

"Ý cô là gì?"

"Sức mạnh hiện tại của Cây Thế Giới đã bị Bentmin Lipre cưỡng bức đánh thức. Bằng cách sử dụng mạng sống đồng tộc của mình để gieo mã độc, cô ta đang làm ô nhiễm và phá hủy Cây Thế Giới."

Bản thân Sedina có thể cảm nhận rõ ràng được trạng thái lúc này của Cây Thế Giới. Đó là lý do tại sao Cây Thế Giới lại muốn giữ Sedina lại. Bởi vì cô bé là người duy nhất có thể giúp nó chữa lành v·ết t·hương.

Nếu bọn họ cứ rút lui như thế này, v·ết t·hương của Cây Thế Giới sẽ không bao giờ lành. Nếu điều đó xảy ra, khu rừng nhận được phước lành của Cây Thế Giới sẽ dần khô héo, quê hương của tộc yêu tinh chắc chắn sẽ bị phá hủy.

Vẻ mặt của Ambella trở nên nghiêm trọng khi hiểu ra tình hình. Luthus Wardot lại có suy nghĩ khác.

"Cái cây đó sống hay c·hết đối với ta mà nói không quan trọng. Việc của ta chỉ là đảm bảo cho Đế quốc Exilion không bị nguy hiểm đe dọa."

Đối với Luthus Wardot, Cây Thế Giới khô héo hay c·hết đi không nằm trong phạm vi quan tâm của ông ta. Ngay cả khi tình huống xấu nhất trong miệng đứa trẻ kia xảy ra thì nó cũng chỉ ảnh hưởng đến vương quốc yêu tinh. Thành thật mà nói thì sự sụp đổ của vương quốc yêu tinh đối với Đế quốc Exilion theo một nghĩa nào đó là một tin tốt.

"Đó không phải là chuyện có thể dễ dàng bỏ qua."

Sedina không sợ hãi đối mặt với Luthus Wardot. Cô ấy lúc này đã khác hoàn toàn so với đứa trẻ lần đầu gặp Rudger.

"Cây Thế Giới là loại thực vật cai quản sức mạnh của mọi sự sống. Nếu một Cây Thế Giới như vậy khô héo, điều đó có nghĩa là cuối cùng nó sẽ ảnh hưởng đến Mẹ Thiên nhiên."

"Như vậy thì sao?"

"Mọi người thường nghĩ tầm ảnh hưởng của Cây Thế Giới chỉ gói gọn bên trong khu rừng yêu tinh nhưng thực ra không phải vậy. Nếu Cây Thế Giới khô héo, tất cả sự sống của các vùng đất lân cận đều sẽ bị ảnh hưởng. Khi đó, các loại hoa màu hay lương thực bên trong Đế quốc Exilion cũng đừng mong sống sót."

"Hừm."

Luthus Wardot vuốt cằm cân nhắc. Từ biểu cảm cho đến giọng điệu của Sedina, ông ta không cho rằng đứa trẻ này đang nói dối. Nếu ảnh hưởng của Cây Thế Giới mạnh đến vậy thì thật khó để bỏ qua.

Ngoài ra, bọn họ vẫn còn chút lo lắng về sự tồn tại của Bentmin Lipre, thủ phạm đằng sau tất cả những chuyện này.

Mọi người nhìn chằm chằm vào Bentmin Lipre. Dù có khắc nghiệt và tàn nhẫn đến đâu thì trước tin tức về c·ái c·hết của người hầu cận trung thành Bereborn vẫn khiến Bentmin bị sốc không nhỏ. Nhìn tình trạng của Bentmin lúc này giống như một ngọn núi lửa sắp nổ tung.

"Quy luật tự nhiên là bất biến."



Bentmin thì thào một mình, đột nhiên đưa tay về phía mặt đất. Theo hướng ngón tay chỉ, một chồi cây mọc lên nhanh chóng trưởng thành.

"Mạnh được yếu thua. Dù có cố gắng thế nào thì cũng không thể tránh khỏi."

Cái cây vặn vẹo một cách kỳ dị và hóa thành hình dáng của một con người. Từ những đường nét trên khuôn mặt chỉn chu cho đến bộ quần áo sang trọng khoác trên người. Đó là một thây ma gỗ tạo ra từ Bereborn, kẻ đ·ã c·hết dưới tay Alex.

Bentmin nhìn chằm chằm vào cái xác trước mặt với đôi mắt phức tạp. Cô ta thừa hiểu đây không phải là Bereborn. Nó chẳng qua chỉ là một tiêu bản được tạo ra dựa trên dữ liệu của Bereborn được lưu trữ trong Cây Thế Giới.

"Đạo lý đó ta hiểu nhưng ta không chấp nhận. Ta không muốn bản thân ở vị trí này mãi. Nếu như vậy, cuối cùng ta cũng chỉ là một con mồi nhỏ bé trong chuỗi thức ăn của tự nhiên."

Bentmin quay đầu nhìn lên Cây Thế Giới. Thứ này vốn dĩ đã gần thức tỉnh. Chỉ thiếu một chút là cô ta đã có thể sở hữu toàn bộ sức mạnh to lớn đó.

Nhưng tất cả đã thất bại.

Không hiểu sao khi thời điểm này đến, cảm giác bực bội và tức giận mà Bentmin thường lo lắng đã biến mất. Việc mất đi thuộc hạ thân tín nhất khiến cô ta cảm thấy mọi chuyện cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Lúc này, chỉ có duy nhất một cảm giác hiện lên trong đầu Bentmin.

Tồn tại.

Đấu tranh bằng tất cả sức lực chỉ để thoát khỏi vận mệnh đã được sắp đặt trước của tự nhiên.

Rudger cau mày khi nhìn thấy trạng thái thay đổi đột ngột của Bentmin. Hắn vốn tưởng đối phương sẽ nổi điên nhưng tình huống diễn ra sau đó lại hoàn toàn trái ngược. Bentmin Lipre bây giờ nguy hiểm hơn nhiều so với cô ta trước đó, ngay cả khi cô ta không còn điều khiển được nhiều sức mạnh của Cây Thế Giới nữa.

"Cậu định đấu với cô ta sao?"

"Không còn cách nào khác. Chúng ta phải chiến đấu."

Rudger vừa nói vừa chỉnh lại quần áo.

"Chúng ta không thể rời đi như thế này được."

Luthus Wardot nghe vậy cũng không lên tiếng phản đối nữa. Đúng là không còn cách nào. Nếu những gì đứa trẻ kia cảnh báo là sự thật, Đế quốc cũng sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề khi Cây Thế Giới b·ị t·hương tổn.

Nhưng việc hạ gục kẻ chủ mưu kia cũng không đơn giản. Cho dù sức mạnh hiện tại của cô ta đã bị giảm sút khá nhiều nhưng thứ khó chịu nhất là khả năng tái sinh vô hạn thì vẫn còn.

Nhưng không phải là không có cách nào.

"Tôi có thể làm được."

Sedina tiến lên một bước nói với vẻ mặt kiên quyết. Cô trừng mắt nhìn Bentmin phía trên.

"Tôi sẽ tách Cây Thế Giới khỏi người phụ nữ kia. Sau đó chúng ta có thể xử lý cô ta."

"Cần mất bao lâu?"

Rudger không nghi ngờ gì về việc Sedina có thể làm được hay không, hắn chỉ muốn biết đối phương cần bọn họ câu kéo bao nhiêu thời gian.

"Thực ra đây là lần đầu tiên tôi kết nối với Cây Thế Giới nên tôi không thể đưa ra câu trả lời chính xác."

Ánh mắt của Sedina hướng về chiếc hồ chứa đầy nhựa cây. Nếu có thể đến được đó, thời gian sẽ rút ngắn đáng kể.

Sau khi nghe những lời này của Sedina, Ambella lắc đầu lẩm bẩm như thể điều đó thật ngớ ngẩn.

"Hay thật! Chúng ta phải mất bao công sức để tách rời đứa nhỏ này khỏi Cây Thế Giới. Giờ thì chúng ta lại phải mang con bé trở về."