Chương 471: Vương miện gai (3)
Rudger giữ chặt vương miện gai. Hắn tăng cường sức mạnh ma thuật lên đôi tay của mình, [Ater Nocturnus] bao quanh cơ thể gia tăng thêm lực đạo cho Rudger. Hiện tại, hắn hoàn toàn có thể tay không bẻ gãy sắt thép nhưng chiếc vương miện vẫn không hề lay chuyển. Ngược lại, nó còn cố gắng đẩy Rudger ra ngoài. Cây Thế Giới không muốn Sedina tỉnh lại.
Rudger nghiến răng kháng cự lại lực lượng khổng lồ đẩy mình ra. Hắn càng giữ chặt chiếc vương miện hơn.
Chiếc vương miện không hề làm Sedina b·ị t·hương, nhưng khi Rudger tạo áp lực lên nó, những chiếc gai sắc nhọn liền cắm sâu vào lòng bàn tay hắn.
Tách. Tách.
Những giọt máu chảy xuống.
Sức mạnh ma thuật mãnh liệt tỏa ra từ cơ thể Rudger v·a c·hạm với lực đẩy của chiếc vương miện gai quấn vào nhau như một cơn bão.
Ambella tựa lưng vào bức tường, mơ hồ nhìn bóng người trước mặt. Cây Thế Giới đang từ chối bọn họ. Lúc đầu bà ta tưởng đó là do Bentmin nhưng hóa ra không phải.
Ý muốn ban đầu của Cây Thế Giới là muốn có Sedina. Bởi vì đứa trẻ đó là hậu duệ cuối cùng của gia tộc Plante. Sedina là người hiểu rõ về Cây Thế Giới nhất. Cây Thế Giới không muốn buông đứa trẻ đó ra.
Mọi thứ chấm hết rồi sao?
Nếu ý chí của Cây Thế Giới muốn có Sedina thì không ai có thể chống lại được. Ambella thừa nhận Rudger là một pháp sư mạnh nhưng cuối cùng anh ta vẫn chỉ là một con người. Con người không thể chống lại ý chí vĩ đại của Cây Thế Giới.
Nhưng Rudger không bỏ cuộc. Hắn vẫn đang tiếp tục giằng co với Cây Thế Giới.
Rắc. Rắc.
Các tạo tác bảo vệ xung quanh cơ thể Rudger từng cái từng cái nứt ra và vỡ tan. Sự phản kháng của vương miện gai chính là sự phản kháng của Cây Thế Giới.
Mặc dù bề ngoài Rudger trông vẫn ổn nhưng tâm trí của hắn đang phải chịu chấn động cực kỳ mạnh.
Vương miện gai run lên từng hồi, từng tiếng vọng truyền thẳng vào trí óc của Rudger.
'Buông bỏ đi! Chỉ cần ngươi buông tay ra...'
Rudger cắn răng, hai tay càng siết chặt lấy dây gai. Máu bắt đầu rỉ ra từ khóe miệng của hắn.
Ambella bên cạnh kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng này. Sau một lúc, bà ta cũng gắng gượng đứng dậy, lảo đảo tiến về phía trước. Ambella loạng choạng tiến lại gần và nắm lấy vương miện của Sedina bằng bàn tay còn lại của mình.
!!!
Cảm giác đau nhói ở tay kích thích tâm trí của Ambella và hất văng bà ta ra ngoài. Tuy nhiên, ngay sau đó, Ambella vẫn bất chấp tiến lại một lần nữa muốn gỡ chiếc vương miện ra.
Rắc.
Một âm thanh nhỏ phát ra từ chiếc vương miện như thể có một vết nứt ở đâu đó. Chiếc vương miện vốn bất động dần chuyển động từng chút một. Nó càng ra sức bùng phát sức mạnh ý đồ hất văng hai kẻ đang động tay lên người mình.
Chiếc vương miện thấm đẫm máu đỏ tươi như thể một vật bị ếm lời nguyền.
Rudger vắt kiệt toàn bộ sức mạnh ma thuật của mình. Hắn đã chẳng còn sức điều khiển thêm bất kỳ tạo tác nào nữa. Với số ma lực còn sót lại, chỉ có thể liều một phen. Rudger khẽ quát.
"Ra đây đi. Chỉ được phép tác động lên cái cây này."
Giọng của Rudger gầm gừ như mãnh thú, hắn dường như đang cố gắng điều động một loại năng lượng nào đó. Đôi mắt xanh của Rudger dần chuyển sang màu đỏ khi phép thuật của hắn rơi vào trạng thái cạn kiệt.
"Ngươi... ... ."
Ambella cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Bởi vì bà ta nhìn thấy một vầng sáng màu đen kỳ dị xuất hiện trên đầu nhân loại bên cạnh. Ngay sau đó, một lỗ đen hiện ra.
Ambella theo bản năng rời mắt đi ngay lập tức. Trực giác của bà ta mách bảo bản thân không nên nhìn thẳng vào thứ kia.
Hiệu quả đến ngay sau đó. Ambella cảm nhận được lực đẩy của chiếc vương miện dần yếu đi.
Rốt cuộc người này đã làm cái gì?
Ambella rất muốn hỏi nhưng lý trí đã ngăn bà ta lại. Cả hai người tiếp tục dồn sức lên chiếc vương miện. Cuối cùng, đi kèm với một âm thanh lạo xạo, chiếc vương miện bắt đầu bong ra khỏi đầu Sedina.
Một chút nữa.
Chỉ một chút nữa thôi.
Hố đen trên đầu Rudger dần rộng ra, tiếng hét của vương miện gai ngày càng lớn.
!!!
Theo sau một tiếng hét thảm thiết, chiếc vương miện cuối cùng cũng rơi khỏi đầu Sedina.
* * *
Ý thức của Sedina chìm xuống một nơi rất sâu.
Cô không biết tại sao mình lại ở đây. Sau một khoảng thời gian dài đối mặt với bóng tối, cuối cùng, khung cảnh xung quanh cũng thay đổi.
"Nơi này... ... ."
Đó là một thế giới điểm xuyết màu trắng với ánh sáng ấm áp. Bầu trời trong trẻo, mặt đất phủ đầy cây cỏ xanh tốt.
Ở một nơi tràn ngập những cánh đồng hoa thơm ngát và mùi cỏ dìu dịu, Sedina đã nhìn thấy một khung cảnh cực kỳ quen thuộc trong ký ức.
"Mẹ!"
Đột nhiên, bên cạnh Sedina vang lên giọng nói của một đứa trẻ và một bóng đen nhỏ màu nâu chạy ngang qua cô ấy.
Mái tóc nâu ngắn và thân hình nhỏ nhắn. Sedina theo bản năng siết chặt tay. Đó là hình ảnh của cô ấy lúc còn nhỏ.
Mắt Sedina hướng về nơi đứa trẻ đang chạy đến. Khoảnh khắc nhìn thấy bóng hình một người phụ nữ đang đứng, nước mắt của Sedina vô thức rơi xuống.
"... ... ."
Người phụ nữ kia chính là Ella Plante. Bà ấy dịu dàng cúi xuống bế đứa trẻ lên, hai mẹ con chơi đùa vui vẻ bên cạnh khu vườn tràn ngập hoa cỏ thơm ngát.
Sedina im lặng nhìn cảnh tượng hạnh phúc phía trước. Cái cảm giác ấm áp khi được ở trong vòng tay của mẹ là một thứ xa xỉ bao năm qua đối với Sedina.
Sedina không nhớ được bản thân đã khóc một mình bao nhiêu lần sau khi tỉnh lại từ những giấc mộng như vậy. Những giấc mơ về mẹ vẫn luôn là khao khát từ nhỏ đến lớn với cô ấy. Trớ trêu thay, tất cả những thứ này đã rời xa cô ấy rất nhiều năm rồi.
Hiện tại chúng đột nhiên lại một lần nữa xuất hiện trước mắt, phản ứng đầu tiên của Sedina chính là nghi ngờ khung cảnh này là ảo giác của bản thân.
Đúng lúc này, ánh mắt của Sedina và người phụ nữ kia chạm vào nhau.
Mọi thứ chắc chắn chỉ là ảo ảnh. Sedina không ngừng lặp lại lời nhắc nhở mình phải tỉnh táo.
Nhưng ai đó làm ơn hãy nói cho cô ấy biết tại sao người kia lại đang tiến về phía cô ấy vậy? Người kia còn gọi tên cô ấy nữa, phải không?
"Sedina."
Đôi mắt của Ella Plante nhìn vào Sedina phiên bản trưởng thành. Khoảnh khắc bà ấy cất tiếng nói, Sedina có thể cảm nhận được hương thơm ngào ngạt của hàng vạn cây cỏ.
"Con đã lớn rồi."
Đến lúc này, Sedina không thể phủ nhận sự tồn tại trước mặt là giả tạo nữa. Cô khó khăn mở miệng, ôm lấy trái tim đang đập rộn ràng của mình.
"M-Mẹ nhìn thấy con sao?"
"Đứa nhỏ ngốc."
Ella Plante đau lòng ôm lấy Sedina.
Cả người Sedina run rẩy. Cô bé chỉ muốn khóc to một trận, kể lể mọi thứ với đối phương. Nhưng cuối cùng, Sedina chỉ ôm chặt lấy người bên cạnh, yên lặng cảm nhận hơi ấm trong vòng tay của mẹ.
Nhìn đứa trẻ trước mặt đang cố gắng kìm nén cảm xúc của bản thân khiến Ella Plante càng thêm xót xa. Bà ấy càng ôm chặt con gái mình hơn, miệng khẽ thủ thỉ.
"Mẹ xin lỗi. Thực sự xin lỗi."
Nhưng lời này cuối cùng cũng trở thành giọt nước tràn ly. Khóe mắt Sedina mờ đi. Trong đầu cô bé xẹt qua vô số ký ức từ thuở nhỏ cho đến hiện tại. Từ một người có đủ tình yêu thương của cha mẹ cho đến một đứa trẻ bị bỏ rơi, cuối cùng bỏ nhà đi, gia nhập vào một tổ chức phạm tội, một đứa trẻ hỗn huyết, chẳng phải yêu tinh cũng không phải con người.
Đã từng có lúc, trong vô số giấc mơ của bản thân, Sedina luôn không ngừng tự hỏi tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế?
Tại sao cả cha và mẹ đều bỏ cô ấy lại một mình đơn độc giữa thế giới đầy xa lạ này?
Sedina siết chặt cái ôm của mình.
"Con muốn ở đây mãi mãi. Con muốn ở bên mẹ."
"Sedina... ... ."
"Con muốn chúng ta trở lại như lúc trước. Con muốn ăn món mẹ nấu, muốn cùng mẹ đi dạo trên cánh đồng hoa, muốn một lần nữa nghe lại những bài hát ru. Con muốn ở lại đây."
Ánh mắt Ella nhìn Sedina tràn đầy tiếc nuối.
Sedina ngẩng đầu lên nhìn Ella Plante với khuôn mặt đẫm nước mắt.
"Đừng bỏ con lại một mình."
Ella nhẹ nhàng xoa đầu con gái.
"Hẳn con đã phải rất vất cả tự mình học cách trưởng thành."
Một lúc lâu sau, nước mắt của Sedina mới ngừng rơi. Sedina lắc đầu thay vì trả lời.
Ella mỉm cười dịu dàng trước phản ứng dễ thương của cô con gái lớn.
"Mẹ biết. Một mình đơn độc tồn tại trên thế giới này khó khăn nhường nào. Tuy nhiên, con gái, con vẫn có thể mạnh mẽ vượt qua được tất cả. Tin mẹ đi, con hiện tại rất tuyệt vời."
"Không.... ... ."
"Thế giới ngoài kia tuy đáng sợ và khó khăn nhưng chung quy vẫn sẽ luôn có ai đó quý giá đối với mình. Mẹ cũng đã từng trải qua cảm giác giống vậy và lúc mẹ tuyệt vọng nhất, mẹ đã gặp ông ấy."
"Là cha sao... ... .?"
"Đó là một người đàn ông không giỏi biểu đạt cảm xúc. Ông ấy hẳn đã cố gắng tránh xa để bảo vệ con sau khi mẹ ra đi. Nhưng Sedina, mẹ chắc chắn ông ấy vẫn rất yêu con. Điều đó chưa bao giờ thay đổi."
Sedina dần nhận ra cơ thể mình đang bị thứ gì đó kéo lại. Đây là dấu hiệu cô ấy sắp sửa tỉnh lại.
"Mẹ? Mẹ!"
"Đứa nhỏ, trở về đi. Con không thể ở lại đây mãi mãi."
"Không, con không muốn!"
"Đừng lo lắng. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau."
Ella mỉm cười với khuôn mặt tràn đầy yêu thương, vẫy tay với đứa con gái của mình.
Cả hai người dần dần bị tách ra. Những gì cuối cùng Sedina nhìn thấy là hình ảnh người mẹ yên lặng dõi theo mình trước khi biến mất.
Phía sau người phụ nữ đột nhiên xuất hiện một nguồn năng lượng nhuốm đầy máu như những dây leo có gai. Sedina nhận ra ngay chúng là thứ gì. Cô ấy hiểu rõ, nếu bản thân còn ở lại sẽ bị những chiếc gai đó bắt giữ.
Sedina không còn cách nào khác ngoài việc ngoái nhìn mẹ mình rồi bước đi trong nước mắt.
Thế giới lại chìm trong bóng tối giống như ban đầu.
Trong bóng tối vô thức, Sedina chợt nghe được một âm thanh quen thuộc.
[Tỉnh lại đi, Sedina!]
Đôi mắt của Sedina chợt mở to trước tiếng kêu vừa rồi. Cùng lúc, cô cảm thấy có ai đó nắm lấy cổ tay mình kéo mạnh.
Sedina cảm thấy cả người như thể được ai đó đỡ lấy. Khi hoàn hồn, cô ấy nhận ra một người quen thuộc đang ở bên cạnh nhìn mình lo lắng.
"Giáo sư?"