Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 466: Gào thét (3)




Chương 466: Gào thét (3)

Khi các nhánh rễ to lớn của Cây Thế Giới mọc lên, một phần của Lâu đài Serendel dần sụp đổ. Phần còn lại được chạm khắc từ đá cẩm thạch trắng tinh rơi xuống tạo ra một đám mây bụi. Đất đá bị xới tung, vỡ ra thành từng mảng vụn khi những chiếc rễ di chuyển luồn lách ở giữa.

Trong chiến trường địa ngục đó có hai kiếm sĩ đang không ngừng vung thanh kiếm trong tay t·ấn c·ông đối phương.

Là Alex và Bereborn.

Cả hai dưới tác dụng của trọng lực cùng rơi xuống, hai chân linh hoạt giẫm lên những mảnh vỡ xung quanh, đồng loạt lùi về sau.

Mỗi khi thân ảnh của cả hai lướt qua nhau, vô số nhát kiếm lóe lên trong không trung tại nơi v·a c·hạm. Mọi thứ xung quanh dưới tác động của những đòn đánh này đều bị cắt xẻ không còn nguyên vẹn. Những chiếc rễ nhỏ hơn của Cây Thế Giới quanh quẩn gần đó đều đã bị cắt đứt, nhựa cây vương vãi khắp nơi.

Một người một yêu tinh đều không để tâm đến khu vực xung quanh đã bị phá hủy ra sao. Cả hai chỉ chăm chú dồn mọi đòn t·ấn c·ông hiểm hóc và sắc bén nhất nhằm hạ gục đối thủ của mình.

Vụt.

Một nhát chém lóe lên trong không trung. Bức tường của lâu đài ngay tức khắc bị cắt xẻ một đường như thể xắt đậu hũ.

Alex đáp xuống đỉnh ngọn tháp bằng đá cẩm thạch đã đổ nát một nửa. Khi cúi đầu xuống kiểm tra cơ thể mình, cậu ta nhìn thấy chiếc áo giáp ma thuật đã bị cắt mất một góc.

Yêu tinh tên Bereborn kia trông có vẻ khá hơn, lúc này hắn ta đang đứng trên một tòa nhà đã bị phá hủy nhìn chằm chằm vào Alex. Nếu để ý kỹ có thể thấy một vài vết cắt mỏng ở viền trang phục của hắn ta.

Chênh lệch giữa hai bên khá rõ ràng. Nếu Alex không có các đồ vật ma thuật trợ giúp, cậu ta đã sớm bị đối phương đánh bại.

Tuy nhiên, thời gian chiến đấu vừa rồi cũng không phải vô ích. Trình độ của Alex ngày càng được hoàn thiện và nâng cao khi đối đầu với một đối thủ mạnh hơn bản thân.

Xét về năng lực kiếm thuật thuần túy, trình độ của Bereborn mạnh hơn Alex rất nhiều. Đó không chỉ là sự khác biệt về thiên phú mà còn là sự chênh lệch về kinh nghiệm thực chiến. So về tuổi tác, Bereborn hoàn toàn có tư cách nghiền ép Alex. Mặt khác, Bereborn còn là chỉ huy của q·uân đ·ội yêu tinh gia tộc Shadewarden, kinh nghiệm chiến đấu của hắn ta không phải là thứ mà một người mới chỉ sống hơn hai mươi năm cuộc đời như Alex có thể so sánh.

Nhưng khi đặt lên bàn cân so sánh tương quan lực lượng giữa hai bên, việc Alex có thể cầm cự lâu như vậy trước một yêu tinh như Bereborn cũng đã đủ chứng minh năng lực của cậu ta không tầm thường. Cho dù có mượn nhờ ngoại vật nhưng không phải tùy tiện người nào sử dụng tạo tác cũng có thể đánh gần như ngang tay được với Bereborn.

Dù đã ước lượng được sơ bộ chênh lệch giữa hai bên nhưng trong mắt Alex vẫn có chút tự tin. Khoảng thời gian đầu, cậu ta đã bị đối phương chiếm thế thượng phong rất lâu. Nhưng theo thời gian trôi qua, khoảng cách giữa hai bên đang dần được thu hẹp. Thế cục không còn hoàn toàn nghiêng về phía Bereborn nữa mà đã ngả một phần sang phía Alex.

Alex biết điều này thì sao Bereborn có thể không nhận ra?

Vấn đề duy nhất chính là hắn ta không thể dễ dàng hạ gục Alex bởi vì đống đồ ma thuật phòng thủ trên người đối phương quá nhiều. Chúng gây cản trở cho các đòn t·ấn c·ông của Bereborn.

Dù vậy, ngoại vật thì chung quy vẫn là ngoại vật. Chúng không thể sử dụng mãi mãi. Chỉ cần đánh đủ lâu, rồi sẽ đến một lúc năng lượng của các tạo tác này bị tiêu hao hết. Thời điểm đó cũng chính là dấu chấm hết cho trận chiến này.

Bereborn chắc chắn trình độ của bản thân xếp trên đối phương. Hắn ta không ngại đánh lâu dài với nhân loại trước mặt.

Chỉ có một chuyện duy nhất Bereborn có phần lo ngại. Hắn ta cảm giác được tên nhân loại kia dường như đang không ngừng trưởng thành trong chiến đấu. Đó không chỉ là tiến bộ từ từ mà là một tốc độ hoàn thiện cực kỳ đáng kinh ngạc.

Không phải Bereborn không nhận ra đối phương có khả năng mô phỏng kỹ thuật chiến đấu của mình. Hắn ta phải thừa nhận rằng thiên phú của đối phương đã phá vỡ hiểu biết thông thường của bản thân. Ngay cả khi đối mặt với Ambella Berk, Bereborn cũng không gặp áp lực lớn đến vậy.

Trực giác của yêu tinh mách bảo hắn ta tuyệt đối không thể để trận chiến này kéo dài thêm nữa. Nếu không, kẻ ngã xuống lần này rất có thể sẽ chính là bản thân Bereborn.

Khi ánh mắt của Bereborn thay đổi, Alex cũng ngay lập tức nhận ra. Alex tặc lưỡi, cậu ta cũng không có cách nào. Đã hoàn toàn hết đường lùi rồi.

Những tạo tác nhận được từ Rudger gần như đã được sử dụng hết. Alex dùng một tay cởi chiếc áo choàng rách nát trên người và ném nó đi. Bây giờ cậu ta không thể hy vọng vào sự bảo vệ của những thứ này được nữa. Từ bây giờ, cậu ta sẽ phải tự đối mặt với yêu tinh trước mặt bằng trình độ kiếm thuật thuần túy.

Alex vẫn có chút mơ hồ khi mô phỏng lại kỹ thuật của Bereborn trong đầu. Chênh lệch kinh nghiệm giữa hai bên khá lớn, cậu ta khá khó khăn khi phải bắt kịp tốc độ và tư duy của đối phương.



Với tốc độ này tỉ lệ thắng của Alex là khoảng bốn phần. Tỷ lệ này đã là không tồi rồi, nhưng với những kẻ ở cấp độ như bọn họ trở lên, con số này vẫn thấp đến đáng thương.

Chẳng lẽ phải tiếp tục phòng thủ?

Nhưng trong tình hình hiện tại thì phương án đấy không thích hợp. Cả Alex và Bereborn đều cảm nhận được sự biến đổi mạnh mẽ của Cây Thế Giới cách đây ít lâu. Hai đòn t·ấn c·ông kỳ quái dội từ ngoài cửa thành phía Tây, sau đó là một trận gào rú, cuối cùng là chiếc lồng khổng lồ kỳ lạ. Tất cả dấu hiệu đó cho thấy tình hình chiến đấu bên trong đang cực kỳ nguy cấp. Bọn họ không thể lãng phí thời gian ở đây nữa.

Bereborn muốn chấm dứt trận chiến này càng nhanh càng tốt để vào trong tiếp ứng Bentmin. Còn Alex muốn vào giúp đỡ Rudger. Không chỉ thủ lĩnh của cậu ta cần giúp mà còn có cả đồng nghiệp của cậu ta là Hans và Sedina.

Alex ngửa mặt lên trời thở dài.

Lần cuối cùng cậu ta gánh vác một trách nhiệm nặng nề như thế này là khi nào nhỉ?

Hahaha.

Cheaeng!

Ánh mắt của Alex nhìn thẳng về phía trước khi ánh kiếm lóe lên trước mắt mình. Bereborn chắc hẳn muốn chấm dứt trận chiến này càng nhanh càng tốt.

Có gì đó không đúng? Sao cậu ta lại chặn được đòn đánh vừa rồi?

Alex phải mất một vài giây sau đó mới muộn màng nhận ra rằng mình đã hành động theo bản năng. Đòn đánh ban nãy trong tình huống bình thường, với tốc độ và uy lực như vậy, Alex có thể chắc chắn bản thân không thể đón đỡ. Nhưng cậu ta bằng một cách thần kỳ nào đó đã hoàn mỹ chặn lại được.

Alex nghĩ bản thân mình biết lý do tại sao, cậu ta cười toe toét với người đối diện.

"Chà, thời cơ t·ấn c·ông chuẩn xác đấy, nhằm vào đúng lúc ta có cảm ngộ."

"... ... ."

Bereborn im lặng, không phủ nhận những lời này của Alex. Hắn ta ban nãy đột nhiên nhận ra đối thủ của mình đang giác ngộ điều gì đó, Bereborn không chần chừ liền quyết định t·ấn c·ông hòng cắt đứt quá trình này đồng thời cũng cho đối phương một kích trí mạng. Chỉ tiếc rằng đối thủ đã kịp thời tỉnh táo lại và chặn đứng hoàn toàn đòn đánh lén của hắn ta.

Đột nhiên...

Khóe mắt Bereborn nhạy bén phát hiện ra một yêu tinh đang băng qua đám rễ cây tiến vào bên trong lâu đài.

Ambella Berk?

Đối với Bereborn, Ambella Berk là đối thủ đáng gờm nhất, bà ta đáng sợ và nguy hiểm hơn tên nhân loại trước mặt rất nhiều.

Các yêu tinh trong vương quốc thường nói Bereborn là kiếm sĩ mạnh nhất của tộc yêu tinh nhưng bản thân Bereborn lại không nghĩ vậy. Hắn ta thừa hiểu cái danh hiệu đó chân chính thuộc về ai. Lòng kiêu hãnh của một kiếm sĩ không cho phép Bereborn ngồi vào vị trí bị bỏ trống chỉ bởi vì kẻ tiền nhiệm bị đơn phương lật đổ, phải mai danh ẩn tích. Chỉ khi chính tay đánh bại được Ambella Berk, Bereborn mới có thể chân chính đoạt lấy cái danh hiệu cao quý kia.

Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, sự xuất hiện của Ambella Berk rõ ràng không phải một dấu hiệu tốt đối với phe của bọn họ. Hướng di chuyển của đối phương rõ ràng là vị trí của gia chủ. Hơn nữa, những kẻ đi cùng Ambella Berk không phải nhân vật tầm thường. Ánh mắt Bereborn lóe lên tia lo lắng khi nhìn thấy bóng lưng của Vierano Dentis.

Trận chiến này không thể kéo dài thêm nữa.

Khoảnh khắc Bereborn nghĩ vậy, một ánh kiếm đã lóe lên trước mắt hắn ta.

* * *



Cây Thế Giới tóm lấy Sedina và kéo cô bé về phía mình. Các dây leo của nó cực kỳ hung dữ khi vồ lấy Hans nhưng khi chạm đến người Sedina, những thứ này lại vô cùng cẩn thận như thể một người mẹ đang ôm ấp đứa con của chính mình.

Tuy nhiên, chẳng ai có thể cảm thấy nhẹ nhõm trước cảnh tượng kinh khủng đó. Bản thân Sedina cũng vậy.

Cô bé có thể cảm nhận được hai loại cảm xúc đồng thời được truyền tải trong Cây Thế Giới.

Sự thân thiện và chán ghét.

Một cái là của chính bản thân Cây Thế Giới, cái còn lại là của Bentmin. Tuy nhiên, nếu phải so sánh giữa hai bên thì cảm xúc sau chiếm cứ nhiều hơn. Lý do là bản thân Bentmin đã đồng hóa cả linh hồn và thể xác của mình vào Cây Thế Giới. Tất cả những cảm xúc tiêu cực đó được Bentmin nuôi dưỡng qua rất nhiều năm Cây Thế Giới ngủ yên. Tại lúc này, bản thể của Cây Thế Giới mới chỉ mơ hồ có dấu hiệu tỉnh lại, nó không khác gì một đứa trẻ sơ sinh cả, mà một đứa trẻ sơ sinh thì làm sao có thể kháng cự lại những tác động xung quanh mình?

'Giết tất cả những kẻ của gia tộc Plante!'

'Nếu không có bọn chúng, ngươi đã không phải ngủ say.'

'Chúng ta nguyện hy sinh vì vinh quang của gia tộc Leafre.'

Những suy nghĩ còn sót lại của Bentmin không chỉ giới hạn ở riêng cô ta mà còn là tất cả những hận thù của các yêu tinh đã ngã xuống trong cuộc chiến năm đó cũng như những yêu tinh đ·ã c·hết trong quá trình thí nghiệm của gia tộc Leafre.

Vô số cảm xúc tiêu cực ập đến cùng một lúc khiến tâm trí của Sedina bị quá tải, cơ thể cô bé cứng lại, không thể nhúc nhích.

"Sedina!"

Rudger cố gắng dùng [Ater Nocturnus] tiếp cận hòng đánh thức Sedina nhưng vô dụng. Cây Thế Giới không cho phép bất kỳ kẻ nào khác dám làm phiền đến đứa trẻ trong tay.

Vô số cành cây rải rác biến thành những ngọn giáo sắc nhọn và nhắm vào Rudger. Rudger cố gắng phá hủy các cành cây bằng cách cho nổ đống tạo tác mang theo, nhưng số lượng cành cây của Cây Thế Giới vẫn tiếp tục tái sinh vô hạn ngay cả sau khi chúng bị nổ thành bụi phấn.

Hơn nữa, đối thủ của Rudger không chỉ có cái cây trước mặt.

"Đừng có cản trở, John Doe!"

Rudger không còn lựa chọn nào khác đành phải lùi lại, tránh đi đòn t·ấn c·ông nhằm vào mình.

Ở trung tâm của Cây Thế Giới.

Thân cây đột nhiên xẻ ra thành hai, tạo thành một cái khe lớn. Bên trong lộ ra một chiếc ngai vàng. Đám rễ thận trọng đặt Sedina ngồi lên trên.

Sedina cố vùng vẫy để thoát thân nhưng các dây leo khỏe mạnh đã trói chặt tay chân và cả người cô bé, ghim Sedina vào ngai vàng. Chưa dừng lại ở đó, một phần thân cây quấn quanh đầu Sedina tạo thành một chiếc vương miện cao quý.

"?!!..........!!!........"

Đôi mắt của Sedina dần dần mất đi ánh sáng, trở nên u ám lạ thường. Cô nhanh chóng mất đi ý thức và cuối cùng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

"Hahaha!!!"

Bentmin bật cười sảng khoái khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

"Cuối cùng chiếc chìa khóa cũng đã trở về đúng nơi của nó. Cây Thế Giới đã thực sự thức tỉnh rồi!"

Cây Thế Giới sau những lời của Bentmin chợt phát ra ánh sáng xanh nhạt.

Bentmin đột nhiên cảm thấy một sức mạnh to lớn đang dâng lên bên trong cơ thể, cô ta mỉm cười vui sướng.



Là thứ này. Chính là nó. Thứ mà cô ta vẫn luôn khao khát bao lâu nay.

Một sức mạnh khổng lồ quét qua bề mặt của Cây Thế Giới. Đó là một thứ sức mạnh khiến cho bất kỳ ai cũng đều có cảm giác không thể phản kháng.

"Tất cả sức mạnh là của ta."

Giọng nói tràn ngập sự tham lam của Bentmin khiến Cây Thế Giới khó chịu. Nó điên cuồng rung chuyển tỏ vẻ phản đối nhưng Bentmin không để tâm mà chỉ lên tiếng chế nhạo.

"Ngươi nghĩ ta nghiên cứu ngươi suốt bao nhiêu năm qua để làm gì? Tất cả chính là dành cho khoảnh khắc này."

Mặc dù hòa nhập vào Cây Thế Giới và mất đi một phần ý thức, nhưng Bentmin vẫn không quên mục đích mà mình đã ấp ủ hàng trăm năm qua. Kể cả khi lý trí và ý thức dần bị đồng hóa, mục tiêu ban đầu của cô ta vẫn rõ ràng như cũ.

"Đã năm trăm năm rồi. Vô số yêu tinh của gia tộc ta đã hy sinh mạng sống chỉ để chuẩn bị cho khoảnh khắc này."

Bentmin là người đạp lên trên thân xác của tất cả đồng tộc mình. Cuối cùng, cô ta cũng đã có thể giao tiếp được với sinh vật vĩ đại trước mặt mình một cách bình đẳng.

Cây Thế Giới cuối cùng mở mắt.

"Chống cự cũng vô ích thôi."

Bentmin trước đó sớm đã cấy mã độc vào bên trong Cây Thế Giới. Thông qua mã độc, cô ta nhanh chóng hấp thụ năng lượng của Cây Thế Giới chuyển hóa thành của riêng mình.

Trái ngược với Bentmin cảm nhận được sức mạnh bên trong mình đang dâng cao, Cây Thế Giới lại hét lên đau đớn. Nhưng ai sẽ để tâm đến phản ứng của thứ này nữa chứ?

Hiện tại, sức mạnh của Cây Thế Giới mà Bentmin có thể kiểm soát đã tăng lên 30%.

Ánh mắt của Bentmin liếc sang một bên. Vị trí quan sát của cô ta chuyển đến địa điểm q·uân đ·ội của ba gia tộc trung lập đang bị vây khốn.

Lũ côn trùng tầm thường dám đối đầu với cô ta.

C·hết đi!

Bentmin chỉ tay vào đội quân yêu tinh phía xa. Sự la hét của Cây Thế Giới ngay lập tức dừng lại. Cùng lúc này, không gian xung quanh đột ngột trở nên tối tăm.

Gì vậy?

Rudger ở trên không đột nhiên nhìn xung quanh. Mặc dù rõ ràng đang là ban ngày nhưng ánh sáng lại giảm xuống như thể màn đêm đã đến. Ngược lại, chỉ còn suy nhất một thứ vẫn còn tỏa ra ánh sáng. Đó chính là Cây Thế Giới.

Thứ này hấp thụ hết ánh sáng sao?

———

Cây Thế Giới hấp thụ toàn bộ ánh sáng mặt trời và biến thành một cái cây ánh sáng. Sau đó, ánh sáng bắt đầu tập trung ở phía trước. Một khối năng lượng đan xen hai màu vàng trắng khổng lồ dao động không ngừng.

Rudger chợt cảm thấy một cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng. Đó là cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Cùng lúc, Bentmin phát ra mệnh lệnh.

"C·hết đi!"

Cơn giận của Cây Thế Giới theo câu nói đó ngay lập tức hướng về phía đoàn quân yêu tinh phía xa.