Chương 455: Liên minh mới (1)
Khi nghe được lời chấp thuận của Ambella, giáo sư Vierano lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy khi nào thì chúng ta... ... ."
"Không vội. Trước tiên các người hãy trả lời một số câu hỏi của ta đã."
Một mắt của Ambella không rời khỏi Rudger.
"Con người, cậu can đảm hơn ta nghĩ đấy. Không có mấy người có thể đối mặt với cơn giận của ta đâu."
"........"
Rudger âm thầm so sánh khí thế bức người giữa Sư phụ mình với yêu tinh trước mặt. Chỉ tưởng tượng đến cảnh hai người này chạm mặt nhau thôi cũng khiến hắn thấy đau đầu.
"Tôi chỉ cảm thấy ngạc nhiên khi gia chủ của nhà Berk lại thoải mái sử dụng đồ của con người như vậy."
Ambella nghe xong không có phản ứng gì là sửng sốt, ngược lại, điếu thuốc vẫn phì phèo nhả khói trên môi bà ta. Mọi hành động đều hết sức tự nhiên như thể đó đã là thói quen.
Nữ yêu tinh tựa người lên một bên ghế, hai chân vắt chéo lên tay vịn đối diện. Một tay bà ta nhấc điếu thuốc lên, miệng thổi ra một làn khói mờ ảo. Ánh mắt của Ambella hờ hững liếc đám người đối diện, sau đó liền quay đầu nhìn chăm chú lên trần nhà như thể đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Bà ta từ tốn mở miệng, giọng điệu không chứa bất kỳ chút cảm xúc nào.
"Không phải chỉ có mỗi gia tộc Dentis mới thân thiện với nhân loại."
"Điều đó có nghĩa gì?"
Ambella phớt lờ câu hỏi của Viella, tiếp tục lên tiếng.
"Người ngoài đều nói rằng gia tộc của chúng ta chịu đựng hy sinh và mất mát cực kỳ lớn trong cuộc c·hiến t·ranh chủng tộc năm đó. Vì vậy, hiển nhiên chúng ta phải căm ghét con người hơn bất kỳ ai khác."
Thực ra mọi người ở đây đều nghĩ như vậy. Đó là lý do tại sao bọn họ lại ngạc nhiên khi nghe được câu nói ban nãy của Ambella.
"Chuyện đó không sai. Ít nhất thì miếng vải trên mặt ta hiện tại chính là do súng ống của con người ban tặng. Các vết sẹo ngoài da không bao giờ liền lại này cũng vậy."
Nghe thế, mọi người mới chú ý đến một vết sẹo dài cực kỳ nổi bật trên hông của vị gia chủ. Ngoài vết sẹo đó ra, trên người bà ta cũng mang vô số v·ết t·hương do súng đạn gây ra.
"Cuộc chiến đó đã để lại khá nhiều di chứng sau này. Trông vậy thôi chứ để có thể khôi phục được tình trạng như hiện tại, ta đã phải đánh đổi rất nhiều."
"Bà thực sự không còn căm thù con người nữa sao?"
"Hừm. Vậy hãy thử nghĩ ngược lại xem. Căm thù bọn họ thì ta được lợi gì cơ chứ?"
Không ai có thể bác bỏ tuyên bố thẳng thừng này.
Tất nhiên, bản thân Ambella cũng rất tức giận và buồn bã vì nỗi đau do c·hiến t·ranh để lại. Bà ta đã mất đi vô số đồng tộc của mình, cơ thể của bà ta cũng theo đó bị hứng chịu rất nhiều di chứng mãi mãi không thể chữa lành.
Nếu có ai đó phải chịu trách nhiệm đầu tiên thì chính là gia tộc Plante và những nhân loại đã xâm chiếm khu rừng.
"Nổi giận và cáu kỉnh sẽ chẳng đi đến đâu cả. Vị trí hiện tại của ta không cho phép bản thân vướng vào những thứ tầm thường kia."
Thay vào đó, Ambella đã nhìn thấy tiềm năng vô tận từ những thành tựu mà nhân loại phát minh ra được.
Nhân loại trong quá khứ đúng là không có chút uy h·iếp nào. Nhưng trong cuộc c·hiến t·ranh năm đó, chủng tộc mà bọn họ vốn coi là nhỏ bé kia đã phát minh ra được thứ gọi là thuốc súng và đại bác. Và sức công phá của những loại v·ũ k·hí đó cho đến tận bây giờ vẫn ám ảnh trong tâm trí của rất nhiều yêu tinh.
Những chiến binh và hiệp sĩ của con người hiện đều được trang bị những bộ giáp kiên cố có khả năng chống lại phép thuật. Ngay cả khi không có hỏa lực và ma thuật, con người vẫn có những loại v·ũ k·hí c·hiến t·ranh khác như súng điện từ.
Ambella cảm thấy vô cùng chấn động. Trong khi yêu tinh chỉ biết ru rú sinh sống trong rừng thì nhân loại bên ngoài vẫn đang phát triển từng ngày.
Không biết từ bao giờ, Ambella bỗng nhận ra một sự thật đáng buồn rằng chủng tộc yêu tinh của bà ta đang dần tụt hậu so với thời đại. Hãy nhìn những nhân loại kia mà xem. Chỉ trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn, bọn họ đã có những bước tiến vượt bậc. Còn bọn họ thì sao? Vẫn chỉ quanh quẩn sinh sống trong lãnh thổ được Cây Thế Giới che chở. Một khi rời bỏ nơi này, các yêu tinh phần lớn sẽ chẳng thể sinh tồn độc lập được.
Điều tồi tệ hơn nữa là phần lớn những yêu tinh hiện tại dường như vẫn chẳng ý thức được sự thật đó. Bọn họ vẫn còn đắm chìm trong tư tưởng của thời đại cũ, coi bản thân là chủng tộc cao quý nhất trên lục địa mà không chịu nhìn nhận ra bên ngoài.
Đúng là trong cuộc c·hiến t·ranh năm đó, yêu tinh đã chiến thắng và bảo vệ được lãnh thổ. Nhưng còn trong tương lai thì sao? Nếu c·hiến t·ranh một lần nữa nổ ra, ai có thể đảm bảo yêu tinh bọn họ sẽ lại một lần nữa chiến thắng?
Nếu con người lặp lại hành động xâm chiếm, thứ yêu tinh bọn họ phải đối mặt lần này sẽ không đơn giản chỉ là mấy khẩu súng hay đại bác như trong quá khứ nữa. Lúc đó thì sao, mấy mũi tên hay tinh linh triệu hồi của bọn họ có thể làm được gì chứ?
Tầm nhìn của Ambella đã sớm vượt xa ra khỏi khu rừng yêu tinh nhỏ bé này. Nhìn cảnh tượng con người hàng ngày đang không ngừng tiến lên còn đồng bào của mình vẫn chỉ chăm chăm vào việc tranh đoạt quyền lực ở khu vực trung tâm, tâm trí của Ambella đã sớm từ bỏ việc đi thuyết phục bọn họ.
"Trên đời này có quá nhiều thứ cần học hỏi."
"... ... ."
"Khi ta thay đổi tầm mắt của bản thân, ta đã thấy được rất nhiều điều. Ta nhận ra rằng thế giới không chỉ có khu rừng này. Bên ngoài kia còn có những vùng núi, sa mạc, những thành phố lớn do con người xây dựng và đại dương rộng lớn. Những dòng sông băng vĩnh cửu, hằng hà sa số dãy núi nối dài vô tận được cho là ranh giới ngăn cản những con quái vật cổ xưa, những lục địa chưa được khám phá hết... So với những thứ đó thì khu rừng yêu tinh này quá mức tầm thường."
Lời nói này của Ambella mà lọt vào tai những yêu tinh khác không khác gì việc bà ta đang phủ định lại nền văn minh của tộc yêu tinh. Nhưng Ambella không cảm thấy bản thân đã nói sai. Khi càng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, bà ta càng thêm tin tưởng vào suy nghĩ của chính mình.
"Không phải ông cũng nghĩ thế sao, Vierano Dentis?"
Giáo sư Vierano im lặng gật đầu. Bản thân ông ấy cũng đã từng trải qua nỗi đau c·hiến t·ranh. Và hiện tại ông ấy lại đang giảng dạy trong một học viện của con người. Bởi vì giáo sư Vierano cũng đã nhìn thấy những gì giống với Ambella Berk. Ông ấy không muốn chìm đắm mãi trong cái lồng giam của bản thân mà muốn tiến xa hơn.
Ambella cười sảng khoái và châm một điếu xì gà khác.
"Một khi tầm mắt và suy nghĩ không còn bị trói buộc, thứ chúng ta có thể chiêm ngưỡng sẽ vượt xa khỏi trí tưởng tượng của chính mình."
Đó chính là lý do lớn nhất mà gia tộc Berk không có hứng thú với tranh đấu trong khu rừng nữa. Đơn giản là bọn họ đã chẳng còn quan tâm đến vùng lãnh thổ nhỏ bé này. Thứ bọn họ hướng tới là một thế giới rộng lớn hơn nhiều.
"Đó là lý do tại sao ta đã cứu cô gái dũng cảm kia."
Ambella chỉ vào Belaruna.
"Khi ta nghe được tin tức cô gái bé nhỏ đó có thể kết nối với Cây Thế Giới, ta đã rất ngạc nhiên. Không phải là một yêu tinh có xuất thân cao quý mà chỉ là một yêu tinh bình thường. Cô gái đó còn có thể trốn thoát khỏi truy đuổi của binh lính Hoàng gia và tiến vào lãnh thổ gia tộc Berk nữa. Tất cả những chuyện đó không phải rất phi thường sao?"
"Hóa ra đó là lý do ngài cứu tôi."
"Cũng có thể coi là như vậy. Cô là một đứa trẻ tài năng. Để cô bị mai một bên trong khu rừng sẽ thật lãng phí thiên phú trời ban kia. Vì lẽ đó, ta đã đưa cô ra khỏi khu rừng."
Nghĩ về khoảng thời gian trong quá khứ, vai Ambella run lên như thể đang buồn cười.
"Liên lạc ta cho cô cũng chỉ là muốn xem cô có thể sống sót và phát triển đến mức độ nào. Ai có thể ngờ được lần tiếp theo chúng ta gặp nhau, ta lại có thể nghe được tin tức hậu duệ của nhà Plante từ miệng của các người cơ chứ?"
"Nhìn biểu cảm của ngài thì có vẻ ngài không ngạc nhiên cho lắm. Chẳng lẽ ngài chắc chắn rằng huyết thống của gia tộc Plante sẽ không bị đứt đoạn sao?"
"Chậc. Nói thế nào nhỉ? Đến cả bản thân ta cũng không ngờ đến việc người đó sẽ kết hôn với con người và sinh hạ một đứa trẻ."
"K-không thể nào... ... ."
Giáo sư Vierano hỏi với giọng run run.
"Chẳng lẽ chính bà đã giúp người đó trốn khỏi khu rừng?"
Rudger không khó nhận ra đối tượng giáo sư Vierano đang nhắc đến là ai. Đó chính là mẹ của Sedina.
Ambella thở ra một làn khói, vẻ mặt có phần cay đắng.
"Đó là điều cuối cùng tôi có thể làm cho cô ấy."
Dù đã năm trăm năm trôi qua nhưng Ambella vẫn còn nhớ rất rõ ngày hôm đó. Nữ yêu tinh kia khi đó vẫn là gia chủ của nhà Plante. Cô ấy trẻ trung hơn bà ta rất nhiều, trên gương mặt dù chứa đầy sự mệt mỏi vì chạy trốn nhưng vẫn không mất đi ánh sáng hy vọng.
Những lời nói của người đó, Ambella sẽ không bao giờ quên.
"Ambella, tại sao yêu tinh chúng ta nhất định phải ở trong khu rừng này?"
"Tôi không muốn chúng ta mãi mãi sinh sống trong cái giếng chật hẹp đó. Chúng ta xứng đáng được vùng vẫy thỏa thích bên ngoài thế giới rộng lớn kia."
"Thật đáng tiếc là cuối cùng tôi vẫn không thể đem lại tự do cho chúng ta."
Đã bao năm trôi qua, mỗi khi nhớ lại những lời đó, trái tim của Ambella vẫn không tự chủ được đập thình thịch, cảm xúc của bà ấy dường như vẫn còn rực cháy, sôi sục như thuở ban đầu. Dù cho kế hoạch năm đó có thất bại nhưng bọn họ vẫn không hối hận vì đã đưa ra lựa chọn như vậy. Nếu cho Ambella quay trở lại quá khứ một lần nữa, bà ta chắc chắn vẫn sẽ không do dự thực hiện lại kế hoạch vĩ đại kia.
Nhưng số phận thật trớ trêu. Kết cục của người phụ nữ kia bà ấy đã có thể đoán được đại khái. Hiện tại, dường như con gái của cô ấy đã bị gia tộc Leafre bắt giữ.
"Đứa trẻ nhà Plante đó là người như thế nào?"
"Con bé tên là Sedina Rosen, là học sinh do tôi phụ trách."
"Hẳn nó còn rất nhỏ."
"Tính theo tuổi của con người thì đứa trẻ đó còn chưa đến hai mươi."
Đầu điếu xì gà cháy và tàn tro rơi xuống. Phong tinh linh ngay lập tức cuốn chúng ra bên ngoài cửa sổ.
"Vierano Dentis, có thể cho tôi biết ai là người đã ra tay với cô ấy không?"
Giáo sư Vierano im lặng không đáp.
"... ... ."
Ambella bình tĩnh chấp nhận sự thật.
"Có vẻ những kẻ giả tạo kia vẫn không buông tha ngay cả khi cô ấy đã rời khỏi khu rừng."
Ambella đã tự mình tiễn nữ yêu tinh kia rời khỏi khu rừng với hy vọng cô ấy có thể quên đi hết mọi chuyện và gánh nặng của gia tộc trên vai để có thể sống như một người tự do. Bà ấy nghĩ bản thân đã hoàn thành trách nhiệm của mình. Bà ấy thật lòng chúc phúc cho người đó, mong muốn mọi điều tốt đẹp sẽ đến với người con gái ấy.
Trái tim Ambella trở nên nặng trĩu.
Đúng lúc này, giọng nói của Rudger cắt đứt suy nghĩ của Ambella.
"Xin hãy nén bi thương."
"Cái gì?"
Ambella cười nham hiểm. Đó không phải là một nụ cười giống như trước mà là một nụ cười có sức mạnh cắn c·hết đối thủ nếu họ mắc phải một sai lầm nhỏ nhất.
"Rudger Chelici phải không? Cậu là ai mà dám nói chuyện với ta như vậy? Cậu có biết ta đã ở bên cô ấy bao nhiêu năm không? Một nhân loại thậm chí còn không thể sống sót qua trăm năm như cậu thì có tư cách gì lên tiếng?"
"Tôi đúng là không có tư cách lên tiếng."
"........?"
Đối diện với cơn giận dữ của Ambella, Rudger vẫn nói một cách bình tĩnh.
"Ít nhất thì người đó vẫn rất hạnh phúc cho đến cuối đời. Bằng chứng là Sedina đã được sinh ra trên thế giới này."
"... ... ."
"Tôi đã gặp bạn đời của bà ấy. Ông ta tuy là một người máu lạnh nhưng bao năm qua vẫn luôn dành thời gian chăm sóc vườn hoa để tưởng nhớ người vợ đã khuất của mình."
Rudger nhớ lại gia chủ của nhà Rosen đã cúi đầu xin hắn cứu con gái mình, nhớ lại ánh mắt Sedina đầy buồn bã và khao khát khi kể về gia đình.
Mặc dù kết cục của bọn họ đã được đánh dấu bằng một bi kịch buồn. Tuy nhiên, con đường họ đã đi qua cùng nhau không hề phủ bụi và biến mất.
"Bà ấy có lẽ cũng không muốn nhìn thấy những người quan tâm mình sẽ đau khổ khi nghe tin tức kia."
Ambella như thể nhìn thấy những ký ức trong quá khứ chồng lên lời nói của Rudger.
Ella, cô thực sự đã hạnh phúc chứ?
Ngay cả khi mất đi tất cả và phải rời bỏ quê hương thân yêu, người đó vẫn không đánh mất nụ cười trên môi.
"Đừng lo. Thế giới bên ngoài chắc chắn sẽ khắc nghiệt và khó khăn với tôi nhưng mọi thứ sẽ ổn thôi."
"Tôi hy vọng là như vậy."
"Ambella, không biết trong thế giới rộng lớn vô định đó, liệu tôi có thể gặp được một người yêu mình không?"
"Không phải cô đã từ chối tất cả những yêu tinh quý tộc trong vương quốc sao?"
"Tôi ghét những người đó vì họ đều quá kiêu ngạo. Thực ra tôi thích một người biết quan tâm hơn."
"Cô đúng là có một tính cách khó ưa."
"Tôi nghĩ sẽ rất vui nếu gặp được người bạn đời lý tưởng của mình và có con. Nếu có con, tôi nghĩ sẽ thật tuyệt nếu có một cô con gái dễ thương. Tên là, hừm... ... ."
Ella Plante suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười rạng rỡ với Ambella.
"Ambella, cô có bằng lòng đặt tên cho con bé không?"
"Tôi sao?"
"Đúng thế. Nghe nói con người gọi chức danh đó là mẹ đỡ đầu. Tôi không thấy ai phù hợp hơn cô. Đối với tôi, Ambella vừa là chị đồng thời cũng vừa là mẹ."
Ambella lắc đầu trước lời nói bông đùa của đối phương.
"Một bé gái sao? Có lẽ con bé sẽ giống cô. Tôi thực sự không thể tưởng tượng được sẽ có ngày mình làm việc này. Nhưng nếu phải đặt tên cho đứa bé..."
Ambella vẫn nhớ rất rõ những gì bà ấy đã nói trong ký ức của mình.
"Cái tên Sedina thì sao?"