Chương 456: Liên minh mới (2)
Màn đêm nhanh chóng phủ xuống. Bầu trời không một gợn mây lộ ra vô số ánh sao lấp lánh. Nơi đây không giống Leathervelk, không có chút bụi bẩn ô nhiễm nào, không khí trong lành và mát mẻ tràn vào từng lá phổi của từng người mỗi khi hít thở.
Ambella Berk đang lặng lẽ ngắm cảnh, tay châm một điếu xì gà. Khi nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, bà ta không quay đầu mà chỉ lên tiếng.
"Cậu đến muộn."
"Ngài xuất hiện một mình mà không đem theo hộ vệ sao?"
Ambella cười khúc khích với điếu xì gà trong miệng trước giọng nói trầm khàn của Rudger.
"Cậu có thể thôi nói những lời vô ích đó được rồi."
"Vậy ngài hẹn tôi đến chỗ này rốt cuộc có việc gì?"
"Đừng nói vội. Đợi ta hút xong điếu này đã."
Ambella nói xong liền tiếp tục phì phèo điếu xì gà trên tay. Rudger chứng kiến cảnh này không khỏi thắc mắc.
"Có thể tùy tiện h·út t·huốc trong rừng như thế này sao?"
"Tại sao không? Cậu lo lắng sẽ có h·ỏa h·oạn xảy ra à? Con người đúng là hay lo nghĩ về mọi thứ."
Ambella bật cười.
"Nếu chỉ như thế này mà có thể gây ra h·ỏa h·oạn thì khu rừng này vốn dĩ đã chẳng thể tồn tại cho đến hiện tại. Đừng bao giờ đánh giá thấp khu rừng yêu tinh sinh sống. Nên nhớ là ngay cả hỏa lực của con người các cậu năm đó còn không thể khiến khu rừng này chịu một chút tổn hại."
Tư thế cầm điếu thuốc của nữ yêu tinh tràn ngập vẻ nghi thức như thể bà ta đang tận hưởng một thú vui tao nhã nào đó. Ambella không thể không cảm thán về một số loại văn hóa của nhân loại.
"Con người các cậu thật đáng kinh ngạc. Ta hiện tại vẫn không thể tin được rằng các cậu lại có thể kết hợp các loại thực vật với nhau để tạo ra một thứ tuyệt vời như thế này."
Ambella đã hút xong điếu xì gà, bà ta nhìn vào phần còn lại của điếu thuốc và lẩm bẩm.
"Tôi không tin ngài gọi tôi vào giờ này để nói về con người."
"Đúng là một kẻ khô khan, không có chút lãng mạn nào."
Ambella lắc đầu nhìn lại. Ngay cả trong bóng tối, một bên mắt của bà ta vẫn sáng rực.
"Gia tộc Berk chúng ta sẽ tới lâu đài Serendel vào ngày mai."
"Đối với một người vừa quyết định phản loạn, hành động này cũng quá mức nhanh chóng. Tất cả người trong gia tộc Berk đều đồng ý sao?"
"Không cần lo lắng. Bọn họ cũng đều mơ hồ đoán được một ngày như thế này sẽ đến. Suy cho cùng, gia tộc chúng ta cũng đã tích lũy được khá nhiều trong khoảng thời gian dài vừa qua. Chúng ta có thể chiến một trận."
"Tôi nghĩ vẫn còn điều gì khác ngài chưa nói."
"Không quá lời khi nói rằng đây là một cuộc c·hiến t·ranh. Ta không biết chuyện này sẽ mất bao lâu. Có thể kết thúc chỉ sau một đêm hoặc cũng có thể sẽ kéo dài trong một khoảng thời gian rất lâu."
Đây là lý do Ambella gọi Rudger.
"Và điều cuối cùng, cậu chính là nhân tố quan trọng của trận chiến."
"... ... ."
Tình huống hiện tại chính là hai gia tộc vốn giữ thái độ trung lập đã hợp tác với nhau. Điều này vô hình đã phân chia vương quốc yêu tinh thành ba chiến tuyến khác biệt: hai gia tộc Leafre và Shadewarden theo phe chủ chiến, ba gia tộc Radix, Crown và Plohim chủ trương ôn hòa, cuối cùng là hai gia tộc Dentis và Berk theo phe trung lập.
Tuy nhiên, thắng bại trong cuộc n·ội c·hiến của vương quốc yêu tinh trong mắt gia chủ gia tộc Berk lại nằm trong tay con người trước mặt.
"Ta không biết những người khác thế nào nhưng ta có thể thấy được một vài thứ. Bề ngoài của cậu trông không có gì nổi bật nhưng cậu lại sở hữu sức mạnh cực kỳ kinh khủng."
"........."
"Nếu ta đoán không sai thì bộ quần áo trên người cậu không bình thường, đúng không?"
Ambella đã sớm biết đến sự tồn tại của [Ater Nocturnus].
[Ater Nocturnus] thấy vậy liền run rẩy, không thể tin được bản thân đã bị nhìn thấu.
Ambella liếc nhìn cái bóng đang đung đưa phía sau Rudger, tiếp tục nói.
"Nó chính là thứ mà con người các cậu gọi là ma thú phải không? Nó khá mạnh mẽ đấy."
"Kể cả có như vậy thì cũng chẳng có lý do gì để đánh giá cao tôi cả."
"Sao lại không? Ngay cả tinh linh này cũng đang sợ hãi cậu đấy."
Ambella vừa dứt lời, một Hỏa tinh linh nhỏ bé chợt xuất hiện trên tay bà ta. Chỉ là lúc này, ai cũng có thể nhận ra tinh linh kia đang cực kỳ sợ hãi.
"Hơn nữa, ta cũng mơ hồ cảm nhận được một loại sức mạnh của tinh linh bên trong cậu. Cậu đang sở hữu bản nguyên linh hồn nào đó đúng không?"
"... ... ."
Rudger thầm kinh ngạc. Hắn đúng là giữ viên đá linh hồn của Quasimodo trên người. Nhưng tại sao đối phương lại có thể phát hiện ra được?
Ambella không quá bất ngờ trước phản ứng của Rudger. Bà ta thông thả mở miệng.
"Nhìn dáng vẻ đó, có lẽ cậu chỉ ngẫu nhiên sở hữu đồ vật kia. Ta sẽ không trách cậu. Dù sao thì trọng trách quan trọng nhất trong trận chiến lần này ta sẽ để cậu đảm nhiệm."
Ambella sau khi nói xong những lời đó liền bật cười tự giễu.
"Thật không thể tin được là có ngày ta lại giao số phận của quê hương vào tay một ngoại tộc."
"Ngài hoàn toàn không cần làm như vậy."
Ánh mắt yêu tinh lạnh nhạt quét qua.
"Đừng hiểu nhầm. Ta chỉ đang giao việc cho đúng người mà thôi. Mục tiêu cuối cùng của chúng ta vẫn là thắng lợi. Vị trí của cậu thích hợp hành động bí mật."
"........"
"Ta mong rằng trận chiến này sẽ kết thúc càng nhanh càng tốt. Chỉ có như vậy mới có thể giảm hy sinh đến mức tối thiểu, cậu hiểu ý ta chứ?"
Rudger lặng lẽ hỏi lại.
"Ngài đã biết tôi định làm gì ngay từ đầu, phải không?"
"Ngoài giải cứu đứa trẻ nhà Plante và g·iết c·hết con mụ kia thì còn gì khác nữa?"
Ambella xua tay như thể câu hỏi vừa rồi thật ngớ ngẩn.
"Nhớ kỹ. Tốc chiến tốc thắng. Đối thủ có sự bảo vệ của khu rừng, việc kéo dài thời gian cũng chỉ là cuộc chiến tiêu hao thời gian mà thôi. Chúng ta sẽ thu hút sự chú ý cần thiết cho cậu hành động."
Ambella nhìn chằm chằm vào Rudger với ánh mắt rực lửa.
"Thất bại là điều không thể chấp nhận được, hiểu không?"
Những lời nói này đầy đe dọa và cảnh cáo.
Tất nhiên, nếu thất bại thì Rudger cũng phải c·hết. Không thể nào Ambella lại không biết điều đó. Bà ta chỉ đang muốn người trước mặt nâng cảnh giác lên tối đa.
"Tôi hiểu."
Rudger cũng biết hành động lần này nguy hiểm đến mức nào. Phải di chuyển đơn lẻ tập kích vào đầu não quân địch. Phương án này một khi thất bại đồng nghĩa với việc hắn sẽ không thể toàn mạng trở ra.
"Nói xuông như vậy thì không có ý nghĩa."
Trước những lời này của Ambella, Rudger nhìn chằm chằm vào nữ yêu tinh như thể đang hỏi ý của đối phương là gì.
"Ta sẽ cử người đi cùng cậu."
"Đó có phải là mục đích thực sự của ngài không?"
Ambella cười gằn.
"Ta không thể hoàn toàn tin tưởng vào một người chỉ mới gặp lần đầu. Với hành động quan trọng như vậy, tốt nhất chúng ta nên giảm thiểu rủi ro càng nhiều càng tốt."
"Vậy ngài định cho ai giá·m s·át tôi?"
"Đừng có nói khó nghe như thế."
"Nếu người đó không hợp tác thì tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng đấy."
"Điều đó sẽ không xảy ra. Người đó cũng đến từ bên ngoài, hai người sẽ dễ dàng giao tiếp thôi."
"Cái gì?"
'Bên ngoài' mà Ambella nói đến là chỉ ngoài biên giới khu rừng. Nếu vậy thì đối tượng bà ta ám chỉ phải là con người.
Bà ta tin tưởng một con người hơn thuộc hạ của mình sao?
Thay vì thắc mắc tại sao Ambella lại làm như vậy, Rudger có hứng thú với thân phận của người đồng hành cùng mình hơn. Nếu Ambella cũng công nhận thì đối phương chắc chắn không phải là một người bình thường.
"Ra đây đi."
Ambella vừa dứt lời, một vị khách mới đã xuất hiện. Đôi mắt của Rudger mở to khi nhìn thấy người mà Ambella mang đến.
"... ... !!!"
Nữ yêu tinh rất vui khi thấy phản ứng này.
"Chà, có vẻ như hai người cũng biết nhau. Như vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều."
* * *
Trong một khu vực nằm sâu bên trong lâu đài hoàng gia Serendel.
Nơi này thường được gọi là cái nôi của Cây Thế Giới vì đây là chỗ tiếp xúc trực tiếp với Cây Thế Giới, một không gian rộng lớn ánh sáng không thể lọt vào. Sàn nhà và tường xung quanh đều được bao phủ bởi rễ cây. Ở giữa là một hồ nước nhỏ được tạo thành từ những rễ cây rối rắm. Nước trong hồ tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, phản chiếu khung cảnh xung quanh như một tấm gương.
Có tiếng nước bắn tung tóe bên trong và một người bước ra. Những giọt nước chảy xuống cơ thể tràn ra sàn nhưng đều bị rễ cây hấp thụ ngay lập tức.
Yêu tinh hầu cận thấy vậy liền tiến lại gần đưa cho người vừa bước ra khỏi hồ nước một chiếc áo choàng. Yêu tinh này không ai khác chính là người đã dẫn dường cho Sedina.
Bentmin nhận chiếc áo choàng mà không nói gì. Hành động của hai người rất tự nhiên, như thể đây không phải là lần đầu tiên chuyện như thế này xảy ra.
Nếu bình thường thì hai người đã không tiếp tục trò chuyện nữa. Nhưng hôm nay có chút đặc biệt.
"Mấy kẻ thuộc phe phái ôn hòa gần đây sao rồi?"
"Chúng ta đã cho chúng cơ hội thôn tính gia tộc Dentis. Nhưng có vẻ lũ ngu đó không biết nắm bắt cơ hội. Bọn chúng dường như đang thay đổi kế hoạch, muốn gây áp lực lên chúng ta bằng cách lấy con tin của nhà Plante làm cái cớ."
Bentmin nở một nụ cười chế giễu. Khuôn mặt kiêu kỳ đó không chứa đựng bất kỳ cảm xúc lo lắng nào.
"Ngu ngốc. Không có bất kỳ thứ gì bí mật trước mặt ta. Tất cả mọi chuyển động trong khu rừng này đều nằm trong sự kiểm soát của Cây Thế Giới."
Yêu tinh tóc xám không trả lời.
"Còn đứa trẻ đó thì sao?"
"Cô ta đang bị nhốt trong ngọn tháp."
"Nó không có bất cứ hành động nào muốn chạy trốn đấy chứ?"
"Không có. Dường như cô ta cũng biết làm vậy là vô ích."
"Được rồi."
Có những cảm xúc tinh tế xuất hiện trong giọng nói của Bentmin. Yêu tinh tóc xám nhạy bén phát hiện ra ngay lập tức.
"Ngài khó chịu sao?"
"Hừ. Một kẻ khôn ngoan. Biết không thể phản kháng nên thuận theo tự nhiên. Yếu đuối, vô dụng. Không thể tin được nó lại là hậu duệ cuối cùng của cô ta."
Bentmin từ lâu đã nuôi dưỡng sự căm ghét đối với gia tộc Plante. Lòng thù địch này đã ngày càng trở nên mạnh mẽ mỗi khi cô ta đi đến hồ nước dẫn vào Cây Thế Giới.
"Ta vẫn chưa thể tiếp cận được nơi sâu nhất của Cây Thế Giới. Không thể đánh thức Cây Thế Giới trong tình trạng này."
Nước bên trong hồ ở khu vực trung tâm không phải loại nước bình thường. Đó là nhựa của Cây Thế Giới.
Nếu đắm chìm bên trong chất lỏng kia và tập trung trí óc, yêu tinh sẽ có thể kết nối với Cây Thế Giới một cách an toàn và nhanh chóng nhất. Chính vì điều này mà gia tộc Leafre mới có thể nắm giữ quyền lực lớn hơn những gia tộc khác.
Nhưng ngay cả bây giờ, dù đã là gia chủ của đại gia tộc lớn mạnh nhất vương quốc yêu tinh, việc kết nối thông qua lớp vỏ của Cây Thế Giới đối với Bentmin vẫn khá khó khăn.
"Đó là lý do chúng ta cần con bé kia."
Nhưng trên đời vẫn có những ngoại lệ. Và ngoại lệ đó chính là gia tộc Plante.
Gia tộc Plante từ xưa đến nay được công nhận là gia tộc có thể chất n·hạy c·ảm nhất đối với các loài thực vật. Kể cả khi không tiếp xúc trực tiếp với Cây Thế Giới nhưng những người thuộc gia tộc này vẫn có thể nghe thấy giọng nói và cảm nhận được sức mạnh bí ẩn bên trong.
Thật không công bằng!
Một bên thì phải dùng mọi thủ đoạn mới chỉ có thể kết nối lướt qua bề mặt của Cây Thế Giới trong khi một bên thì chỉ cần tùy tiện liền có thể làm được.
Điều này sao có thể khiến Bentmin can tâm?
Mặc dù hiện tại, cô ta đã là người nắm giữ tuyệt đối quyền lực quản lý Cây Thế Giới. Nhưng chỉ có Bentmin biết, cô ta vẫn chưa hoàn toàn được Cây Thế Giới công nhận. Vẫn có rất nhiều quyền truy cập bên trong bị phong ấn, cô ta không thể làm gì được.
Bentmin tất nhiên vô cùng không hài lòng. Nếu cô ta có thể sử dụng thêm một chút sức mạnh ở đây, cô ta có thể ảnh hưởng đến toàn bộ vương quốc chứ không chỉ ở mỗi thủ đô. Xa hơn, cô ta có thể thống trị toàn bộ khu rừng. Và xa hơn nữa, không chỉ là khu rừng này mà sẽ là toàn bộ đại lục.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là những thứ này thậm chí vẫn chưa phải là toàn bộ sức mạnh của Cây Thế Giới.
Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu Cây Thế Giới thức tỉnh hoàn toàn?
Và điều gì sẽ xảy ra nếu cô ta có thể sử dụng sức mạnh hoàn toàn đó như của riêng mình?
"Chuẩn bị nghi thức đi."
Bentmin sải bước, phủi áo choàng qua vai.
"Từ giờ trở đi sẽ là c·hiến t·ranh."