Chương 454: Vỏ cây sồi (3)
Ánh mắt săm soi của Bentmin khiến Sedina sợ hãi. Tuy biểu cảm trên gương mặt đối phương không thay đổi gì nhưng Sedina vẫn có thể nhạy bén cảm nhận được người trước mặt đang cực kỳ không vui.
Đến lúc này Sedina mới nhận ra bản thân đã quá sơ xảy. Người trước mặt cô ấy là một yêu tinh có tuổi thọ hơn cô ấy không biết bao nhiêu lần, kinh nghiệm sống của cô ấy chẳng là gì so với đối phương. Không chỉ vậy, đối phương còn là gia chủ đứng đầu đại gia tộc mạnh nhất vương quốc yêu tinh. Mọi suy nghĩ trong đầu Sedina, Bentmin đều có thể nhìn thấu tất cả.
"Thật thú vị. Có vẻ như tên John Doe kia vẫn đang che giấu một vài thứ."
Nếu suy xét một cách lý trí thì John Doe hoàn toàn không nên đến vương quốc yêu tinh. Thứ nhất, nơi đây không phải địa bàn có lợi cho hắn. Địa thế và cây cối nơi đây quá mức phức tạp, nếu không phải yêu tinh sinh sống từ nhỏ trong rừng, người bình thường đi vào chắc chắn sẽ bị lạc. Thứ hai, lực lượng binh lính của tộc yêu tinh cực kỳ áp đảo về nhân số. Tự tiện xông vào rừng không khác gì một hành động chịu c·hết. Hơn thế, chỉ cần đối phương tiếp cận biên giới khu rừng, Bentmin sẽ ngay lập tức phát hiện ra.
Chà, nhưng nếu đối phương vẫn đến thì sao?
Như vậy cũng tốt.
Bentmin nở một nụ cười tà ác.
John Doe là một kẻ khó chịu. Tuy không đến mức giống như Nikolai nhưng Bentmin cũng không phiền nếu có thể tiện tay loại bỏ đối phương.
Dù sao thì Linh Cấp cũng sẽ không quan tâm nếu các Đệ Nhất hạ sát nhau. Thứ ngài ấy quan tâm chỉ là mục tiêu cuối cùng.
Thế mạnh của John Doe chỉ là ngụy trang và thu thập thông tin. Trong tình huống hiện tại, hắn có thể làm gì được?
Cuộc chiến giữa một cá nhân và cả một quân đoàn. Kết quả thắng bại không cần đoán cũng đã rất rõ ràng.
Bentmin nheo mắt nhìn Sedina. Phản ứng của yêu tinh này không giống cô ta suy đoán.
Không sao cả. Cho dù đối phương có át chủ bài là gì đi chăng nữa, một khi cô ta kiểm soát được toàn bộ sức mạnh của Cây Thế Giới, không ai có thể đánh bại cô ta.
* * *
Khi Belaruna gửi tin cho người đứng đầu gia tộc Berk, đối phương ngay lập tức có phản hồi. Điều bất ngờ là phía bên kia lại chủ động yêu cầu gặp mặt ngay. Câu trả lời này không khỏi khiến giáo sư Vierano phải suy nghĩ xem đây có phải là một cái bẫy hay không.
"Giáo sư Vierano, ngài có biết gì về người đứng đầu gia tộc Berk không?"
Giáo sư Vierano lắc đầu.
"Tin tức về người đó rất hiếm khi truyền ra ngoài. Lần cuối cùng chúng tôi gặp mặt đã là trăm năm trước rồi."
"Dù sao đối phương cũng là người đứng đầu một gia tộc. Chẳng lẽ lại không có một chút tin đồn nào sao?"
"Người đó rất kín tiếng. Ngay cả sau cuộc c·hiến t·ranh chủng tộc, đối phương cũng không hề đòi hỏi gì cho những đóng góp của bản thân. Người đó cũng chẳng bao giờ lộ mặt ở nơi công cộng cả. Các gia tộc khác cũng không phải chưa từng ầm ĩ về chuyện này."
"Đúng là một người bí ẩn."
Đôi mắt của giáo sư Vierano và Rudger đồng thời nhìn về phía Belaruna.
Nghĩ lại thì, không phải ở đây có một yêu tinh mới gặp người đứng đầu gia tộc Berk sao?
"Belaruna, gia chủ của nhà Berk là người như thế nào?"
"Ý anh là gì?"
"Cô có thể miêu tả một chút tính cách của người đó không?"
"Ờ...ừm...Chắc là một người có hơi...khác thường?"
Ngay cả Belaruna cũng không thể giải thích rõ ràng.
Giữa lúc mọi người chìm trong suy nghĩ, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Viella lên tiếng.
"Bọn họ đến rồi."
Không ai có thể ngờ tốc độ của đối phương lại nhanh đến vậy. Nhóm người bên trong có chút lo lắng khi cảm nhận được một sự hiện diện từ xa đang lại gần.
Đó là một đoàn người với các vệ sĩ và binh lính hộ tống đông đảo. Dẫn đầu là gia chủ của nhà Berk. Dù khoảng cách vẫn còn khá xa nhưng ai nấy đều có thể cảm nhận được áp lực nặng nề phát ra từ nhóm người kia. Nhất là vị yêu tinh dẫn đầu. Sự tồn tại của người đó không ai có thể dễ dàng bỏ qua.
Không lâu sau, toàn bộ đoàn người của gia tộc Berk đã đứng trước đại sảnh.
"Ồ. Hóa ra đây là dinh thự của gia tộc Dentis sao? Tôi thích chỗ này."
Người lên tiếng là một nữ yêu tinh trung niên có vẻ ngoài trên năm mươi tuổi. Mặc dù là nữ nhưng bà ấy lại sở hữu một thân hình rắn chắc với những cơ bắp cuồn cuộn lộ rõ ra bên ngoài trang phục. Trên mặt yêu tinh này đeo một miếng vải bịt mắt. Mái tóc trắng xám được vuốt ngược ra sau một cách thô bạo trông giống như bờm sư tử.
"Tôi là gia chủ của nhà Dentis, Vierano Dentis. Rất vui khi được gặp các vị."
"Tôi là Ambella Berk, người đứng đầu của gia tộc Berk."
Giọng nói táo bạo chứa đựng sức mạnh chưa từng có. Điều này thực sự khác biệt đáng kể so với một yêu tinh bình thường. Trong khi hầu hết yêu tinh sống càng lâu, tính tình của họ sẽ càng trở nên điềm tĩnh. Nhưng gia chủ của nhà Berk thì hoàn toàn trái ngược, bà ấy dường như còn nhiệt huyết hơn cả bản thân thời kỳ tuổi trẻ.
Ấn tượng của mọi người về Ambella Berk chính là hình dung về một ngọn lửa rực rỡ đang bùng c·háy d·ữ d·ội. Ngay cả trang phục trên người cũng khiến cho người khác nghĩ bà ấy là một nhà thám hiểm hơn là một yêu tinh.
Rudger nhìn những người theo sau Ambella Berk. Bọn họ là những yêu tinh được huấn luyện bài bản. Tất cả đều đứng yên đợi lệnh với khuôn mặt vô cảm. Họ thậm chí còn không thắc mắc tại sao lại có sự xuất hiện của nhân loại ở đây, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có.
Khí thế rất ấn tượng.
Sau khi chào hỏi giáo sư Vierano, Ambella Berk nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy Belaruna. Bà ta nở một nụ cười tươi sáng.
"Hahaha! Chẳng phải đây là cô gái dũng cảm hồi đó sao?"
"Hehehe. Xin chào."
"Thế nào? Cô đã nhìn ngắm thế giới bên ngoài chưa? Ta không ngờ gia tộc Dentis lại đột nhiên gửi cho mình một tin nhắn như vậy."
"Chà, có vài chuyện đã xảy ra."
"Ta đoán tình huống có vẻ liên quan đến mấy người này."
Ambella cười trong khi quan sát đám người Rudger ở bên cạnh. Belaruna hơi sững người khi nghe được những lời này.
Ambella phì cười.
"Hahaha! Đùa thôi, đùa thôi! Cô phản ứng cứ như thể ta sắp ăn thịt mọi người không bằng."
"Thật sao?"
Giáo sư Vierano và Viella nghẹn họng trước câu hỏi ngu ngốc của Belaruna. Cô nàng yêu tinh này lại đang nói vớ vẩn gì vậy?
Nhưng Ambella lại có vẻ thích câu trả lời đó, bà ta ôm bụng cười. Tiếng cười lớn đến mức khiến bề mặt tách trà trên bàn cũng phải rung chuyển.
"Đúng như dự đoán, ánh mắt của ta không hề sai. Cô là một yêu tinh dũng cảm. Dù thời gian có trôi qua nhưng cô vẫn không thay đổi."
"Cảm ơn vì lời khen."
Ambella gật gù và ngồi xuống chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn cho mình.
"Được rồi. Nếu cô đã chủ động liên lạc trực tiếp cho ta như vậy, ta đoán cô hẳn phải có lý do."
"À, đúng vậy."
"Ồ, từ từ. Trước hết, anh chàng này không phải nên tự giới thiệu một chút sao?"
Ambella nhìn chằm chằm vào Rudger.
"Phải không, con người?"
"Tôi là Rudger Chelici."
Rudger không né tránh ánh mắt của Ambella mà bình tĩnh giới thiệu tên của mình.
Môi Ambella nhếch lên.
"Vẻ ngoài và hành động của cậu không giống nhau chút nào. Được rồi, Rudger Chelici phải không? Tại sao cậu lại đến khu rừng này? Và làm cách nào mấy người tránh thoát được khỏi giá·m s·át của chúng tôi?"
"Cũng không có gì đặc biệt. Chúng tôi tiến vào đây bằng phi thuyền."
"À, đột kích thẳng từ trên không sao? Ý tưởng không tồi. Đó đúng là một cách chúng ta chưa nghĩ đến."
Ambella gật đầu như thể đã hiểu.
"Được. Chúng ta thời gian tới sẽ gia tăng việc giá·m s·át trên không. Vậy các người muốn gì?"
Ambella không khó nhận ra người thực sự đưa ra quyết định ở đây chính là nhân loại tên Rudger Chelici kia. Vì vậy, bà ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Rudger có phần băn khoăn trước phản ứng của Ambella. Đối phương là người đứng đầu một gia tộc, kinh nghiệm sống hơn hắn rất nhiều. Hành vi hiện tại rất có thể là một hành động có tính toán để khiến đối thủ mất cảnh giác.
Nếu hắn bất cẩn tiết lộ ý định thực sự, lợi thế trên bàn đàm phán của hắn sẽ bị thua thiệt. Thông thường, phương án tốt nhất chính là tìm cách lôi kéo đối phương tham gia cùng bọn họ đồng thời che giấu mục đích thực sự.
Nếu là bình thường, Rudger sẽ làm như vậy. Nhưng tình huống hiện tại quá mức khẩn cấp.
Rudger lắc đầu. Hắn cuối cùng quyết định tin vào trực giác của bản thân.
"Người đứng đầu gia tộc Leafre đã b·ắt c·óc hậu duệ sống sót cuối cùng của nhà Plante."
Biểu cảm tươi cười đột nhiên biến mất khỏi khuôn mặt của Ambella. Mọi người đều nín thở, chờ đợi phản ứng tiếp theo của đối phương. Ai nấy đều có cảm giác yêu tinh này sắp bùng nổ một cơn giận dữ.
Nhưng trái ngược với suy đoán của đại đa số, Ambella chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Rudger, đánh giá xem những lời này là thật hay giả.
Rudger không né tránh ánh mắt của đối phương.
"Nếu ta không nghe nhầm, cậu vừa nói vẫn còn người của gia tộc Plante sống sót?"
"Đúng vậy. Tuy nhiên, người đó không hoàn toàn là yêu tinh mà chỉ là một bán yêu."
"Tại sao cậu lại nói với ta điều này? Cậu nghĩ rằng vì gia tộc Berk trước đây rất thân với nhà Plante nên chúng ta sẽ ra tay giúp đỡ sao?"
"Tôi chỉ đơn giản nói tin tức cho ngài biết thôi. Còn ngài sẽ quyết định như thế nào, tôi sẽ không can thiệp."
Ambella chợt bật cười.
Sau một lúc, khi tiếng cười dần dần tắt đi, bà ta ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Khi Ambella búng ngón tay, người hộ tống lập tức đi tới đưa cho bà ta một điếu xì gà. Ambella ngậm điếu thuốc trong miệng, một Hỏa tinh linh nhỏ bập bùng xuất hiện trong không trung và châm điếu xì gà lên. Hình ảnh một yêu tinh h·út t·huốc trông thật kỳ quái nhưng chẳng có ai ở bên trong phàn nàn cả.
Ambella hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
Phù~
Làn khói trắng tinh khiết rải rác trong không khí như thể đại diện cho những cảm xúc có vẻ phức tạp của bà ta. Cuối cùng, Ambella dùng tay nắm lấy điếu xì gà đã cháy và bóp nát nó, cúi đầu nhìn Rudger.
"Cậu có biết tại sao gia tộc Berk chúng ta lại bị đuổi khỏi trung tâm khu rừng và phải sống lay lắt ở rìa ngoài biên giới không?"
"Bởi vì ảnh hưởng từ gia tộc Plante."
"Phải. Nếu thế, cậu cũng nên biết rằng chúng ta là người có thể ra tay với hậu duệ của nhà Plante nhất chứ đừng nói đến chuyện giúp đỡ."
"Lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy."
"Hô. Vậy là cậu đã thay đổi ý định. Lý do là gì?"
"Bởi vì chúng ta đã gặp nhau trực tiếp như thế này."
Rudger vừa nói vừa nhìn Ambella Berk và các thuộc hạ của bà ta đang xếp hàng phía sau.
"Khi tôi nhìn thấy các người, tôi biết gia tộc Berk chắc chắn không phải là loại người sẽ làm điều đó. Đó là lý do tại sao tôi chủ động nói sự thật."
"... ... ."
Nghe những lời nói chân thành này của Rudger, Ambella tỏ ra ngơ ngác mất vài giây nhưng chẳng bao lâu sau, bà ta bật cười.
Thật khó có thể miêu tả được tiếng cười này. Bên trong dường như chứa đựng sự vui mừng, thích thú xen lẫn tức giận và phấn khởi. Những cảm xúc phức tạp xen lẫn nhau khiến Rudger trong khoảnh khắc không thể suy đoán ra đối phương sẽ có phản ứng gì.
Ambella nhanh chóng ngừng lại, mỉm cười nham hiểm. Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt còn lại của bà ta.
"Được. Chúng ta sẽ đi cứu người đó."