Chương 453: Vỏ cây sồi (2)
Giáo sư Vierano hỏi với giọng khó tin.
"Chẳng lẽ cô là người của gia tộc Berk?"
Theo ông ấy, không còn cách nào khác ngoài giả thuyết như vậy.
Gia tộc Berk chỉ quan tâm đến tình hình biên giới của khu rừng, họ không để ý nhiều đến chuyện nội bộ. Những người trong gia tộc Berk hầu hết đã cắt đứt mọi liên lạc với những gia tộc khác và chỉ lặng lẽ canh giữ lối vào. Bọn họ sống khép kín đến mức ngay cả gia tộc Dentis vốn không có quan hệ thù địch gì cũng không thể tiếp cận được với mạng lưới truy cập của đối phương.
Tuy nhiên, một yêu tinh vốn không có xuất thân nào đột nhiên nói rằng có thể liên lạc trực tiếp với đối phương. Hành vi này không thể không khiến mọi người hoài nghi thân phận của cô ấy.
"Ồ, không. Không phải như mọi người nghĩ đâu... ... ."
Belaruna có hơi sợ hãi khi nhìn thấy phản ứng của mọi người xung quanh. Khi nhìn thấy ánh mắt săm soi của Rudger, Belaruna vội vàng mở miệng.
"Tôi từng được bọn họ giúp đỡ."
"Cái gì?"
"Trong quá khứ, chính gia tộc Berk đã giúp tôi trốn khỏi vương quốc."
"?!!!"
Belaruna bình tĩnh kể lại câu chuyện cũ của mình, bản thân vẫn chưa ý thức được có gì không đúng.
"À, hồi đó tôi bị truy đuổi vì tội bí mật kết nối với Cây Thế Giới. Bọn họ đã giúp tôi trốn thoát ra khỏi khu rừng."
"Sao bọn họ lại tự dưng cứu cô được?"
"Tôi không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ là lúc bị binh lính đuổi theo, hình như tôi đã đến gần lãnh thổ của gia tộc Berk. Lúc tôi tưởng bản thân suýt chút nữa b·ị b·ắt thì bọn họ đã xuất hiện và cứu mình."
"Có vẻ như gia tộc nhận thấy có động tĩnh lạ thường trên lãnh thổ nên họ tới kiểm tra. Nhưng làm thế nào cô có được cách liên lạc với bọn họ?"
"À. Người cứu tôi lúc đó chính là người đứng đầu gia tộc Berk. Người đó nói tôi là một yêu tinh thú vị nên mới quyết định giúp đỡ."
"... ... ."
Giáo sư Vierano nhất thời không biết nói gì.
"... ... Tôi hiểu rồi."
Cuối cùng, ông ấy đành mở miệng cam chịu. Ba người Rudger, Hans và Alex cũng cùng có chung suy nghĩ. Bọn họ hoàn toàn hiểu được phản ứng của giáo sư Vierano.
Dù sao thì ai mà ngờ Belaruna lại có bí mật như vậy. Ngay cả bọn họ là đồng đội bấy lâu nay của cô ấy cũng không biết chuyện này. Cả ba người đều ăn ý không hỏi tại sao Belaruna không nói ra sớm hơn. Bởi vì họ đều đoán ra được câu trả lời của cô ấy chắc chắn sẽ là vì bọn họ không hỏi.
Rudger một lần nữa nghĩ rằng việc mạnh mẽ kéo Belaruna vào chuyện lần này là một quyết định đúng.
"Vậy hiện tại cô có thể liên lạc với người đó không?"
"Để tôi thử. Không biết vài năm qua bọn họ có thay đổi mạng lưới liên lạc không?"
"Thông thường thì những mạng lưới này sẽ được giữ nguyên trong cả thế kỷ. Hơn nữa, việc người đó để lại thông tin liên lạc khi dẫn cô ra khỏi khu rừng chứng tỏ người đó hy vọng một ngày nào đó, nếu cô cần thì có thể liên lạc lại."
"Ngài nói có lý."
Giáo sư Vierano nhìn Belaruna bắt liên lạc, biểu cảm vẫn có phần không thể tin được.
"Ồ. Nó vẫn hoạt động tốt. Tôi nên gửi gì đây?"
"Hãy hỏi bọn họ xem có thể gặp mặt trực tiếp được không?"
* * *
Sedina vẫn bị nhốt trong phòng. Cô ấy không thể đi đâu cả bởi vì cửa ngoài đã bị khóa, bên trong bị giá·m s·át chặt chẽ.
Đột nhiên có người mở cửa bước vào. Sedina tưởng là nữ yêu tinh hôm trước nhưng hóa ra không phải. Đó là một yêu tinh có vẻ ngoài sắc sảo và vóc dáng chắc nịch. Mái tóc màu xám được vuốt ngược gọn gàng và khuôn miệng thẳng, khép kín. Nhìn chuyển động của người này khi mở cửa, không khó đoán ra đây là một yêu tinh được huấn luyện bài bản.
"Ngươi là ai?"
"Gia chủ đang đợi."
Yêu tinh này không có ý định bắt chuyện, hắn ta chỉ lạnh nhạt nói.
"Mau theo ta."
Yêu tinh bỏ lại những lời này rồi lập tức quay lưng rời khỏi phòng. Sedina sửng sốt khi nhìn cánh cửa mở rộng trước mặt. Cả thái độ của đối phương cũng khiến cô ấy cảm thấy khó hiểu. Người này cứ thế yên tâm để mặc cô ấy như vậy mà bỏ đi hay sao?
Sedina sau một lúc suy nghĩ liền yên lặng đi theo sau lưng yêu tinh tóc xám. Hai người bước xuống một lối đi dài trông giống như một mớ rễ cây.
Bên trong hành lang, những tốp binh lính cầm giáo xếp thành hàng đều đặn. Họ là những người canh chừng Sedina. Những ánh mắt liếc về hướng hai người mỗi khi bọn họ đi ngang qua thật đáng sợ.
Sedina sau khi cân nhắc liền không sử dụng phép thuật truyền tin của bản thân. Cô ấy lo sợ đối phương có thể phát giác ra và gây khó dễ cho mình.
Trước hết cần điều tra xem lý do gì khiến nhóm người này b·ắt c·óc bản thân đã. Nếu biết được lý do thì có thể lấy đó làm cơ hội đàm phán.
Thời điểm Sedina đã quyết tâm xong thì con đường bằng rễ cây kết thúc và một cây cầu dài dẫn ra ngoài trời mở ra. Bên ngoài lan can được chạm khắc từ đá cẩm thạch là một khung cảnh cực kỳ ngoạn mục. Tầm mắt của Sedina có thể bao quát được toàn bộ một phạm vi lớn trong khu rừng.
Con người thường có quan niệm sai lầm về nơi ở của yêu tinh thường chỉ có thể dựng bằng gỗ hoặc rễ cây. Nhưng thực tế thì yêu tinh cũng rất giỏi trong việc sử dụng và chế tác các kim loại và đá trong xây dựng.
Đặc biệt, khi nói đến các công trình bằng đá quý, thiết kế và tính nghệ thuật của yêu tinh vượt trội hơn rất nhiều so với con người.
Lâu đài hoàng gia Serendel hiện tại có thể tính là một công trình kiến trúc mang đậm nét nghệ thuật. Tòa lâu đài này được xây dựng ngay bên dưới gốc cây khổng lồ khiến nó càng thêm phần hùng vĩ, tráng lệ. Hình ảnh cả một tòa lâu đài được chạm khắc hoàn toàn bằng đá cẩm thạch trắng tinh khiết, xen lẫn xung quanh là những tán cây nhiều màu sắc trông thật sống động.
Tuy nhiên, ngay cả vẻ đẹp của lâu đài Serendel cũng phải cúi mình trước một tồn tại kỳ vĩ ở bên cạnh.
Sedina nhìn lên cái cây khổng lồ đối diện với tòa lâu đài. Dù có cố gắng quan sát kỹ càng thì cô ấy cũng không thể nhìn thấy phần cuối của cái cây to lớn v·út lên trời. Thật khó có thể ước lượng thứ này to lớn đến mức độ nào.
Đó chính là Cây Thế Giới, loài cây thiêng liêng được yêu tinh tôn thờ.
Loài thực vật này được cho là đã tồn tại từ rất lâu rồi. Những tán lá và cành cây khổng lồ trải dài vươn ra ngoài tòa lâu đài lan nhanh sang khu vực yêu tinh sinh sống.
Dù vậy, ánh sáng nơi này không vì thế mà trở nên tối tăm bởi vì bản thân Cây Thế Giới cũng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ và ấm áp ra không gian xung quanh. Mỗi khi có gió thổi, những chiếc lá lại đung đưa, ánh sáng ấm áp cũng chuyển động theo như thể chúng có sự sống.
Sedina dường như đã hiểu tại sao yêu tinh lại trân trọng Cây Thế Giới đến vậy. Bất cứ ai cảm nhận được một sức sống hùng vĩ, khổng lồ, đẹp đẽ và tràn đầy như vậy đều không khỏi cảm thấy trầm trồ. Nhưng không hiểu sao Sedina lại có cảm giác quen thuộc lạ thường khi chứng kiến loài cây kỳ vĩ này.
Chẳng lẽ do một nửa huyết thống của cô ấy thuộc về yêu tinh?
"... ... ."
Sedina nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt, thậm chí quên mất việc theo sau yêu tinh tóc xám.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên đã đánh thức Sedina khỏi dòng suy nghĩ.
"Đứng đó làm gì?"
"... ... ."
Khi tâm trí Sedina trở lại thực tại, cô ấy bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của yêu tinh phía trước. Sedina sợ hãi lại tiếp tục theo sau.
Không mất bao lâu, sau khi đi qua cây cầu, Sedina cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa lớn.
"Vào đi."
"Ngươi không vào sao?"
"Chỉ có ngươi vào thôi."
Tên yêu tinh nói xong liền bước sang một bên như thể muốn canh gác lối vào. Sedina thấy vậy, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi vào một mình.
Cánh cửa khá lớn nhưng Sedina không cần dùng sức để đẩy. Những rễ cây nhỏ che phủ bề mặt cửa đã tự di chuyển và mở cửa giúp cô.
"Vào đi."
Một giọng nói ngọt ngào vang lên. Sedina đi theo giọng nói bước vào bên trong.
Có một chiếc bàn dài trong phòng ăn rộng rãi và sang trọng. Ở đầu bên kia của chiếc bàn có một yêu tinh đang ngồi đợi Sedina. Cô ta chính là Bentmin Lipre, người đứng đầu gia tộc Leafre.
Nhìn người kia ngồi một mình bên trong mà không có người bảo vệ, Sedina không khỏi nhíu mày.
Chẳng lẽ cô ta tự tin đến mức cho rằng Sedina không thể gây hại gì cho bản thân được sao?
"Ngồi xuống đi."
Sedina yên lặng ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện.
Chiếc bàn phủ khăn trải màu trắng tinh khiết bày đầy đủ các loại thức ăn xa hoa. Đây là những món ăn truyền thống của yêu tinh mà Sedina thậm chí không thể biết được nguồn gốc của chúng. Có lẽ vì là thức ăn của yêu tinh nên chủ yếu chỉ bao gồm trái cây và rau quả.
"Dùng bữa đi."
"... ... Cô gọi tôi đến đây chỉ để đi ăn thôi sao?"
"Có gì đáng ngạc nhiên sao? Đừng suy nghĩ quá nhiều. Ta chỉ làm vậy vì thấy thú vị thôi."
Bentmin mỉm cười khi nhìn khuôn mặt lo lắng của Sedina.
"Hay là vì John Doe không ở đây nên ngươi sợ ta sẽ hạ độc?"
"... ... ."
Sedina không trả lời.
Benjamin tiếp tục nói.
"Ta rất tò mò. Ngươi là cấp dưới của tên kia nên ta nghĩ ngươi hẳn sẽ có điều gì đó đặc biệt. Hoặc có thể John Doe biết bí mật của ngươi mà người khác không biết."
"Bí mật gì của tôi?"
"Ngươi không biết? Không thể nào. Ta có thể chắc chắn tên kia đã cảm nhận được sự đặc biệt trên người của ngươi. Nếu không hắn sẽ không hành động như vậy.."
Bentmin liếc nhìn Sedina, âm thầm đánh giá đối phương.
"Nhìn như thế nào thì ngươi cũng chẳng có gì hấp dẫn cả. Chẳng lẽ khẩu bị của tên đó là loại hình như thế này?"
"... ... Đừng có xúc phạm cấp trên của tôi."
Sedina buột miệng hét lên, ngay sau đó liền muộn màng nhận ra sai lầm của bản thân, cô ấy liền ngậm miệng lại.
Bentmin có vẻ khá ngạc nhiên trước phản ứng của Sedina.
"Ngạc nhiên đấy chứ. Không ngờ tên đó lại được cấp dưới tôn trọng đến vậy."
"Nếu cô không muốn quan hệ giữa mình và ngài John Doe xấu đi thì xin hãy thả tôi ra."
Benmint nhẹ nhàng lắc đầu.
"Ngươi nghĩ ta sẽ quan tâm đến chuyện đó? Giữa các Đệ Nhất chúng ta không có thứ gọi là hữu nghị."
"Cô không sợ ngài ấy sẽ nổi giận sao?"
Benmint bật cười khi nghe được lời này.
"Cái gì vậy? Đúng là chuyện cười. Ngươi thực sự nghĩ rằng John Doe sẽ vì một kẻ như ngươi mà đi gây sự với ta sao?"
"... ... ."
"Đối với hắn ta, ngươi chỉ là một quân cờ thuận tiện thao túng mà thôi. Hắn ta có thể vứt bỏ ngươi bất cứ lúc nào."
"... ... ."
Sedina không trả lời.
Bentmin không biết rằng giáo sư không phải là John Doe thật. Cô ta chỉ có thể đánh giá ngài ấy dựa trên hành vi thông thường của vị Đệ Nhất cũ.
"Giả sử John Doe tức giận như ngươi nói, ngươi thực sự nghĩ rằng hắn ta sẽ đến đây sao?"
"... ... ."
Sedina không khỏi suy nghĩ. Đối phương là một yêu tinh cai trị cả một vương quốc. Bên dưới cô ta có bao nhiêu q·uân đ·ội? Thậm chí nơi này còn là địa bàn của đối phương. Cho dù Sedina vẫn luôn tin tưởng vào thực lực của Rudger, lúc này cũng không khỏi chần chừ trước câu hỏi của Benmint.
Dù nhìn theo chiều hướng nào thì việc đến tận đây chỉ để cứu một người như cô ấy là quá rủi ro. Liệu có đáng để mạo hiểm không?
Tuy nhiên, không hiểu sao Sedina vẫn luôn có niềm tin vững chắc rằng người đó sẽ đến cứu mình. Bởi vì giáo sư Rudger mà cô ấy biết là người như vậy, ngài ấy sẽ không bỏ mặc người khác.
Nụ cười chợt biến mất trên khuôn mặt Bentmin khi cô ta nhìn thấy phản ứng tinh tế từ đôi mắt của Sedina.