Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 447: Kẻ xâm nhập biên giới (1)




Chương 447: Kẻ xâm nhập biên giới (1)

Nhìn bóng lưng Rudger nhảy ra khỏi phi thuyền, Belaruna hít một hơi lấy can đảm sau đó nhắm chặt mắt lại và nhảy theo. Hans có chút sợ hãi lùi về sau nhưng ngay lập tức bị Alex lỗi ra ngoài.

"Tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần... ... ."

"Cứ nhắm mắt và nhảy đại đi."

"Trời ơiii...."

"Cậu mà hét to là đám yêu tinh nghe thấy đấy."

"........."

Người nhảy xuống cuối cùng là giáo sư Vierano. Những đợt gió thốc thẳng từ bên dưới khiến ai nấy đều cảm thấy khó chịu. Dù đang rơi tự do với tốc độ khá nhanh nhưng thời gian rơi từ độ cao kia cũng quá đủ cho mọi người sử dụng phép thuật.

Giáo sư Vierano triệu hồi Phong tinh linh của mình ra. Một cơn gió ấm áp đột ngột xuất hiện xen lẫn vào luồng gió từ bên dưới làm giảm tốc độ rơi. Khi quay sang nhìn những người khác, ông ấy thấy Rudger sớm đã bảo vệ bọn họ bằng phép thuật phi hành.

Khu rừng bên dưới dần dần trở nên to lớn.

Đột nhiên, Rudger kích hoạt phép thuật.

Vun v·út.

Ma lực được trải đều ra mọi hướng dần dần chuyển sang màu đen giống như một dòng suối bị nhuốm màu mực tối. Bức màn đen chẳng mấy chốc bao phủ tất cả mọi người.

'Ma pháp thuộc tính bóng tối?'

Biểu cảm của giáo sư Vierano khá ngạc nhiên. Khoan hãy nói đến việc ma pháp hệ bóng tối khá hiếm hoi, ông ấy có nghe nói Rudger biết sử dụng ma pháp ánh sáng.

Một người có thể cùng lúc sử dụng hai loại ma pháp hiếm có thuộc tính trái ngược nhau sao?

Nhưng dù có nhiều nghi vấn trong đầu nhưng giáo sư Vierano cũng không nói ra thành lời. Ông ấy đủ tinh ý biết chuyện nào có thể hỏi, chuyện nào thì không.

Năm người nhận được sự bảo vệ của màn chắn bóng tối nhanh chóng tiếp đất an toàn. Khu rừng yên tĩnh như thể không biết đến sự hiện diện của kẻ xâm nhập trái phép.

"Belaruna. Bắt đầu đi."

"Tôi biết rồi."

Belaruna ngay lập tức đến bên cạnh một cái cây gần đó và giơ tay lên. Cô nhắm mắt lại và tập trung, ánh sáng xanh thẫm dần ngưng đọng lại và thấm vào thân cây.

Không mất nhiều thời gian, ước chừng khoảng vài giây, Belaruna mở mắt ra nói với giọng điệu tự tin.

"Tất cả thông tin xung quanh đây đã bị chặn. Bây giờ sẽ không có ai nhìn thấy chúng ta."

Rudger nghe vậy liền giải trừ rào chắn bóng tối che phủ năm người. Alex và Hans đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có duy nhất giáo sư Vierano có phần đăm chiêu nhìn toàn bộ hành động trôi chảy vừa rồi của Belaruna. Ông ấy tuy trước đó đã biết Belaruna có khả năng kết nối với Cây Thế Giới và giúp bọn họ ngăn chặn tạm thời tầm nhìn của khu rừng. Nhưng có thể hoàn thành mọi việc với một tốc độ nhanh chóng như vậy lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của giáo sư Vierano.

Năm giây? Không, khả năng còn chưa đến ba giây.

Ngay cả những người chuyên phụ trách trông coi của gia tộc Crown cũng không thể kết nối nhanh như vậy. Ít nhất thì trong hiểu biết của mình, giáo sư Vierano không nhớ có yêu tinh nào khác có thể thao tác nhanh chóng được như Belaruna.

Đúng là một yêu tinh kỳ lạ. Kỳ lạ nhưng cũng rất đặc biệt.

Ánh mắt giáo sư Vierano đảo sang những người khác. Anh chàng kiếm sĩ tên Alex kia cũng có tài năng đáng gờm. Cú chém xuyên thấu bên trong con hẻm ông ấy vẫn còn nhớ rất rõ. Và anh chàng còn lại, nếu giáo sư Rudger đã chủ động gọi người này đi cùng, ắt hẳn anh ta phải có năng lực gì đó đặc biệt.



Sau khi suy nghĩ xong, giáo sư Vierano gật đầu lên tiếng.

"Trước hết hãy đến gia tộc Dentis đã."

* * *

"Chậc."

Robert nhẹ nhàng đóng cánh cửa phi thuyền lại. Nhìn từng luồng gió thổi từ bên ngoài, ông ấy không khỏi lắc đầu.

"Người trẻ tuổi có khác. Quá mức liều mạng."

Nhìn hành vi của năm người vừa rồi, Robert không khó đoán ra bọn họ không phải là đám người lính đánh thuê hay pháp sư thông thường.

Thực ra thì nghĩ kỹ cũng hợp lý, nếu ông chủ của ông ta sẵn sàng hỗ trợ và bỏ chi phí thuê những người này thì chắc chắn ông chủ đã phải điều tra trước về đối phương. Robert chưa bao giờ nghi ngờ con mắt nhìn người của Walter Rosen.

"Alo. Phụ lái, mau chóng gia tăng độ cao."

[Vâng.]

"Tiếp theo chính là giai đoạn địa ngục với chúng ta đây. Chuẩn bị tinh thần tăng ca đi nhé."

[Tôi có được trả thêm tiền không?]

"Nghĩ gì vậy tên nhóc thối kia? Ta đây còn không được thêm đồng nào nữa là mi. Tập trung vào."

[Kháng nghị. Đây là bóc lột sức lao động.]

"Kháng nghị vô hiệu."

Mặc dù phụ lái càu nhàu như vậy, nhưng anh ta cũng là người làm việc cho nhà Rosen lâu năm, anh ta sớm đã chuẩn bị tinh thần cho những trường hợp khẩn cấp như hiện tại.

"Giữ vững tay lái. Dù chúng ta đang ở vùng ngoại ô nhưng cũng không thể lơ là. Nếu để phía vương quốc yêu tinh phát hiện ra tung tích thì phiền phức to."

[Tôi biết rồi.]

"Tốt. Ta phải đi kiểm tra hầm hàng một chút đã."

Sau khi cắt đứt liên lạc, Robert đi tới khoang hàng hóa ở phía sau phi thuyền.

Khi khởi hành, toàn bộ khoang chở hàng chứa đầy vật phẩm ma thuật. Tất cả đều được cất giữ bên trong các thùng bảo vệ. Chỉ tính riêng chỗ đó thôi cũng phải mất vài người mới có thể vận chuyển hết chúng vào bên trong phi thuyền được.

Dù sao thì mấy người kia ban nãy nhảy xuống quá nhanh, khả năng bọn họ không thể đem hết đống đồ đạc bên trong đi được. Ông ấy cần kiểm kê lại xem còn bao nhiêu để về báo cáo.

Tuy nhiên, nỗi lo lắng của Robert đã trở thành sự kinh ngạc ngay khi nhìn thấy quang cảnh bên trong hầm hàng.

"Cái quỷ gì thế này?"

Khoang hàng hóa ban đầu chất đầy vật phẩm nay đã hoàn toàn trống rỗng.

* * *

Giáo sư Vierano đi trước dẫn đầu đoàn người. Bên trong khu rừng rậm rạp rất khó xác định phương hướng chính xác, nhưng bước chân của giáo sư Vierano vẫn đều đều như trước, không có chút nào chậm lại. Ông ấy dễ dàng nhảy qua những chiếc rễ gồ ghề mọc trên mặt đất và leo qua những tảng đá cao một cách dễ dàng.



"Thể lực thật đáng nể!"

Hans lẩm bẩm theo sau. Ngay cả một người được huấn luyện bài bản cũng sẽ nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi khi đi trên con đường rừng kiểu này. May mắn là đoàn người theo sau không có ai có biểu hiện kiệt sức. Tất cả là nhờ những món đồ ma pháp mang theo.

Hans nhìn xuống chiếc vòng trên cánh tay phải.

"Ra đây là lý do tại sao những nhà thám hiểm lại hay sử dụng thứ này."

Sức mạnh ma thuật tinh tế chảy từ chiếc vòng tay đang lan tỏa khắp cơ thể liên tục bổ sung thể lực bị hao mòn. Hiệu quả tương tự như việc gia trì sức mạnh của cơ thể thông qua ma pháp, tuy nhiên sẽ yếu hơn một chút, bù lại thời gian tồn tại lâu hơn.

Thứ đồ này phải nói là vô cùng có ích khi hành động trong những địa hình trắc trở như khu rừng này. Vấn đề duy nhất khiến nó không thể trở nên phổ biến chính là nguyên liệu chế tạo và giá thành cung ứng.

'Có tiền thật tốt.'

Hans không thể không cảm thán. Cậu ta liếc nhìn Rudger.

Trời đang tối nên khá khó quan sát cảnh vật xung quanh. Tuy nhiên, thị lực của Hans đã được cải thiện rất nhiều nên việc này không làm khó được cậu ta. Hans có thể nhìn thấy một bóng đen như mực chảy ra từ người Rudger đang lan tỏa ra xung quanh.

Đó là [Ater Nocturnus].

Việc liên tục duy trì con ma thú ngay từ lúc bước chân vào trong rừng cho thấy mức độ cảnh giác của Rudger đối với nơi này cao như thế nào.

Khi Hans đang suy nghĩ, giáo sư Vierano phía trước chợt mở miệng.

"Kể từ chỗ này trở đi là lãnh thổ của gia tộc Dentis. Người của chúng tôi phụ trách khu vực này nên mọi người có thể yên tâm."

Tâm trạng lo lắng của cả nhóm dịu đi phần nào trước những lời bảo đảm của giáo sư yêu tinh.

Rudger đột nhiên lên tiếng.

"Giáo sư Vierano, ngài có thông báo cho người trong gia tộc là chúng tôi sẽ đến vào hôm nay không?"

"Tôi không báo lại. Chúng ta đến sớm hơn dự kiến nên có báo thì..."

"Hình như ngài có khách đấy."

"Cái gì?"

Giáo sư Vierano nhìn theo hướng ánh mắt của Rudger. Khu rừng lúc nửa đêm tối tăm đến mức khó có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Điều duy nhất có thể dựa vào để có được tầm nhìn tạm thời là ánh sao trên bầu trời và ánh sáng phát ra tự nhiên từ một số loài côn trùng nhỏ.

Nhưng nếu Rudger đã nói như vậy thì hẳn phải có lý do. Giáo sư Vierano nhanh chóng triệu hồi Phong tinh linh và cử nó đi trinh sát.

Tinh linh của gió hòa vào trong không trung, sau một lúc quay trở về với một tin tức không mấy tốt đẹp.

"... ... !"

Sắc mặt của giáo sư Vierano nhanh chóng trở nên không tốt.

Gần biên giới giáp lãnh thổ của gia tộc Dentis đột nhiên xuất hiện những yêu tinh không rõ danh tính đang đóng quân. Có lẽ bọn họ đã nhận ra sự hiện diện của nhóm người xâm nhập và đang bí mật xây dựng rào chắn bao vây.

"Chúng ta bị vây khốn rồi."

Puhwaak!

[Ater Nocturnus] bao quanh cơ thể Rudger chợt phồng lên như một quả bóng tạo ra một rào cản bóng tối bảo vệ năm người.

Một mũi tên đột nhiên bay xuyên qua bóng tối va phải rào chắn và cắm vào thân cây bên cạnh.



Giáo sư Vierano thở dài khi nhìn thấy đầu mũi tên rơi xuống đất.

"Là nhà Shadewarden."

"Việc yêu tinh của gia tộc khác xuất hiện trong lãnh thổ của gia tộc Dentis trắng trợn như vậy có phần bất thường."

"Tôi e là gia tộc của mình đã bị t·ấn c·ông trước đó."

"... ...."

Tin tốt là đối phương vẫn chưa nhận ra hết thân phận của nhóm người Rudger. Nếu không, bọn họ sẽ không chỉ chào hỏi một cách đơn giản như vừa rồi.

"Alex."

"Tôi đây."

"Việc này giao cho cậu được chứ?"

"Một mình tôi à?"

Rudger gật đầu.

Alex mỉm cười và rút kiếm ra.

"Tốt. Tôi đã muốn tự tay xử mấy tên yêu tinh kia lâu rồi."

* * *

Sedina chợt mở mắt. Cô ấy theo phản xạ nhìn xung quanh xem đây là nơi nào. Nhưng tất cả mọi thứ Sedina thấy chỉ là một vùng bóng tối vô tận. Đầu óc Sedina choáng váng như thể vẫn còn chưa tỉnh táo. Ký ức của cô ấy có phần hỗn loạn.

Sao cô ấy lại b·ất t·ỉnh? Đây là đâu?

Sedina một lúc sau mới chậm rãi nhớ lại những gì cuối cùng trước khi ngất đi. Có người đã theo dõi cô ấy và Alex. Alex đã mang cô ấy vào một nhà hàng và rời đi bắt kẻ bám đuôi.

Sedina lờ mờ nhớ lại nguyên nhân bị ngất xỉu. Cô ấy đã bị trúng hương gây mê.

Sắc mặt Sedina đanh lại. Điều này có nghĩa là cô ấy đã b·ị b·ắt cóc.

Nơi này không phải Leathervelk. Alex có bị làm sao không?

Sedina lúc này mới nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái. Hoàn cảnh xung quanh dường như không giống ngục tối.

Bầu không khí này......có chút quen thuộc.

Sedina có cảm giác như đang trở lại phòng trợ giảng của mình, đây là mùi hương giống với mùi của cây cỏ mà cô ấy tự tay chăm sóc.

"Cuối cùng thì ngươi cũng đã tỉnh."

Trong bóng tối phía trước có ánh sáng lấp lánh như bảo thạch. Sedina phải mất một lúc mới nhận ra đó không phải đá quý mà là con mắt của ai đó.

"Chào mừng hậu nhân của gia tộc Plante."

Người trong bóng tối từ từ đứng dậy tiến đến gần Sedina. Khi khoảng cách ngày càng gần, ánh mắt của Sedina sau một lúc quen với bóng tối đã có thể nhìn thấy khuôn mặt của người đối diện.

Ngoại hình quyến rũ và màu tóc tuyệt đẹp. Vẻ ngoài quý phái, sang trọng cùng đôi tai nhọn đặc trưng.

"Cảm giác thế nào khi được trở về quê hương máu mủ của mình?"