Chương 446: Chiến dịch giải cứu (3)
"Các người muốn nhảy xuống?"
Robert cười ha hả như thể bản thân vừa nghe được một câu chuyện hài.
"Không thể tùy tiện tiếp cận khu rừng yêu tinh. Bọn họ đặt rất nhiều trạm canh gác xung quanh vùng ngoại ô bên ngoài. Nếu muốn đột nhập từ phía trên thì chí ít phải duy trì độ cao không dưới ba trăm mét."
Trên thực tế, con số mà Robert nói ra đã là độ cao tối thiểu ông ấy cho là an toàn. Để đề phòng chắc chắn thì phi thuyền phải ở độ cao lớn hơn thế nhiều.
"Hơn nữa, chúng ta sẽ làm gì với đống hành lý mang theo?"
Robert nghĩ về những thiết bị chất đầy khoang hành lý bên cạnh. Chúng đều là vật phẩm ma thuật đã qua cải tạo. Tuy kích thước không quá lớn nhưng với số lượng như thế kia thì việc di chuyển vẫn là một vấn đề. Đương nhiên sẽ chẳng ai nghĩ đến chuyện sẽ thả rơi tự do đống đồ đạc đó xuống cả.
"Không cần phải lo lắng về chuyện đó. Chỉ cần đảm bảo vị trí cho chúng tôi có thể nhảy xuống là được."
"Được rồi. Nếu cậu đã quả quyết như vậy thì hẳn đã có kế hoạch trước."
Robert thấy đối phương tự tin như vậy liền không khuyên bảo thêm nữa.
Hans nghe câu chuyện bên cạnh cũng lo lắng hỏi.
"Anh trai, anh có chắc là sẽ ổn chứ?"
"Ý cậu là gì?"
"Nhảy từ trên xuống như vậy tuy có rút ngắn được thời gian nhưng mạo hiểm quá lớn."
Có thể hình dung toàn bộ khu rừng là một mạng lưới thông tin sống. Từng giờ từng phút các nhánh rễ đều không ngừng truyền tải thông tin lại cho các yêu tinh quản lý Cây Thế Giới. Bất cứ một sự xâm nhập nào dù là nhỏ bé nhất cũng không thể thoát khỏi tầm rà quét của khu rừng.
"Không sao đâu. Chúng ta đã có người giúp đánh lừa đôi mắt của khu rừng."
Rudger nói xong liền liếc nhìn Belaruna.
"Chỉ mất vài giây thôi."
"... ... Vậy à?"
Hans nghe được giọng điệu tự tin của Rudger cũng không nói gì nữa. Cậu ta cũng hiểu trong tình hình cấp bách hiện tại, bọn họ có thể rút ngắn được bao nhiêu thời gian liền quý giá bấy nhiêu.
Ít nhất không thể để cho gia tộc Leafre sử dụng Sedina để nắm hoàn toàn quyền kiểm soát Cây Thế Giới. Tuyệt đối không thể để c·hiến t·ranh chủng tộc tái phát một lần nữa. Bọn họ phải ngăn chặn chuyện đó bằng mọi giá.
Robert quay trở lại phòng điều khiển, những người còn lại trong nhóm nhỏ giọng thảo luận về kế hoạch tiếp theo.
Giáo sư Vierano là người lên tiếng đầu tiên.
"Chắc chắn gia tộc Leafre đã ra lệnh gia tăng cảnh giới trong và ngoài khu rừng. Chúng ta rất khó tiếp cận địa điểm cần đến theo cách thông thường."
"Lực lượng của gia tộc Dentis xếp thứ mấy trong bảy đại gia tộc?"
"Khoảng tầm trung. Chúng tôi đủ mạnh để không chịu sự kiểm soát hay chèn ép từ cả hai bên. Nhưng trước hết, mọi người cần biết một vài thông tin về các gia tộc khác."
Giáo sư Vierano ngay lập tức triệu hồi Thủy tinh linh của mình. Những giọt nước mỏng và dài ngưng tụ trong không khí tạo thành một tấm bản đồ ba chiều. Một cái cây lớn đứng sừng sững ở trung tâm bản đồ ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người còn lại.
Đó chính là Cây Thế Giới.
"Vương quốc yêu tinh là một vùng đất rộng lớn phát triển tập trung xung quanh Cây Thế Giới từ thuở xa xưa."
Cây Thế Giới cao lớn đến mức như thể xuyên thủng cả bầu trời. Thật khó có thể ước lượng được kích thước của nó vĩ đại nhường nào. Lâu đài Serendel là một công trình kiến ​​trúc đá cẩm thạch khổng lồ được xây dựng ngay dưới gốc loài cây phi thường này.
"Gia tốc Leafre hiện tại là gia tộc có quyền lực cao nhất trực tiếp phụ trách quản lý Cây Thế Giới. Gia tộc phục vụ trực tiếp dưới quyền bọn họ là gia tộc Shadewarden. Bọn họ đều sinh sống bên trong lâu đài."
"Vậy gia tộc Dentis ở đâu trên bản đồ này?"
Giáo sư Vierano cười gượng và chỉ về một góc của bản đồ. Đó là một phần rất nhỏ.
"Gia tộc chúng tôi phụ trách bên ngoài. Chúng tôi thường sẽ không đi vào trung tâm khu rừng."
Dựa theo những gì giáo sư Vierano nói thì lãnh thổ của gia tộc Dentis có thể coi như nằm ở ngoại ô của vương quốc yêu tinh. Vị trí này cũng gián tiếp nói lên quyền lực và địa vị của bọn họ trong bảy gia tộc là khá yếu. Tuy nhiên, gia tộc Dentis vẫn có thể duy trì lực lượng ở tầm trung và giữ vững lập trường trung lập như hiện tại. Quả là không dễ dàng.
"Những vùng đất trung gian giữa trung tâm khu rừng và ngoại ô thuộc cai quản của tam đại gia tộc chủ trương thuộc phe ôn hòa."
Gia tộc Radix chịu trách nhiệm an ninh vương quốc.
Gia tộc Crown nắm trong tay cơ quan giá·m s·át mạng lưới khắp khu rừng.
Gia tộc Plohim chịu trách nhiệm giải quyết các vấn đề phát sinh bên trong.
"Và nơi cuối cùng là khu vực bìa rừng. Những vùng đất đó thuộc về gia tộc Berk, người bảo vệ tiền tuyến cùng với gia tộc Dentis ngăn chặn sự xâm lược của kẻ thù bên ngoài. Bọn họ là những người giữ thái độ trung lập như chúng tôi."
"Chính trị ở vương quốc yêu tinh có vẻ cũng khá phức tạp."
Đó là ấn tượng chân thực nhất của Alex sau khi nghe lời giải thích từ miệng giáo sư Vierano. Bảy đại gia tộc phân hóa thành ba phe phái chủ trương khác nhau. Hai gia tộc quyền lực nhất theo trường phái cực đoan sinh sống ở trung tâm khu rừng. Ba gia tộc theo trường phái ôn hòa cai quản những vùng đất bao quanh. Còn lại hai gia tộc trung lập thì bị đẩy ra rìa ngoài vương quốc.
Thế cục hiện giờ có vẻ là ba gia tộc chủ trương ôn hòa đã thành lập một liên minh chống lại sự chuyên quyền của phe phái nhà Leafre. Bọn họ biết phía gia tộc Leafre rất cần người có huyết thống của nhà Plante nên ba gia tộc này đã lên kế hoạch đuổi tận g·iết tuyệt hậu nhân của nhà Plante hòng p·há h·oại mưu tính của đối phương.
Không biết là may mắn hay xui xẻo mà những người này bỏ sót Sedina. Và giờ thì Sedina đã rơi vào tay người của gia tộc Shadewarden. Nếu biết được tin này, chắc chắn ba gia tộc kia sẽ loại bỏ Sedina bằng mọi giá.
"Yêu tinh không phải là chủng tộc cao quý như người ta vẫn tưởng. Có thể trong quá khứ đúng là vậy, nhưng hiện tại, thời gian đã thay đổi quá nhiều thứ, yêu tinh cũng vậy."
"Hừm...Giáo sư Vierano, ngài không thể tùy tiện tiến vào trung tâm khu rừng sao?"
"Trong tình hình hiện tại thì tôi e là vậy. Gia tộc Leafre chắc chắn sẽ nghi ngờ nếu đột nhiên tôi trở lại trung tâm khu rừng mà không có lý do cụ thể."
"Không phải ngài đang trong kỳ nghỉ sao?"
"Trong kỳ nghỉ của Theon thì thường tôi sẽ chỉ ở lại khu vực của gia tộc mình. Rất hiếm khi tôi đến lâu đài Serendel trừ khi có phát sinh các cuộc họp giữa các gia chủ."
Giáo sư Vierano lắc đầu phủ quyết ý tưởng vừa rồi.
Người b·ị b·ắt cóc lần này là học sinh của Theon. Chiếu theo vị trí của giáo sư Vierano, gia tộc Leafre sẽ không bao giờ cho ông ấy có cơ hội gặp mặt Sedina.
"Vậy không có cách nào để vào lâu đài sao?"
"Tôi nghĩ là có."
Belaruna đột nhiên giơ tay phát biểu.
Ba người bên cạnh đều hướng mắt về phía cô ấy. Mọi người đều đang thắc mắc cô nàng yêu tinh kia lần này sẽ cho ra những phát ngôn kỳ quái gì. Nhưng trái ngược hoàn toàn với suy đoán của bọn họ, những gì Belaruna nói ra khiến ai nấy đều bất ngờ.
"Tôi biết một lối đi ngầm dẫn đến lâu đài trung tâm."
"Cái gì?"
"Thật sao?"
"Cô không đùa đấy chứ?"
Trong khi giáo sư Vierano có chút đăm chiêu khi nghe được những lời này thì ba người còn lại đều sửng sốt.
"Lối đi ngầm à? Đừng bảo là cô đang ám chỉ đến mạch nước ngầm... ... ."
"Không phải. Nó tương tự như ở Lindebrugne, một thứ như hang động chứa các nhánh rễ."
Hans sốt ruột.
"Này, cái Cây Thế Giới ở thủ đô đ·ã c·hết rồi. Nó chưa chắc đã giống như ở đây."
"Tương tự đấy. Tôi nghĩ có khi chỗ đó còn lớn hơn nữa kìa."
"Làm sao có thể tồn tại một nơi như vậy bên dưới..."
"... ... Không. Có thể lắm."
Giáo sư Vierano lên tiếng ngắt lời Hans. Lúc đầu, ông ấy ngạc nhiên hơn bất kỳ ai khi nghe được những lời nói của Belaruna, nhưng một điều gì đó nhanh chóng lướt qua tâm trí giáo sư Vierano.
"Cây Thế Giới là một cái cây khổng lồ. Cậu nghĩ cái cây khổng lồ đó cần bao nhiêu nước để tồn tại?"
"Cái đó... ... ."
"Người ta thường nói cây hút nước và chất dinh dưỡng từ đất. Nhưng trên thực tế, cây hút được nhiều nước nhất từ ​​các mạch nước ngầm. Với một thứ có kích thước như Cây Thế Giới thì bộ rễ bên dưới chắc chắn phải phát triển rất mạnh."
Bên dưới rễ của Cây Thế Giới có lẽ đúng là có thể có một khoang ngầm lớn được tạo ra một cách tự nhiên.
"Tôi nghĩ đã từng nhìn thấy thông tin này thoáng qua trong một cuốn sách cũ. Người ta kể rằng dưới gốc Cây Thế Giới là một nơi cấm kỵ không ai được phép bước vào. Đó là một nơi rất nguy hiểm. Tôi chỉ coi đó là tin đồn hay truyền thuyết thôi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nó là sự thật... ... ."
"Nó thực sự tồn tại."
"Làm thế nào mà cô biết được chuyện này vậy, cô Belaruna?"
"... ... Tôi phát hiện ra con đường này hồi còn bí mật kết nối trộm với Cây Thế Giới trước khi bị trục xuất. Nếu chúng ta di chuyển theo đường đó, sẽ không ai có thể phát hiện ra."
"... ... ."
Nhìn thấy Belaruna bình tĩnh nói rằng biết được tin tức này một cách b·ất h·ợp p·háp, cảm xúc của giáo sư Vierano khá lẫn lộn. Ông ấy không biết nên chỉ trích hay khen ngợi nữa. Cuối cùng, giáo sư Vierano chỉ đành phớt lờ, coi như đó là hành động cần thiết trong tình huống cấp bách.
"Vấn đề tiếp theo đây. Làm sao chúng ta xuống dưới đó được? Kể cả có xuống được thì làm cách nào xác định phương hướng giữa hàng trăm ngàn nhánh rễ?"
"Không sao đâu. Tôi vẫn nhớ đường. Không ngờ sẽ có ngày dùng lại được thứ này."
"... ... ."
"Có chuyện gì không?"
"... ... À không."
Giáo sư Vierano vốn nghĩ bản thân đã là người có tính cách công bằng và chính trực. Ông ấy sẽ không ngần ngại đưa ra những lời khiển trách gay gắt nếu học trò đi sai đường.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Belaruna, giáo sư Vierano cảm thấy ngột ngạt. Ông ấy có cảm giác bản thân sẽ không thể đưa ra được lời khuyên can nào có ích với yêu tinh trước mặt.
Giáo sư Vierano không thể không nhìn về phía Rudger với ý tứ thắc mắc.
Làm thế nào anh quen biết được Belaruna thế?
... ... .
Rudger né tránh ánh mắt của người đối diện.
Alex tiếp tục hỏi một câu.
"Nhưng làm sao cô có thể trèo lên trên từ các nhánh rễ bên dưới? Phần đất đá ở giữa thì sao?"
"Chắc chắn sẽ có chỗ cho yêu tinh đi qua. Bên trong Cây Thế Giới có ghi lại lộ trình."
"Ồ! Vậy có nghĩa là có thể đi thẳng vào trung tâm lâu đài phải không?"
"Nhưng không thể tin tưởng một cách mù quáng vào phương án đó được. Belaruna đã rời xa vương quốc bao nhiêu năm rồi? Chúng ta không thể loại trừ khả năng các yêu tinh của vương quốc đã nhận ra sơ hở và thiết lập phòng thủ bù đắp vào các con đường cũ."
Phản biện của Hans hoàn toàn có lý.
"Vậy hiện tại có thể để ngỏ phương án đó như một khả năng dự phòng."
Khi Rudger lẩm bẩm, một thông báo vang lên khắp phi thuyền.
[Mọi người. Thuyền trưởng đây. Chúng ta sắp đến đích. Hãy nhớ đóng gói hành lý của mình. Xin lưu ý rằng các vật phẩm bị bỏ lại sẽ không được hoàn trả.]
Alex bật cười.
"Ông ấy là một quân nhân thú vị."
Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhóm người thấy bầu trời chìm trong bóng tối đen kịt. Bầu trời rải đầy ánh sao nhiều màu sắc. Đó là thứ ánh sáng lấp lánh giống như những viên ngọc quý, một cảnh tượng không thể nhìn thấy ở Leathervelk.
"Trời khá ít mây. Chiếu theo tình hình này thì khả năng chúng ta có thể bị lính canh phát hiện."
Ngay khi giáo sư Vierano nói lên băn khoăn của mình, tiếng nói của thuyền trưởng chợt vang lên.
[Máy bay sẽ rung chuyển trong giây lát, mọi người chú ý giữ thăng bằng.]
Ngay sau khi thông báo được đưa ra, chiếc phi thuyền bắt đầu rung chuyển nhẹ. Một trong những tính năng đặc biệt của chiếc phi thuyền lập tức được triển lộ.
Chii Iik.
Hơi nước trắng tinh phun ra xung quanh phi thuyền. Chúng nhanh chóng tụ lại thành một đám mây và nuốt chửng thân hình to lớn của chiếc phi thuyền.
"... ... ."
"Đây là tính năng ngụy trang và tàng hình của chiếc phi cơ này."
Chiếc khinh khí cầu phủ đầy mây nhanh chóng băng qua ranh giới khu rừng. Cảnh tượng này nếu là vào ban ngày có thể sẽ gây ra sự chú ý, nhưng vào ban đêm thì có thể dễ dàng đánh lừa con mắt tinh tường của các yêu tinh.
Bằng cách này, khí cầu có thể đi được một khoảng cách xa hơn nhiều so với điểm đến đã dự đoán trước đó. Khi đến một tọa độ trên không, chiếc phi thuyền từ từ dừng lại. Phóng mắt nhìn về phía xa, nhóm người có thể nhìn thấy một vùng cây cối rậm rạp và to lớn hơn rất nhiều so với những cây mọc ở vùng ngoại ô.
Đây đã là cực hạn mà bọn họ có thể tiếp cận từ trên không trung. Phi thuyền không thể tiến thêm được nữa. Nếu đến gần hơn, bọn họ chắc chắn sẽ bị phát hiện.
[Đây là nơi gần nhất tôi có thể đưa mọi người đến.]
"Vậy là đủ rồi."
Rudger nói xong liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi về phía lối vào của phi thuyền.
"Giáo sư Rudger, đừng bảo là anh định... ... ."
Giáo sư Vierano còn chưa dứt lời, Rudger đã mở toang cửa ra vào của chiếc phi thuyền.
Một cơn gió mát lạnh ngay lập tức thổi vào trong hất tung mái tóc và quần áo của tất cả mọi người.
Khung cảnh bên dưới thật hùng vĩ. Nhưng chỉ cần bất cẩn bước hụt một bước, cả người của Rudger có thể rơi ra khỏi phi thuyền.
Rudger quay đầu lại nói.
"Đi thôi."
"Từ từ đã, chúng ta cứ thế mà nhảy xuống à? Không đời nào......"
"Có nên chuẩn bị thêm.....Ế?!!!......"
"Này........."
Đám người chưa kịp dứt lời thì đã thấy Rudger nhảy ra khỏi khoang thuyền.