Chương 445: Chiến dịch giải cứu (2)
Mọi công tác chuẩn bị cho chuyến đi giải cứu Sedina hoàn tất chỉ trong hai ngày. Theo dự tính ban đầu thì phải mất thêm vài ngày nữa nhưng do có nguồn vốn khổng lồ của gia tộc Rosen cung cấp, rất nhiều công đoạn đã được lược bớt.
"Tôi đoán chúng ta có thể xuất phát rồi."
Giáo sư Vierano lẩm bẩm khi đứng trong đại sảnh của dinh thự nhà Rosen. Rudger gật đầu đồng ý.
"Chỉ có bốn người chúng ta thôi à?"
Belaruna thắc mắc.
Những người hiện đang tập hợp là Rudger, giáo sư Vierano, Alex và Belaruna. Mỗi người bọn họ đều có khả năng chiến đấu không kém nhưng để có thể thuận lợi xâm nhập vào vương quốc yêu tinh thì số lượng này chẳng có ý nghĩa gì.
"Đừng lo lắng. Còn một người nữa."
"Ai vậy?"
Thêm một người thì có khác biệt gì?
Ngay khi Belaruna đang nghĩ như thế, một chiếc xe hơi nước chợt dùng lại bên vệ đường. Khi cửa xe mở ra, thành viên cuối cùng đã xuất hiện.
"Hans?"
Đôi mắt của Belaruna trợn to trước sự xuất hiện của Hans. Vẻ mặt Hans khá nghiêm túc, có vẻ như cậu ta đã nghe hết tin tức trên đường đi.
"Anh trai."
"Được rồi, Hans. Mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa chưa?"
"Tôi đã dặn dò lại Violetta rồi. Sẽ không có vấn đề gì khi chúng ta đi xa một khoảng thời gian."
Rudger gật đầu tỏ vẻ đã biết.
"Tôi còn tưởng cậu sẽ không đến?"
Lần này bọn họ đến vương quốc yêu tinh cứu người. Độ nguy hiểm không cần nói cũng biết. Chiến đấu là không thể tránh khỏi. Rudger hiểu tính cách của Hans, bình thường trong những trường hợp như thế này Hans có thể né tránh bao xa liền né tránh bao xa.
Hans khịt mũi làu bàu.
"Nếu đứa trẻ đó gặp chuyện, lượng công việc của tôi sẽ tăng lên gấp bội. Đương nhiên tôi phải đi theo mang cấp dưới của mình về rồi."
Rudger cười thầm. Hans đúng là không trung thực.
"Chúng ta định bao giờ xuất phát?"
"Sớm thôi."
Hans gật đầu rồi kiểm tra những người còn lại trong nhóm. Cậu ta nhanh chóng nhận ra giáo sư Vierano đứng bên cạnh. Trong đầu của Hans đã sớm có thông tin cơ bản về vị giáo sư yêu tinh này.
"Rất vui được gặp cậu, tôi là Vierano Dentis."
"... ... Chào ngài, tôi là Hans."
Hans bắt tay giáo sư Vierano. Hans biết dù bề ngoài của đối phương rất trẻ nhưng chắc chắn số tuổi của vị giáo sư này hơn cậu ta rất nhiều. Hans có chút kinh ngạc trước biểu cảm ôn hòa của người trước mặt. Tin đồn giáo sư Vierano thân thiện với mọi người quả nhiên là thật.
Tất nhiên, giáo sư Vierano cũng có rất nhiều câu hỏi về lai lịch của ba người Hans, Alex và Belaruna. Tuy nhiên, ông ấy tinh ý không hỏi. Đây là trực giác của một yêu tinh đã sống nhiều năm.
"Không nghĩ đến, mới đầu kỳ nghỉ mà đã diễn ra nhiều chuyện như vậy."
Giáo sư Vierano bình tĩnh lên tiếng.
"Chúng ta cũng có thể tận dụng cơ hội này xin nghỉ phép một thời gian."
"Trưởng phòng Kế Hoạch có thể đi nghỉ sao?"
"Tôi đã báo trước với hiệu trưởng rồi."
"Dựa theo hiểu biết của tôi về hiệu trưởng, tôi không nghĩ ngài ấy sẽ duyệt đơn xin nghỉ một cách dễ dàng như vậy."
"Gần đây cậu không phải đã giới thiệu cho học viện một đối tác mới sao? Có lẽ hiệu trưởng cũng muốn cho cậu nghỉ ngơi một thời gian."
"Ra là vậy."
Đúng lúc này, gia chủ nhà Rosen xuất hiện. Ông ta nhìn năm người chuẩn bị khởi hành rồi lên tiếng hỏi.
"Mọi người đã chuẩn bị xong mọi thứ chưa?"
"Xong xuôi hết rồi."
"Được rồi. Chúc mọi người thuận lợi trở về."
Ngay khi Walter Rosen dứt lời, một âm thanh vang lên trong không trung. Âm thanh này có chút tương tự động cơ gầm rú. Cùng lúc đó, một cái bóng khổng lồ xuất hiện trên bầu trời. Nhóm người Rudger kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Phi thuyền?"
Mọi người đều ngạc nhiên trước sự xuất hiện của chiếc khinh khí cầu đặc chế kia. Khí cầu chậm rãi từ trên trời hạ xuống rồi đáp xuống mặt đất. Khi nhìn kỹ hơn, mọi người nhận ra đó không phải là một chiếc khinh khí cầu bình thường. Nó là một vật thể được chế tạo đặc biệt có thể được sử dụng cho mục đích quân sự.
Đây là món quà cuối cùng Walter Rosen chuẩn bị.
Cả nhóm nhanh chóng lên phi thuyền. Động cơ mã lực ngay lập tức khởi động, khinh khí cầu từ từ bay lên trời. Chẳng mấy chốc, phi thuyền biến mất trong tầm mắt của Walter Rosen.
* * *
"Ôi chúa ơi! Thứ này... ... ."
Hans lẩm bẩm khó tin khi nhìn xuống khung cảnh bên ngoài phi thuyền.
Mặc dù được sử dụng cho mục đích quân sự nhưng bên trong vẫn được trang bị đầy đủ những vật dụng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày để người dùng có thể nghỉ ngơi đầy đủ. Có thể nói không ngoa đây chính là một căn khách sạn cao cấp di động.
Quả không hổ danh là gia tộc Rosen.
"Với thứ này, chúng ta có thể đến được vương quốc yêu tinh nhanh hơn nhiều so với dự kiến."
Giáo sư Vierano ngạc nhiên trước khung cảnh nhanh chóng trôi qua bên dưới những đám mây. Ngay cả khi bọn họ di chuyển bằng tàu hỏa cũng sẽ phải mất ít nhất vài ngày để đến được khu rừng. Đặc biệt, gần bìa rừng hoàn toàn không có bất kỳ công trình giao thông nào, muốn đến được khu vực chỉ định chỉ có thể đi bộ. Tuy nhiên, với chiếc phi thuyền này, toàn bộ quá trình rườm rà đó có thể được rút ngắn.
"Chúng ta không thể trực tiếp mang thứ này vào bên trong khu rừng. Cần tìm một nơi hẻo lánh để hạ cánh. Với tốc độ này, chậm nhất trong vòng hai ngày chúng ta có thể đến nơi."
"Kích thước phi thuyền quá lớn, có khi nào bị phát hiện không?"
"Không cần lo lắng."
Hans lên tiếng giải đáp thắc mắc của Belaruna.
"Đây là mẫu phi thuyền chuyên dụng của q·uân đ·ội. Nó hoàn toàn khác so với một chiếc khinh khí cầu vận tải. Thứ này được gia cố rất nhiều kỹ thuật ma pháp. Trong đó chắc chắn không thiếu ma pháp tàng hình."
Trên thực tế, lúc nãy trước khi chiếc phi thuyền này xuất hiện, cả nhóm người Rudger cũng không ai phát hiện ra sự tồn tại của nó. Tốc độ của thứ này vừa nhanh lại rất yên tĩnh.
"Tất nhiên chỉ mỗi ma pháp tàng hình cũng không thể khiến chúng ta hoàn toàn che giấu được tung tích. Nếu tiến vào khu vực của đối phương vào ban ngày, chúng ta chắc chắn không thể tránh thoát được những yêu tinh trinh sát có đôi mắt tinh tường. Nhưng nếu là ban đêm thì khác."
Đúng lúc này, cửa buồng lái mở ra và phi công lái khinh khí cầu bước vào. Đó là một người đàn ông điển trai, vẻ ngoài hơn bốn mươi.
"Có năm người sao? Đúng là một đội hình tuyệt vời."
"Xin hỏi ông là... ... ."
"À, là lỗi của ta. Xin tự giới thiệu, ta là Robert, thuyền trưởng của phi thuyền này. Ta sẽ phụ trách đưa mọi người đến nơi an toàn."
"Ông là một quân nhân?"
"Không phải quá rõ ràng rồi sao?"
Robert không buồn che giấu thân phận của mình.
"Ta đã từng làm việc trong Lực lượng Không quân. Ta đã từng lái vài chiếc phi cơ không tệ. Tất nhiên bây giờ nó đã trở thành thứ lỗi thời."
"Nếu được nhà Rosen thuê thì hẳn ông phải là một phi công xuất sắc."
"À, cũng không tệ lắm. Hồi đó mọi người đều gọi ta là Top Gun đấy. Hiện ta đang làm phi công thử nghiệm cho máy bay của gia tộc Rosen."
Phi công thử nghiệm là phi công lái máy bay mới được phát triển và kiểm tra tình trạng của nó. Mặc dù vậy, vị trí này cũng chỉ dành cho những cựu chiến binh có kinh nghiệm bay lâu năm. Nguyên nhân rất đơn giản. Những mẫu máy bay mới nghiên cứu chưa được ổn định và có thể phát sinh sự cố. Chỉ có những quân nhân dày dặn kinh nghiệm xử lý mới có thể đảm nhiệm vị trí này.
"Mong mọi người nhớ kỹ. Chúng ta không thể để vương quốc yêu tinh phát hiện ra có phi cơ của nhân loại xâm nhập trái phép. Chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến ngoại giao của hai bên."
Nếu khí cầu bị các yêu tinh phát hiện, vấn đề sẽ trở thành mâu thuẫn cấp quốc gia. Gia tộc Rosen nếu bị truy ra chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm trọng.
"Không thành vấn đề. Chỉ cần giúp chúng tôi tiếp cận đủ khoảng cách là được."
Ánh mắt của Robert có phần kỳ lạ.
"Ta nghe nói rằng các cậu muốn giải cứu tiểu thư."
"Có chuyện gì sao?"
"Hahaha. Đừng lo. Trông thế này thôi nhưng ta thân thiết với ông chủ lắm. Nếu ông chủ đã phân phó thì ta sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ mọi người."
"Cảm ơn ông."
"Không sao. Ta có thể trì hoãn vài ngày ở đây đợi mọi người."
"... ... .?"
"Nhiệm vụ ban đầu của ta chỉ là đưa các người đến địa điểm chỉ định thôi. Nhưng ta đổi ý rồi, ta có thể đi dạo quanh đây vài ngày đợi các người trở ra."
"Đây không phải là vi phạm mệnh lệnh sao?"
"Không cần lo lắng. Ông chủ cho phép ta có thể tự đưa ra quyết định dựa theo tình hình phát sinh. Nếu duy trì một độ cao thích hợp thì sẽ không việc gì."
Robert khoát tay tỏ vẻ không sao.
Dù ông ấy có nói một cách khá nhẹ nhàng nhưng Rudger không dễ dàng tin tưởng. Việc phải duy trì liên tục một chiếc phi thuyền trên không trong vài ngày không phải điều dễ dàng. Nếu có người thay ca thì không sao nhưng trong khi bọn họ xâm nhập vào vương quốc yêu tinh lại chỉ có một mình Robert ở lại. Tưởng tượng một mình ông ấy phải liên tục duy trì tỉnh táo giữ an toàn cho phi thuyền thôi cũng đủ khiến Rudger thấy bội phục.
Ông ấy hoàn toàn không có lý do gì phải đảm nhận một nhiệm vụ khó khăn như vậy.
Người quân nhân có lẽ cũng cảm nhận được ánh mắt dò hỏi của Rudger, ông ấy cười toe toét.
"Không phải là chuyện liên quan đến tiểu thư sao? Ta chịu khổ một chút cũng không là gì."
"Thực ra đó là vấn đề của gia chủ nhà Rosen."
"Đúng vậy. Tuy nhiên, trên cương vị là một người đã có gia đình, ta rất hiểu cảm giác của ông chủ. Ông chủ mặc dù bề ngoài có thể lạnh lùng nhưng bên trong lại mềm yếu hơn mọi người nghĩ rất nhiều."
Ánh mắt đang cười của Robert chợt chuyển sang nghiêm túc.
"Ta hy vọng cậu có thể giúp ông chủ trong việc này. Ông ấy không phải là người nhạy bén trong những chuyện như vậy. Có thể trong việc kinh doanh, ông ấy làm rất tốt trên cương vị người điều hành. Nhưng với tư cách là một người cha, ông ấy quả thực không biết phải làm gì với con gái của mình."
"Đừng nói với tôi đây cũng là mệnh lệnh của ông ta."
"Nếu cậu nghĩ vậy thì ta cũng không biết giải thích như thế nào."
Robert nhún vai.
"Ngay cả khi là một người cha yêu thương con cái, không phải lúc nào chúng ta cũng có thể đưa ra những lựa chọn đúng đắn và tuyệt vời. Ngay cả bản thân ta lần đầu làm cha cũng đã phạm nhiều sai lầm. Cũng may là bạn đời của ta đã giúp đỡ ta rất nhiều."
Robert thở dài.
"Ông chủ thực ra rất đáng thương. Bạn đời mất sớm, ngay cả con gái của mình cũng không dám nhận vì sợ nó bị nguy hiểm."
Trong giọng nói của Robert có sự thương hại và cảm thông sâu sắc.
"Không phải chỉ cần hối hận là mọi chuyện ông ta đã làm sẽ không xảy ra."
"Ta biết. Nhưng chí ít cũng nên cho ông ấy một cơ hội, không phải sao? Còn sau đó ông ấy làm như thế nào là chuyện của cha con bọn họ."
Robert nói xong liền cúi đầu.
"Tất cả chuyện còn lại chỉ có thể nhờ mọi người. Xin mọi người hãy đưa tiểu thư trở về an toàn. Ta không biết lai lịch các người như thế nào, nhưng nếu ông chủ đã tin tưởng giao nhiệm vụ này cho các người, chắc hẳn các người cũng phải có thủ đoạn."
Rudger cuối cùng không thể chịu nổi.
"... ... Đủ rồi."
Robert cười khà khà.
"Vậy là ta yên tâm rồi. Để ta đưa mọi người đến gần khu rừng."
Rudger lắc đầu.
"Không cần thiết. Hãy thả chúng tôi ngay phía trên khu rừng."
"Hả? Làm vậy ổn chứ? Mọi người có thể bị tóm ngay lập tức đấy."
"Tôi tự có tính toán."
Rudger vừa nói vừa liếc nhìn khung cảnh bên ngoài.
"Xuống thôi."