Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 444: Chiến dịch giải cứu (1)




Chương 444: Chiến dịch giải cứu (1)

Việc có thêm giáo sư Vierano trợ lực là một tin tốt. Thứ nhất, giáo sư Vierano rất thông thạo địa thế của khu rừng yêu tinh. Nếu có ông ấy đi cùng, nhóm người Rudger ít nhất sẽ có thể đảm bảo không đi nhầm đường. Thứ hai, sức chiến đấu của giáo sư Vierano rất cao, nếu ông ấy gia nhập, khả năng chiến đấu của nhóm người sẽ gia tăng đáng kể.

"Giáo sư Vierano, nếu ngài xuất hiện, những yêu tinh trong tộc của ngài sẽ gặp phiền phức."

"Tôi hiểu. Vì vậy tôi đã nghĩ đến việc hỏi ý kiến của mọi người trong tộc trước. Tất nhiên, tôi sẽ không nhắc đến giáo sư Rudger và trò Sedina."

"Nếu bọn họ từ chối thì sao?"

"Đó là sự lựa chọn của họ. Tôi không thể chỉ trích. Cho dù mọi người có quyết định ra sao thì tôi cũng sẽ đi cùng anh."

"Tôi không hiểu. Ngài không nhất thiết phải làm như vậy."

"Nếu tôi không chủ động ngăn chặn từ bây giờ, nguy hiểm sớm hay muộn cũng sẽ xảy đến với gia tộc Dentis."

Giáo sư Vierano đã sống đủ lâu để biết sơ bộ mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng như thế nào. Nếu c·hiến t·ranh nổ ra, người của gia tộc Dentis sẽ bị cưỡng chế điều lên tiền tuyến. Gia tộc Leafre chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ.

Rudger có thể nhìn thấy quyết tâm trong mắt người bên cạnh. Hắn gật đầu.

"Tôi hiểu rồi."

Đột nhiên, Belaruna cẩn thận giơ tay lên.

"Tôi cũng phải đi cùng à?"

"Không phải quá rõ ràng rồi sao?"

Trước câu trả lời thờ ơ của Rudger, vẻ mặt của Belaruna tối sầm lại.

"Tại sao chứ?"

"Cô không phải là yêu tinh sao?"

"......."

Belaruna muốn hét lên từ chối nhưng cuối cùng lại không dám.

"Tôi không giúp được gì đâu."

"Không, ngược lại đấy. Cô sẽ có ích. Tôi chắc chắn."

Belaruna còn chưa kịp nói gì thì giáo sư Vierano lên tiếng hỏi.

"Cô là Belaruna đúng không?"

"Vâng?"

"Tôi nghe nói cô đã xâm nhập thành công vào Cây Thế Giới. Cô có biết chuyện đó có ý nghĩa như thế nào không?"

"À, cái đó... ... ."

"Nói thì dễ hơn thực hiện nhưng cô đã làm được. Ở một khía cạnh nào đó, cô chính là người có vai trò quan trọng nhất."

"Vai trò quan trọng nhất?"

"Chúng ta phải đánh lừa đôi mắt của khu rừng."

Đôi mắt của khu rừng là gì?

Đám người Rudger nhìn giáo sư Veriano với vẻ khó hiểu, giáo sư Vierano thấy vậy liền vui lòng giải thích.



"Nơi ở của tộc yêu tinh chúng tôi là một khu rừng nguyên sinh rộng lớn. Đối với các giống loài khác, nó có thể trông giống như một khu rừng rậm rạp, nhưng thực tế tất cả chỉ là các nhánh rễ được tạo ra bởi một cái cây duy nhất. Trên mỗi nhánh rễ đều chứa đựng thông tin của môi trường xung quanh."

"Điều đó có nghĩa là thời điểm chúng ta bước vào khu rừng... ... ."

Giáo sư Vierano nặng nề gật đầu.

"Đúng vậy. Vương quốc ngay lập tức sẽ phát hiện. Trong tình hình hiện tại, tôi e rằng gia tộc Leafre hẳn đã tăng cảnh giới bảo vệ lên cao nhất rồi."

Nếu một mình giáo sư Vierano trở lại thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Vấn đề là ở Rudger và Alex. Con người không thể tùy tiện tiến vào vương quốc yêu tinh. Ngay khi hai người bước chân vào lãnh thổ của những chiếc rễ kia, tung tích của bọn họ chắc chắn sẽ bị bại lộ.

Rudger nhíu mày. Vấn đề này rất nghiêm trọng. Tuy một trận chiến là không thể tránh khỏi nhưng hắn cũng không muốn phải chiến đấu ngay khi mới bước chân vào lãnh thổ của đối phương. Bọn họ vẫn chưa hiểu rõ lực lượng của đối phương như thế nào, nếu phải tiêu hao sức mạnh sớm như vậy chắc chắn không phải phương án khả thi.

Rudger không biết được phạm vi của khu rừng rộng nhường nào nên việc di chuyển bằng cách thiết lập tọa độ ngay từ đầu đã bị gạt bỏ.

"Nếu Belaruna có thể xâm nhập vào Cây Thế Giới thì cô ấy cũng có thể đánh lừa được đôi mắt của khu rừng."

Giáo sư Vierano nói một cách tự tin.

Cây Thế Giới rất khó tiếp cận ngay cả với những yêu tinh cao quý có quyền truy cập. Lượng thông tin ồ ạt sẽ gây áp lực khiến não bộ phải chịu tải trọng rất lớn. Tuy nhiên, Belaruna không chỉ bí mật kết nối được với Cây Thế Giới mà còn có thể truy cập vào những thông tin bị cấm. Điều này chứng tỏ não bộ của cô ấy có cấu trúc phi thường.

"Chà, nếu quay lại tôi có khả năng sẽ c·hết, phải không?"

"Phải. Đặc biệt là khi gia tộc Leafre có toàn quyền kiểm soát Cây Thế Giới, mọi chuyện sẽ càng nguy hiểm."

"Cái đó... ... ."

"Tôi biết đây là những lời nói rất nặng nề. Nhưng nếu không có cô, chúng ta sẽ không thể tiếp cận Cây Thế Giới."

Belaruna do dự. Cô ấy biết bản thân nên đi theo chuyến này, nhưng nỗi sợ những Người canh gác vẫn còn đó. Đừng quên danh tính của cô ấy hiện tại vẫn đang bị gia tộc Leafre truy nã. Việc trở về khu rừng yêu tinh chẳng khác nào việc tự chui đầu vào rọ.

Đánh lừa đôi mắt của khu rừng sao?

Nói thì nghe có vẻ khả thi đấy, nhưng nhỡ đâu mọi chuyện thất bại thì sao? Bọn họ chắc chắn sẽ bị q·uân đ·ội bao vây và truy quét ngay lập tức.

Trong tình huống bình thường, cô ấy có thể sẽ muốn thử một lần, cùng lắm thì cô ấy chỉ bị trục xuất hoặc bị xử phạt thôi. Nhưng tình huống hiện tại rất đặc thù, thất bại đồng nghĩa với c·ái c·hết.

Bản thân Belaruna cũng chỉ mới trở về từ thủ đô. Tinh thần của cô ấy trước đó đã bị suy nhược đi đáng kể. Bây giờ lại ngay lập tức lên đường, cô ấy không dám đảm bảo bản thân có thể một lần nữa xâm nhập được vào mạng lưới của Cây Thế Giới nữa không.

Cảm xúc kháng cự bộc lộ rõ ​​ràng trên khuôn mặt của Belaruna. Thấy vậy, giáo sư Vierano cũng không nỡ thuyết phục thêm. Đột nhiên Rudger lên tiếng.

"Belaruna, nếu thành công trong nhiệm vụ này, cô sẽ trở thành người hùng cứu vương quốc yêu tinh khỏi c·hiến t·ranh."

"Cái gì? Tôi đâu có cần cái danh hiệu rườm rà đó."

"Nghĩ lại xem, nếu cô đạt được danh hiệu kia, chẳng phải cô sẽ được tự do truy cập vào Cây Thế Giới sao?"

"... ... !"

"Nó không phải là một nhánh rễ đ·ã c·hết nằm dưới lòng đất thủ đô mà là gốc cây mẹ. Cô hoàn toàn có thể lấy được mẫu của Cây Thế Giới chân chính về nghiên cứu."

"... ... .!!"

Đôi mắt Belaruna mở to trước lời dụ dỗ của Rudger.

"Đó là mẫu vật của một loài thực vật cổ xưa vẫn chưa rõ nguồn gốc. Điều gì sẽ xảy ra nếu có thể sử dụng nó một cách tự do bất cứ khi nào cô muốn? Cô không định bỏ lỡ cơ hội đó chứ?"

"... ...!!!"

"Trật tự. Tôi cần suy nghĩ một chút."

Vẻ mặt của Belaruna tràn ngập do dự. Cô ấy đi lại xung quanh, hai tay không ngừng vò đầu bứt tóc. Sau một lúc đấu tranh tư tưởng, Belaruna cuối cùng ủ rũ lên tiếng.



"Được rồi. Tôi sẽ đi."

Giáo sư Vierano ở bên cạnh hoàn toàn câm nín. Ông ấy im lặng liếc Alex với một cái nhìn đầy ẩn ý. Alex chỉ biết nhún vai bày tỏ tình trạng này cậu ta cũng đã quá quen thuộc.

"Được rồi. Việc còn lại của chúng ta chính là trang bị càng nhiều vật phẩm cần thiết càng tốt."

Rudger liếc nhìn xung quanh phòng triển lãm. Năng lượng ma thuật chảy qua tất cả các vật phẩm trưng bày. Mỗi thứ đều có công dụng khác nhau, nhưng sẽ chẳng có hại gì nếu mang đi nhiều một chút.

"Trước hết, có một việc tôi cần ông giúp."

Rudger nói với Walter Rosen.

"Đầu tiên. Tôi cần ông cung cấp thần dược do gia tộc Rosen sản xuất. Mỗi người một chai."

Gia tộc Rosen phụ trách các vật phẩm và hiện vật ma thuật. Đương nhiên, họ cũng có kinh doanh dược phẩm và nước ma thuật. Thần dược của nhà Rosen rất đắt và khó kiếm trên thị trường do số lượng sản xuất của chúng cực kỳ ít.

Ngoài việc nhận được hỗ trợ vật phẩm ngoài thân, việc tăng sức mạnh phép thuật của từng người còn quan trọng hơn.

"Được."

Walter Rosen gật đầu đồng ý.

"Chúng tôi cũng cần các loại dược phẩm khác nữa."

Thần dược thôi là không đủ. Cần có thuốc phục hồi và c·hất k·ích t·hích để nạp lại lượng ma lực thiếu hụt càng nhanh càng tốt.

"Thứ hai, những vật phẩm này cần một số sửa đổi."

"Anh muốn tu sửa như thế nào?"

Rudger nhặt một hiện vật nằm gần đó. Thứ này có dạng một chiếc lắc đeo trên cổ tay với phép thuật phòng thủ được gắn bên trong.

"Tạo tác này có thể cản ba đòn t·ấn c·ông của phép thuật cấp ba đúng không?"

"Phải."

"Chúng ta cần sửa lại, hãy gia tăng độ bền của nó, ít nhất phải chặn được uy lực của thần chú cấp bốn. Số lần sử dụng có thể giảm đi."

"... ... Nếu làm vậy, thứ này sẽ chỉ có thể dùng một lần."

"Không quan trọng, miễn là nó có thể chặn lại được phép thuật cấp cao thì chỉ cần một lần cũng đủ rồi."

Ý định của Rudger rất đơn giản. Hắn muốn gia tăng toàn bộ phẩm chất của những tạo tác ở đây, bù lại chúng sẽ bị biến thành vật phẩm dùng một lần.

Ý tưởng đó thực sự lãng phí. Nhưng tài chính của gia tộc Rosen đủ cơ sở để gánh chịu phí tổn đó.

"Tôi không chắc những nhà nghiên cứu sẽ đồng ý phương án này. Dù sao thì vật phẩm nào sau khi sửa đổi cũng cần có thời gian kiểm nghiệm."

"Không cần thiết. Ông chỉ cần cung cấp nguyên vật liệu. Phía tôi đã có chuyên gia cho việc này rồi."

* * *

"Vì vậy..."

Sheridan vừa được gọi đến đang khoanh tay và suy nghĩ về những ý tưởng mà Rudger đã cung cấp.

"Anh muốn tôi sửa đổi tất cả đống này à?"



"Đúng thế."

"Không chỉ sửa đổi mà còn gia tăng hiệu quả lên sao? Đồ dùng một lần?"

"Phải."

Sheridan mỉm cười rạng rỡ.

"Tôi thích ý tưởng này."

"Tôi rất vui vì cô không phản đối."

"Anh biết đấy. Tôi luôn có sở thích tháo dỡ mọi thứ. Mấy thứ đồ phép thuật này thú vị lắm. Chỉ tiếc là ít khi tôi được tiếp xúc với chúng."

"Có thể làm được trong thời gian ngắn không?"

Hai mắt của Sheridan sớm đã sáng như đèn pha, miệng của cô ấy đang chảy nước miếng vì đống kho báu ở trước mặt.

"Đúng là một vụ làm ăn thế kỷ. Cứ giao cho tôi."

* * *

Rudger bước ra khỏi nhà kho bỏ lại Sheridan đang phấn khích phía sau. Người đợi Rudger bên ngoài không ai khác chính là Walter Rosen.

"Đây là thần dược mà anh đã yêu cầu."

Rudger không chút chần chừ nhận lấy đồ vật mà đối phương đưa.

"Sau yêu tinh là người lùn. Có vẻ như anh quen biết khá nhiều người tài năng."

"Không phải ông sớm đã điều tra lai lịch của tôi rồi sao?"

Walter Rosen bình tĩnh gật đầu trước lời nói trực tiếp của Rudger.

"Đúng vậy. Tôi đã sớm biết anh không phải là một giáo sư bình thường. Đó là lý do tại sao tôi tin và hoàn toàn ủng hộ anh."

"Nếu ông đã điều tra kỹ càng thì hẳn cũng biết Sedina đã gia nhập loại tổ chức nào?"

"... ... ."

Walter Rosen không nói gì. Chỉ riêng hành động đó thôi cũng đã đủ cho một câu trả lời.

"Ông biết lý do tại sao Sedina lại làm những việc nguy hiểm như vậy phải không?"

"... ... Tôi biết. Đối với đứa trẻ đó, tôi là một con người đã bỏ rơi vợ con mình. Con bé làm như vậy cũng chỉ muốn trả thù người cha khốn nạn này."

"Ông có vẻ tự nhận thức rất rõ về bản thân."

Walter Rosen không nói gì, chỉ lắc đầu cam chịu những chỉ trích của người đối diện.

"Xin anh hãy cứu con bé."

"Sedina hận ông."

"Tôi biết."

"Ngay cả khi Sedina có trở lại, đứa trẻ đó cũng sẽ không biết ơn ông."

"Không sao cả. Chỉ cần con bé an toàn là được."

Walter Rosen trịnh trọng cúi đầu.

"Bởi vì Sedina là con gái tôi."

Rudger trừng mắt nhìn vào gáy Walter Rosen, hắn quay người tránh đi.

"Người ông phải cúi đầu xin lỗi không phải là tôi. Hãy làm điều đó khi Sedina trở lại."