Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 358: Linh cẩu và xiềng xích (2)




Chương 358: Linh cẩu và xiềng xích (2)

Hugo Burtag có chút e ngại khi nghe câu hỏi của đối phương. Lúc này, ông ta chỉ có thể nghĩ đến một lý do duy nhất có thể khiến Rudger Chelici tự mình đến văn phòng của ông ta.

Đối phương đã biết tất cả mọi thứ.

Nghĩ đến khả năng này, Hugo Burtag trở nên bồn chồn lo lắng, ông ta cần nghĩ đối sách. Đầu óc Hugo Burtag quay cuồng dữ dội.

Rudger sao lại không nhìn thấu ý định của đối phương?

Hắn mở miệng.

"Chúng ta nên ngừng lãng phí thời gian của nhau. Hugo Burtag, ông hẳn biết rõ lý do tôi đến đây."

"Cái đó... ... ."

"Tôi có cần nói thẳng ra ông là người đã cấu kết với Lanfalt trong vụ việc rút vốn đầu tư lần này không?"

"......."

Khi mọi hành động của mình bị bại lộ, Hugo Burtag im lặng. Ông ta hiểu hiện tại bản thân có nói gì cũng đã vô ích.

"Bá tước Hugo Burtag, tôi không ngờ một người như ông lại vì luyến tiếc quyền lực của bản thân đến mức có thể hạ mình cúi đầu trước người ngoài như vậy."

"... ... Cẩn trọng lời nói của mình, giáo sư Rudger."

"Vậy sao? Có vẻ như ông vẫn chưa ý thức được tình hình hiện tại của bản thân."

"Hừ! Nói thì hay lắm. Vậy cậu có chứng cứ gì chứng minh ta cấu kết với người của Lanfalt không?"

Hugo Burtag cười nhạo. Ông ta có tự tin kể cả Trưởng phòng Kế Hoạch như Rudger cũng không thể tự tiện kiểm tra giao dịch của mình.

Nhưng trái với dự đoán của ông ta, Rudger ném một tập giấy lên bàn.

"Có thể ông nghĩ bản thân đã xóa sạch mọi dấu vết giao dịch, nhưng rất tiếc, Chủ tịch Lanfalt dường như không nghĩ vậy."

Drachen Lanfalt rất cẩn thận thu thập lại tất cả những giao dịch của bản thân với những đồng minh phòng trường hợp có ngày dùng đến. Ông ta sẽ không bao giờ ngờ được hành động này của bản thân vô tình đã làm bại lộ Hugo Burtag.

Khoảnh khắc Hugo Burtag nhìn thấy những tài liệu trên bàn, ông ta lặng người tại chỗ.

"Làm...làm thế nào mà......"

"Ông nên biết rằng một khi ông đã chấp nhận trở thành con chó trung thành của người khác, ông chắc chắn sẽ bị đối phương nắm thóp."

"Ngươi...ngươi dám ... ."

Hugo Burtag run rẩy chỉ tay vào đối phương.

"Hugo Burtag, ông nghĩ tại sao tôi và hiệu trưởng lại để mặc ông tác oai tác quái cho đến tận giờ phút này?"

Hugo Burtag đứng c·hết trân khi nghe thấy câu hỏi này.

"Lý do hiệu trưởng để ông yên không phải vì ông khó đối phó. Thực tế hiệu trưởng có thể đuổi ông đi bất cứ khi nào ngài ấy muốn."

"Không thể nào! Ngươi đừng có mà khoác lác. Ta không tin!"

"Tùy ông. Lý do quan trọng nhất ông còn có thể đứng ở đây chính là vì hiệu trưởng cần một con tốt có thể kiểm soát được phe phái quý tộc bên trong Theon."



"Cái gì?"

Hugo Burtag là trung tâm quyền lực của các giáo sư thuộc phe quý tộc. Nếu ông ta bị đuổi ra khỏi Theon, tất cả những người cùng phe đó chắc chắn sẽ phản đối. Elisa Willow tạm thời không muốn chọc phải tổ ong vò vẽ đó nên mới để yên không động đến Hugo Burtag.

Tuy nhiên, vụ việc liên quan đến Drachen Lanfaltz lần này đã vượt quá giới hạn các quý tộc có thể che đậy được. Vì vậy, hiệu trưởng lúc này có lý do chính đáng thẳng tay xử lý con chim đầu đàn Hugo Burtag.

"Nếu ông có đủ sự kiên nhẫn, tôi tin rằng ông sẽ có cơ hội trở mình. Rất tiếc là ông đã vội vàng đặt cược bàn cờ của bản thân vào một đồng minh không đáng tin cậy."

Lời mỉa mai đó đã phá vỡ sự kiên nhẫn của Hugo Burtag.

"Im đi. Ngươi thì biết cái gì?"

"Ta là một quý tộc xuất thân cao quý. Nơi này là Theon, học viện danh giá nhất toàn đại lục. Từ khi nào mà lũ thường dân bẩn thỉu kia có thể bước chân vào đây, dám đứng ngang hàng với chúng ta? Bọn chúng không xứng."

Đối với Hugo Burtag, học tập ma pháp là quyền lợi chỉ dành cho tầng lớp cao hơn. Đặc ân đó không bao giờ được phép trao cho những kẻ thường dân. Vì vậy, ông ta cảm thấy cực kỳ khó chịu khi phải chứng kiến quyền lợi đó đang ngày càng bị tước đi.

"......."

Rudger lặng lẽ nhìn kẻ trước mắt điên cuồng la hét. Hắn chẳng có chút hứng thú nào với những lời ngụy biện ngớ ngẩn của đối phương.

Hắn hiểu rõ đối phương sẽ chẳng bao giờ chấp nhận bất luận hắn có thuyết phục như thế nào. Quan điểm của cả hai ngay từ đầu đã không chung đường.

Hugo Burtag lớn lên trong một gia tộc điển hình, giáo dưỡng tử tế và thấm nhuần niềm kiêu hãnh khi là một quý tộc. Ông ta sẽ khó lòng hiểu được thứ gọi là thời thế đã thay đổi và bản thân phải thích ứng với nó. Làm như vậy không khác gì phủ nhận những tư tưởng ông ta đã tiếp nhận hơn nửa cuộc đời.

Và thông thường, khi đối mặt với tình huống này, mọi người sẽ có xu hướng chống lại sự thay đổi hơn là chấp nhận nó. Đó có thể coi là sự xung đột giữa các thế hệ.

"C·hết tiệt! Nếu không phải do ngươi và mụ hiệu trưởng đó...."

Hugo Burtag hét lên. Sau đó, có lẽ đã cam chịu tình hình hiện tại của mình, đôi vai vốn đang run rẩy dữ dội của ông ta rũ xuống.

"....sao ta có thể rơi vào tình cảnh khó coi như hiện tại?"

Ngay cả khi ông ta tức giận thì cũng có giải quyết được gì cơ chứ?

"Hugo Burtag, mọi chuyện kết thúc rồi."

"......."

"C·hết tiệt!"

Hugo Burtag lầm bầm những lời chửi thề bực bội. Ông ta bước đến chiếc ghế sofa gần đó với những bước đi run rẩy và ngồi phịch xuống. Ông ta bất lực nhìn lên trần nhà, một lúc sau mới nhìn về phía Rudger, hỏi với ánh mắt đầy cam chịu và tiếc nuối.

"Ngươi sẽ xử lý ta như thế nào? Chuyển tội trạng của ta lên ủy ban kỷ luật và trục xuất ta khỏi Theon?"

"Đó là một cách."

"Không còn cách nào khác. Tuy nhiên, chắc chắn sẽ có không ít người phản đối quyết định này."

"Việc bố trí bên đó đã được quyết định xong. Tôi chỉ đến đây thông báo cho ông thôi."

Dù thế nào đi nữa, có vẻ như ít nhất chắc chắn ông ta sẽ bị đuổi khỏi Theon.

"Tin tốt cho ông đây, tôi sẽ giữ nguyên vị trí giáo sư của ông bên trong Theon."

"Cái gì?"

Hugo Burtag giật mình, ông ta đang tự hỏi điều đó có nghĩa là gì.



"Tất nhiên, thứ giữ lại chỉ là chức vị của ông mà thôi. Toàn bộ lớp học, trợ cấp và quyền hành của ông sẽ phải giao lại cho người khác."

"........."

Làm như vậy khiến Hugo Burtag tồn tại không khác gì một con bù nhìn, hữu danh vô thực.

Nhưng Rudger biết, người này chắc chắn sẽ chấp nhận lời đề nghị của mình. Ông ta không còn lựa chọn nào khác.

Một kẻ như Hugo Burtag không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không phải là người cuối cùng muốn chiếm lấy quyền lực và phân chia phe phái bên trong Theon. Vì vậy, thay vì trục xuất Hugo Burtag đi để một ngày nào đó sẽ xuất hiện một kẻ tương tự lên thay, Rudger quyết định sẽ giữ lại con tốt này để mình tiện tay sử dụng.

"... ...Điều kiện là gì?"

Hugo Burtag nhẹ giọng hỏi lại. Ông ta đã hiểu ý đồ của đối phương.

Ngay cả khi Hugo Burtag bị đuổi và những giáo sư thuộc phe phái của ông ta lần lượt rời đi thì những giáo sư thường dân cũng không thể ngay lập tức lấp đầy tất cả các vị trí còn trống. Nếu điều đó xảy ra, sự ủng hộ của các quý tộc sẽ giảm sút và những học sinh quý tộc muốn đến Theon cũng sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Hơn nữa, việc trục xuất Hugo Burtag ra ngoài cũng giống như việc thông báo với bên ngoài rằng nội bộ của Theon đang có vấn đề. Cái giá cho hành động đó quá lớn.

Khuôn mặt từng tuyệt vọng của Hugo Burtag sau một lúc phân tích tình hình liền hiện lên tia hy vọng và nhẹ nhõm.

Rudger tuy không vui nhưng vẫn lên tiếng giải đáp.

"Ông cần một người đại diện."

"... ... Hừ, làm gì có ai dám....?"

Không để đối phương nói hết câu, Rudger liền cắt ngang. Hắn quay mặt về phía cửa văn phòng nói to.

"Vào đây đi."

Cánh cửa văn phòng mở ra và một người bước vào.

Đôi mắt của Hugo Burtag trợn to vì kinh ngạc khi nhận ra thân phận người này.

"Giáo sư Chris Bennimore?"

Chris Bennimore phớt lờ ánh mắt của Hugo Burtag. Thay vào đó, Rudger lại là người trả lời.

"Hugo Burtag, từ giờ trở đi, giáo sư Chris sẽ thay thế vị trí của ông."

"Cái gì?"

"Anh ấy xuất thân từ dòng dõi quý tộc, gia thế không thua kém quá nhiều. Anh ta là người phù hợp nhất hiện tại."

Khi Hugo Burtag quay sang nhìn Chris Bennimore muốn xác nhận sự việc, Chris Bennimore gật đầu.

"Đúng vậy."

"Giáo sư Chris, tại sao cậu... ... ."

"Chúng ta không thể tiếp tục cuộc chiến nội bộ vô nghĩa này mãi."

"Sao cậu có thể gọi đó là một cuộc chiến vô nghĩa... ... ."

Hugo Burtag khá sốc khi biết Chris Bennimore, một quý tộc đồng hương, lại phủ nhận cuộc đấu tranh của ông ta như vậy. Nhưng Chris Bennimore không có ý định rút lại lời nói của mình.



Anh ta đã trải qua những nguy hiểm rình rập trong cuộc chiến dưới lòng đất ngày hôm đó. Sau sự cố khủng bố, Chris Bennimore nhận ra thế giới này nguy hiểm như thế nào. Học sinh của bọn họ hiện tại quá yếu ớt nếu bị cuốn vào những vụ việc như vậy.

Đó chính là lý do lớn nhất khiến Chris Bennimore nhận ra tranh đấu nội bộ trong Theon lúc này cực kỳ ngớ ngẩn.

Và khi Rudger đưa ra đề nghị với Chris Bennimore, anh ta đã nhận lời.

***

Cuối cùng, Hugo Burtag rời khỏi văn phòng đã từng là của mình. Ông ta lảo đảo bước đi như một người bị rút cạn linh hồn. Từ bây giờ, ông ta sẽ sống một cuộc sống không khác gì một con bù nhìn ở Theon, không có quyền lợi lên tiếng, không có bất kỳ tư cách gì tham dự các hoạt động bên trong học viện.

Nhưng Hugo Burtag không lên tiếng phản đối, ông ta biết đây đã là kết cục tốt nhất cho bản thân.

***

"Cứ để mặc ông ấy như vậy có ổn không?"

"Không sao đâu. Hugo Burtag là người biết nhìn thời thế, ông ta sẽ không dám làm những việc bất lợi cho bản thân trong tình huống hiện tại."

"........"

"Chúc mừng! Bây giờ anh là chủ sở hữu của nơi này rồi."

Chris Bennimore đã chính thức tiếp nhận mọi công việc của Hugo Burtag, trong đó có cả quyền sở hữu văn phòng rộng lớn này.

"Có gì đáng chúc mừng chứ? Tôi nhận lời cũng không phải vì những thứ này."

"Anh vẫn còn khó chịu về chuyện này sao?"

"Nói không khó chịu là nói dối. Nhưng tôi cũng không có ý định tiếp tục như trước nữa. Ông Hugo Burtag đã vượt quá giới hạn và tôi cũng đồng ý với kết quả này."

Tuy nhiên, dù hiểu điều đó nhưng cảm xúc của Chris Bennimore vẫn không thể vui nổi. Hai người bọn họ đã từng có quan hệ thân thiết với nhau vì là những người đồng hương. Dù đó có là một mối quan hệ chỉ dựa trên lợi ích thì Chris Bennimore cũng không thể phủ nhận được cảm giác thương xót cho người đồng hương cũ.

"Chúng ta hết nợ."

"Hửm? Anh đâu có nợ gì tôi?"

"Cảm ơn anh vì đã giữ lời cho tôi gặp lại cô ấy."

Bản thân lời nói và hành động của Chris Bennimore thể hiện rõ ràng rằng anh ta vẫn không tán thành Rudger cho lắm. Tuy nhiên, sự chân thành trong lời cảm ơn này Rudger vẫn có thể cảm nhận được.

"... ... Không có gì."

Chính bản thân Rudger cũng không thể tin được là người trước mặt hắn lại đồng ý đảm nhận một nhiệm vụ rắc rối như vậy chỉ vì để gặp lại Belaruna.

Rudger lắc đầu. Hắn đúng là không hiểu nổi suy nghĩ của mấy người đang yêu.

* * *

[Đêm Huyền Bí] sẽ sớm được tổ chức.

Trước khi rời đi trong vài ngày, Rudger vẫn xuống Khu Phố Hoàng Gia kiểm tra lần cuối đề phòng có chuyện xảy ra. Hans nói rằng kể từ lần cuối xử lý người của gia tộc Pablo, cậu ta vẫn chưa thấy kẻ nào khác khả nghi xuất hiện.

Từ chối lời đề nghị đi cùng của Hans, Rudger một mình đi ra ngoài đường vào ban đêm. Con phố cách đó vài dãy nhà vẫn tỏa sáng rực rỡ ngay cả trong bóng đêm. Có lẽ vì thế mà con đường nơi Rudger đang đứng ngày càng trở nên tối tăm hơn.

"... ...."

Không phải ảo giác của hắn. Khu vực này tối tăm một cách bất thường. Không hề có bóng dáng người qua lại.

Rudger quay đầu lại nhìn chằm chằm vào những vị khách không mời mặc áo choàng xanh đột nhiên vây quanh mình.

Hắn có thể ngửi thấy mùi cây cỏ nồng nặc trong những cơn gió thoảng qua.

Những vị khách từ phương xa tới này đến nhanh hơn dự tính của hắn.