Chương 357: Linh cẩu và xiềng xích (1)
Nhiều công ty trong Đế quốc lần lượt phá sản. Trong đó không thiếu những công ty có giá cổ phiếu đang chạm đỉnh. Các thương nhân không thể tỉnh táo trước cú sốc lớn này. Bọn họ đã hy vọng rằng phía chính quyền sẽ có sự giúp đỡ nào đó, nhưng sự thật đã hoàn toàn vả mặt bọn họ.
Đế quốc hoàn toàn phớt lờ, không có chút động thái nào là quan tâm đến tình hình hiện tại.
Bất cứ ai có đầu óc suy nghĩ đều nhận ra chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy đến. Trụ sở của các công ty phá sản bị người dân bao vây b·iểu t·ình. Bọn họ la hét đòi bồi thường tiền đầu tư của mình.
Đôi khi bầu không khí trở nên b·ạo l·ực đến mức một số người rút súng ra và xả đạn điên cuồng. Cũng may là lực lượng cảnh sát đã chuẩn bị ứng phó với những tình huống như thế này nên không có t·hương v·ong nào lớn xảy ra.
"C·hết tiệt!"
Chủ tịch Lanfaltz cau mày nhìn dòng người đổ xô về biệt thự của mình. Bọn họ đều là những người đã mất một số tiền khổng lồ vì cổ phiếu của Lanfaltz xuống giá mỗi ngày.
Những kẻ này đúng là không biết xấu hổ.
Sao có thể trơ trẽn bắt ông ta trả lại toàn bộ tiền đầu tư được?
Quyền quyết định khi rót tiền vào Lanfaltz hoàn toàn là do bọn họ chủ động, ông ta cũng không ép buộc ai. Bây giờ, khi tập đoàn gặp khó khăn thì lại đồng loạt quay lưng đòi tiền bồi thường. Đúng là nằm mơ.
Drachen Lanfaltz nghiến răng.
'Kayden Lumos, ngươi định lợi dụng ta xong rồi vứt bỏ đúng không? Được. Để xem ai mới là người cười đến cuối cùng.'
Ông ta sẽ nhớ mối thù này. Một ngày nào đó, chắc chắn ông ta sẽ trả lại đầy đủ những người đã khiến mình phải chịu sỉ nhục ngày hôm nay.
Lanfaltz sẽ không sụp đổ. Nếu thẳng tay gạt bỏ toàn bộ hoạt động liên quan đến đá ma thuật thì các hoạt động kinh doanh cốt lõi của Lanfaltz vẫn còn đó. Bọn họ sẽ từ từ xây dựng lại đế chế của mình.
Drachen Lanfaltz đã nghĩ vậy, cho đến khi ông ta phát hiện ra ngoài dinh thự của mình xuất hiện vài vị khách không mời.
Xôn xao.
'Chuyện gì vậy?'
Sự phấn khích lan truyền trong đám đông đến tận cửa phòng làm việc của Drachen Lanfaltz. Đó là một khung cảnh kỳ lạ khi mọi người mới phút trước còn đang đổ xô điên cuồng, ngay giây lát sau lại đồng loạt bình tĩnh di chuyển sang hai bên.
Lông mày của Drachen Lanfaltz giật giật. Ông ta có linh cảm không lành. Khoảnh khắc nhìn thấy các hiệp sĩ mặc đồng phục đen, khuôn mặt của Drachen Lanfaltz trở nên khó coi.
'... ... Sao những kẻ này lại xuất hiện ở đây?'
Sống lưng Drachen Lanfaltz lạnh toát. Ông ta không biết tại sao Hiệp sĩ Bóng Đêm lại đến tìm mình. Mấy kẻ này đến thường sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành cả.
'Không. Bình tĩnh đã. Có thể bọn họ đến tìm mình vì chuyện khác. Không thể để bọn họ nắm thóp.'
Nghĩ vậy, Drachen Lanfaltz quyết định ra ngoài đón tiếp.
Tuy nhiên, chào đón ông ta chỉ là một mệnh lệnh lạnh lùng.
"Drachen Lanfaltz, chúng tôi đến đây để bắt giữ ông."
Drachen Lanfaltz bị còng tay, trừng mắt nhìn Terina LionHowl Lionhowl hét lên.
"Các người đang làm cái gì? Các người có lệnh bắt giữ không? Tôi sẽ nộp đơn khiếu nại lên Hoàng gia!"
Khi Terina LionHowl ra hiệu, Trung úy Lloyd đang đợi phía sau liền bước tới.
"Drachen Lanfaltz, đây là bằng chứng về tất cả các hành vi t·ham n·hũng, biển thủ công quỹ và xúi giục b·ất h·ợp p·háp mà ông đã phạm phải dưới danh nghĩa là chủ tịch của Tập đoàn Lanfaltz."
Khi tập tài liệu ghi chép lại tội trạng mở ra, sắc mặt của Drachen Lanfaltz trở nên tái nhợt trước nội dung bên trong.
Terina LionHowl cầm một tờ giấy lên và tuyên bố.
"Ông cũng phạm tội tham gia b·uôn l·ậu v·ũ k·hí, bí mật hỗ trợ các băng đảng xã hội đen, thậm chí còn cấu kết với nhiều quan chức chính phủ."
"Sao có thể... ... ."
"Ông thực sự nghĩ rằng chúng tôi không biết ông đã làm những gì trước đó và để yên cho tới tận bây giờ sao?"
Bầu không khí ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.
Drachen Lanfaltz đang định nói điều gì đó, cuối cùng chỉ gục đầu trong im lặng.
Terina LionHowl nhìn chằm chằm vào Drachen Lanfaltz với ánh mắt khi phải nhìn vào một thứ gì đó xấu xí và kinh tởm. Đối diện với ánh mắt lạnh lùng đó, Drachen Lanfaltz lúc này mới nhận ra. Không phải ông ta giấu diếm mọi chuyện kỹ càng mà là đối phương ngay từ đầu đã không có ý định bắt giữ ông ta. Bọn họ chỉ âm thầm thu thập và cất giữ chứng cứ phạm tội của ông ta ở một chỗ chờ đến ngày sử dụng.
Sở dĩ ông ta không b·ị b·ắt trước đó chính là vì sức ảnh hưởng của tập đoàn Lanfaltz. Lợi nhuận mà tập đoàn của ông ta mang lại cho Đế quốc lớn đến mức có thể khiến Hoàng gia mắt nhắm mắt mở cho qua những tội trạng này. Nhưng bây giờ Lanfaltz đã sụp đổ, thứ bảo vệ ông ta cũng đã biến mất. Hoàng gia không có lý do gì để ông ta tiếp tục nhởn nhơ ở ngoài.
Khi Terina LionHowl ra lệnh, các Hiệp sĩ đã đưa Drachen Lanfaltz đi. Drachen Lanfaltz bị kéo đi một cách bất lực như một con búp bê bị cắt dây. Những hiệp sĩ còn lại ngay lập tức bắt đầu lục soát dinh thự của ông ta. Bọn họ cần nhổ bỏ hoàn toàn gốc rễ còn lại của Lanfaltz.
"Chà, không thể tin được tập đoàn Lanfaltz cuối cùng sẽ sụp đổ như thế này."
Enya lẩm bẩm với giọng hoài nghi.
"Đây là việc chắc chắn sẽ xảy ra, chỉ là sớm hay muộn mà thôi."
"Tôi hiểu. Nhưng sao trông nét mặt chỉ huy có vẻ không được vui?"
"Này Enya, sao cô không im lặng chút đi?"
"Tiền bối, anh lại muốn cãi nhau hả?"
Một khung cảnh đấu khẩu quen thuộc. Terina LionHowl phớt lờ vì chuyện này vẫn luôn xảy ra.
'Công chúa đang nghĩ cái gì vậy?'
Lần này, người ra lệnh tiêu diệt Lanfaltz chính là Đại Công chúa Eileen. Tất nhiên, Terina LionHowl ủng hộ kế hoạch bắt giữ Drachen Lanfaltz, nhưng mục đích Đại Công chúa ra lệnh lần này hình như chỉ đơn thuần do đã đạt được một thỏa thuận ngầm nào đó với nhân vật 'ông chủ' của Khu Phố Hoàng Gia.
Terina LionHowl cũng biết về mối quan hệ giữa Lanfaltz hiện đã sụp đổ và Khu Phố Hoàng Gia thông qua cuộc điều tra. Bắt đầu từ sự tài trợ của Theon, nạn t·ham n·hũng của Lanfaltz lần lượt bùng phát và có ai đó đã bán khống giá cổ phiếu đang giảm của tập đoàn.
Oliver.
Có điều gì đó ở người đàn ông đeo mặt nạ với vết bỏng trên mặt đã kích thích trực giác của Terina LionHowl.
Cô ta cần để mắt đến người này hơn.
* * *
Sự sụp đổ của tập đoàn lớn Lanfaltz không có bất kỳ tác động nào đối với Theon.
Trước đó cũng có tin đồn rằng nhiều nhà đầu tư đã rút lui và ngân sách có thể bị lỗ trong nửa cuối năm nay. Nhưng tin đồn đã nhanh chóng bị dập tắt bởi sự xuất hiện của một nhà đầu tư mới.
Học sinh bình thường sẽ không quan tâm đến chuyện này. Sự tập trung của chúng đã dồn hết cho các môn học và kỳ thi đang tới gần.
Tuy nhiên, đối với một vài người, tin tức này không khác gì sét đánh ngang tai.
"Ngu ngốc!"
Hugo Burtag hét lên giận dữ trong lớp.
"Cậu học hành cái kiểu gì thế hả? Kiến thức đơn giản như vậy cũng không biết?"
"... ...E-Em xin lỗi."
Cậu học sinh thường dân cúi đầu lắp bắp xin lỗi trước lời khiển trách của Hugo Burtag.
Thực tế thì cơn giận của Hugo Burtag bây giờ chẳng qua chỉ là giận cá chém thớt. Ông ta không biết trút cơn giận này cho ai nên đối tượng phải hứng chịu không ai khác chính là những học sinh thường dân.
Thông thường, vào những lúc như thế này, các học sinh quý tộc sẽ cười nhạo người bị khiển trách. Nhưng hôm nay không giống như thường lệ, ngay cả những học sinh quý tộc cũng không dám cười cợt tùy tiện. Bọn chúng tinh ý nhận ra hôm nay giáo sư Hugo Burtag đặc biệt n·hạy c·ảm. Không ai muốn chọc phải một thùng thuốc nổ cả.
"Nghe cho kỹ đây! Những thường dân như các cô cậu nên biết ơn khi được nghe giảng trong lớp học của ta. Vì vậy, đây là cách các người trả ơn khi được ta giảng bài à?"
"... ...Em xin lỗi giáo sư."
"Đây là lý do tại sao chúng ta cần phân loại học sinh theo xuất thân. Ta cảm thấy không khí bên trong lớp học của mình đang dần bị ô nhiễm vì một vài thành phần bẩn thỉu."
Hugo Burtag tặc lưỡi, giơ tay vuốt bộ ria mép của mình.
Cậu học sinh nghe được những lời này nhướn mày giận dữ. Cũng may trước khi cậu ta phát hỏa, mấy người bạn ngồi cạnh đã kịp ngăn lại, lắc đầu khuyên bảo cậu ta đừng nên nói gì hết.
"Sao hôm nay lão già này như thể ăn phải thuốc nổ thế?"
"Không biết nữa. Nhưng tốt hơn hết là cậu đừng chọc tức ông ta, không thì người chịu thiệt chỉ là bọn mình thôi."
"Nhịn đi. Ông ta nói chán rồi sẽ ngừng thôi."
Phớt lờ những học sinh đang im thin thít, Hugo Burtag rời khỏi ngay khi lớp học kết thúc. Ông ta bước từng bước nặng nề về phía văn phòng của mình.
Các học sinh, nhân viên và những giáo sư khác trên đường chạm mặt Hugo Burtag đều đồng loạt tránh đường hoặc vòng qua đi đường khác.
Hugo Burtag phớt lờ phản ứng của mọi người. Ông ta đang còn bận suy nghĩ chuyện khác.
'Lanfaltz đã sụp đổ. Chủ tịch b·ị b·ắt. Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?'
Hugo Burtag trở nên tuyệt vọng.
Lý do ông ta hợp tác với Drachen Lanfaltz là vì ông ta nhìn thấy đối phương có tiềm năng. Nhưng hiện tại thì sao? Drachen Lanfaltz đã ngã ngựa. Đế chế của ông ta cũng đã sụp đổ. Những nhà đầu tư hợp tác trong lần hành động này cũng đã lần lượt phá sản.
Ông ta nên làm gì bây giờ? Tất cả đồng minh đều đã biến mất.
Hugo Burtag giận dữ bước vào văn phòng và đóng sầm cửa lại.
"Trợ giảng, trợ giảng đi đâu rồi?!!"
Hugo Burtag không thể chịu đựng được và trở nên bực bội khi bước vào mà không có người ra chào mình.
"Ở đây không có ai là trợ giảng của ông đâu."
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Hugo Burtag lúc này mới nhận ra đã có một người xuất hiện trong văn phòng trước cả mình. Tại bàn làm việc của ông ta là một người đàn ông không thể quen thuộc hơn.
"Rudger Chelici... ... ."
Khoảnh khắc Hugo Burtag đối mặt với đôi mắt xanh đang nhìn thẳng mình, ông ta cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy dọc cơ thể.
Dù bản thân run rẩy vì sợ hãi, nhưng ông ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Cậu đến đây làm gì?"
Rudger nhìn đối phương với vẻ thương hại. Hắn lạnh nhạt hỏi lại.
"Ông nghĩ tôi đến đây tìm ông lúc này là về chuyện gì?"
Những lời lẽ cứng rắn không có bất kỳ sự tôn trọng hay lịch sự nào như lúc trước. Khí thế từ trên người Rudger bắt đầu tỏa ra, gây áp lực lên đối phương.
Hugo Burtag trợn mắt.
"... ... Ta không quan tâm. Giờ ta đang bận. Cậu vui lòng rời đi cho. Ta cần chuẩn bị bài giảng cho lớp học kế tiếp."
"Vậy sao? Tôi đang tự hỏi ông sẽ chuẩn bị bài giảng kiểu gì với một chiếc bàn làm việc trống trơn như thế này?"
"Đấy là việc của ta. Không liên quan đến cậu. Mau biến đi trước khi ta gọi người tới."
Rudger không tỏ ra tức giận với những lời lẽ của đối phương. Hắn chỉ nhẹ giọng hỏi lại câu hỏi ban đầu.
"Hugo Burtag, ông nghĩ tại sao hôm nay tôi lại đến đây?"