Chương 330: Ovalley
Quay trở lại cuộc gặp gỡ kỳ lạ giữa Iona Ovalley và Loteron.
Iona rất bất ngờ khi người xuất hiện lại là vị pháp sư nổi tiếng của Tòa Tháp Ma Thuật mới. Người này đáng ra hiện tại phải ở bên trong đại sảnh mới đúng.
Iona lúc này có chút tự trách bản thân hành động thiếu suy nghĩ. Cô không nên một mình chạy đến nơi này như vậy. Ngộ nhỡ đối phương là một kẻ không hoan nghênh thú nhân thì chắc chắn Iona sẽ gặp nguy hiểm. Dù nơi này hiện tại là Lâu đài Hoàng gia, nhưng không có gì đảm bảo rằng một pháp sư loài người căm ghét thú nhân sẽ e ngại không ra tay. Đặc biệt, đối phương còn là người có thân phận đặc thù, kể cả trong trường hợp bị phát hiện thì hắn ta nhiều khả năng cũng sẽ không phải chịu h·ình p·hạt quá lớn.
Trong lúc Iona đang không ngừng suy nghĩ thì Loteron chợt mở miệng.
"Không cần phải lo lắng. Ta không có ý xấu."
"......?!!"
"Ngài rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?"
Loteron thay vì trả lời lại đưa tay phải lên gỡ chiếc mũ sắt xuống.
Khoảnh khắc Iona nhìn thấy bộ dạng thật của đối phương, đôi mắt cô bé mở to vì kinh ngạc.
"Đã lâu không gặp, Iona."
Loteron mỉm cười. Anh ta có làn da nâu và đôi mắt của dã thú giống Iona. Mái tóc nâu xoăn dài bồng bềnh trong không trung. Nếu nhìn kỹ hơn, chắc chắn sẽ có người đoán rằng hai người này là anh chị em.
"Tenaron?"
Trên thực tế, Loteron là anh em cùng cha khác mẹ với Iona. Tên thật của anh ta là Tenaron.
"Tại sao anh lại ở đây?"
"Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, câu đầu tiên em hỏi lại là chuyện này à?"
"Đừng đổi chủ đề. Sao anh lại bỏ đi? Đáng lẽ ra anh phải ở lại kế thừa chức vị thủ lĩnh của bộ lạc chứ?"
"Ta không còn lựa chọn nào khác. Các trưởng lão đều không thích ta học phép thuật."
"Đấy là lý do anh từ bỏ họ Ovalley của mình và đến thế giới loài người học phép thuật à?"
"Dù sao thì cái tên đó cũng không phù hợp với một đứa con ngoài giá thú như ta."
Tenaron là anh chị em cùng cha khác mẹ với Iona. Anh sở hữu những tài năng và phẩm chất của một chiến binh kiệt xuất, tâm tính điềm tĩnh giống như thủ lĩnh của bầy sói. Thú nhân tuy coi trọng huyết thống nhưng năng lực của Tenaron đã quá đủ để trở thành ứng cử viên cho chức vị thủ lĩnh tương lai.
Nhưng một ngày nọ, Tenaron đột nhiên biến mất. Mọi người đều nói anh ấy đã rời bỏ bộ lạc.
Iona không hiểu tại sao Tenaron lại làm như vậy. Quan hệ giữa hai người từ nhỏ đều rất hòa thuận. Tenaron hay bí mật chỉ cho Iona xem những phép thuật mà anh ta học lén được từ bên ngoài. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện người anh họ này lại có ngày từ bỏ trách nhiệm của mình để chạy theo phép thuật.
Đó cũng là lý do tại sao Iona nhất quyết đến Theon bất chấp sự phản đối của mọi người trong tộc. Cô bé muốn xem thử thứ có thể thu hút Tenaron rốt cuộc như thế nào. Đương nhiên một phần nguyên nhân cũng là do Iona không muốn phải ở mãi bên trong bộ lạc, cô cũng muốn bước ra bên ngoài ngắm nhìn thế giới. Iona không nói cho Tenaron vì cô thấy anh ấy không cần biết chuyện này.
"Anh không định trở lại kế thừa chức vị thủ lĩnh sao?"
"Có vẻ như em vẫn chưa hiểu. Em thích hợp với vị trí đó hơn ta."
"Đừng nói linh tinh nữa. Em đang nghiêm túc đấy."
Tenaron mỉm cười, nhanh chóng xóa đi biểu cảm cợt nhả của mình.
"Iona, em biết tại sao ta lại từ bỏ vị trí thủ lĩnh và chấp nhận sống một cuộc sống che giấu thân phận như thế này không?"
"Có lý do gì đặc biệt à?"
"Bởi vì vị trí thủ lĩnh đó đối với ta không hề có ý nghĩa."
"......."
Vị trí thủ lĩnh là vô nghĩa.
Đó không khác gì sự phủ nhận nguồn gốc của bộ tộc thú nhân.
Những thú nhân đã chung tay thành lập nên các bộ tộc và lập ra một liên minh hùng mạnh. Tất cả thú nhân đều tự hào về điều đó và sẽ không bao giờ tha thứ cho những ai xúc phạm họ. Nhưng giờ đây, tại nơi này, Tenaron, người thừa hưởng nửa huyết thống Ovalley cao quý lại đang chà đạp lên niềm kiêu hãnh đó.
"Tenaron, có những thứ không thể nói bừa bãi."
Nhưng bất ngờ là Iona chỉ bình tĩnh khuyên bảo Tenaron chứ không hề có chút tức giận nào. So với việc chỉ trích Tenaron thì Iona muốn biết tại sao người anh họ của mình lại bằng lòng sống dưới cái vỏ bọc Loteron kia hơn.
"Iona, em còn nhớ sức mạnh của ta là gì không?"
"... ... Những linh hồn anh đã cho em xem trước đây sao?"
"Đúng vậy. Ta đã từng nghĩ rằng nếu làm chủ được thứ sức mạnh đó, ta có thể bất khả chiến bại. Cho đến khi ta gặp được 'con quái vật' thực sự."
"Cái gì?"
Iona không hiểu. Chính xác thì con quái vật mà Tenaron đang nói đến là thứ gì?
"Đó là một lần gặp gỡ tình cờ."
Tenaron nhắm mắt lại, những sự kiện ngày hôm đó vẫn còn hiện rõ trong tâm trí anh ta.
"Đó là lần đầu tiên ta trải qua một thất bại đau đớn đến vậy."
"Anh b·ị đ·ánh bại?"
"Phải. Ta đã chiến đấu bằng tất cả sức lực của mình, mượn sức mạnh của những chiến binh, anh hùng và thủ lĩnh vĩ đại, nhưng cuối cùng vẫn b·ị đ·ánh bại. Và điều đau khổ nhất với ta chính là việc đối phương chỉ sử dụng sức mạnh của bản thân."
"Làm thế nào mà... ... ."
"Anh ta cũng là một thú nhân. Nhưng có chút khác biệt. Đó là một thú nhân lang thang với mục tiêu khiêu chiến tất cả những kẻ mạnh mẽ trên thế giới."
"Rốt cuộc đó là ai?"
"Anh ta tự gọi mình là Pantos."
Khi cái tên này được nhắc đến, Iona nhạy bén phát hiện ra Tenaron có chút sợ hãi.
"Người đó có thân hình to lớn với mái tóc trắng xóa. Cả cái ánh mắt nham hiểm coi mọi thứ trên đời đều là con mồi của mình đó, cho đến giờ ta vẫn không quên được. Có vẻ như anh ta là hậu duệ của tộc Gấu Trắng tồn tại ở vùng cực bắc."
Tenaron đã chiến đấu với Pantos và b·ị đ·ánh bại. Nhưng cuối cùng Pantos không g·iết Tenaron mà bỏ đi như thể không cần thiết phải lấy mạng một kẻ bại trận.
Trận chiến đấy đã khiến Tenaron ngộ ra được rất nhiều thứ. Anh ta nhận ra bản thân đang bị mắc kẹt trong một cái giếng chật hẹp. Thứ sức mạnh Tenaron theo đuổi chính là những gì thú nhân kia đang thực hiện.
"Chức vị tộc trưởng là một thứ cao quý đối với bộ tộc chúng ta, nhưng nếu nhìn từ góc độ vĩ mô của thế giới rộng lớn này thì nó rất nhỏ bé và tầm thường."
"Đó là lý do anh bỏ đi à? Anh muốn tìm kiếm thứ gì đó lớn lao hơn thế sao?"
"Đúng vậy. Ta muốn chạm đến những loại sức mạnh to lớn hơn. Ta tin rằng phép thuật sẽ giúp ta làm được điều đó."
Vì vậy, Tenaron đổi tên thành Loteron và bắt đầu hành trình khám phá sức mạnh của bản thân, học tập và nghiên cứu cách sử dụng nó. Để có thể làm được những chuyện này, anh ta cần những pháp sư loài người chỉ dạy.
Sau rất nhiều năm nỗ lực phấn đấu, cuối cùng Tenaron cũng vươn lên trở thành một trong những người trụ cột của Tòa Tháp mới.
"Nhưng tại sao anh đột nhiên tiết lộ điều này vậy?"
"Ta tưởng em đang tìm ta."
"Hả?"
"Ủa, vậy em đến Theon không phải vì chuyện đó à?"
Đương nhiên lý do là vậy nhưng Iona đời nào chịu nói thật với đối phương.
"... ... Em muốn trải nghiệm thế giới rộng lớn này trước khi trở thành thủ lĩnh."
"Vậy à?"
Tenaron lắc đầu như thể đã hiểu. Đứa em này tính cách vẫn luôn như thế từ khi còn nhỏ. Anh ta biết Iona tuy hiếm khi biểu lộ cảm xúc nhưng trong thâm cô bé này cũng giống như anh ta, cả hai đều muốn vực dậy gia tộc của mình.
Bọn họ đều đã bước ra ngắm nhìn thế giới rộng lớn. Nhưng mục tiêu cuối cùng của cả hai khi trưởng thành đã trở nên hoàn toàn trái ngược.
"Vậy bây giờ anh có hài lòng vì đã đạt được vị trí này không?"
Đáp lại câu hỏi của Iona, Tenaron khịt mũi lắc đầu.
"Như thế này chưa đủ. Ta vẫn còn một chặng đường rất dài phải đi."
Loteron nhớ lại cuộc chiến ở phía dưới lòng đất. Đối thủ quả thực rất mạnh mẽ, thuật sĩ cùng cấp bậc với anh ta dung nhập thêm sức mạnh của Cây Thế Giới có thể dễ dàng đánh tan phép thuật Loteron sử dụng, phá nát chiếc mũ sắt anh ta luôn tự hào đeo trên mặt.
Còn cả người đàn ông tên Rudger Chelici đó nữa. Phép thuật của vị pháp sư đó tuy uy lực không mạnh nhưng tốc độ và sự chuẩn xác lại cực kỳ đáng kinh ngạc.
Cho đến hiện tại, mỗi khi nhớ lại khung cảnh chiến đấu đó, Loteron vẫn cảm thấy hừng hực khí thế chiến đấu. Loteron cảm thấy bản thân đã nhìn thấy điều gì đó tương tự trong phép thuật của đối phương. Có thứ gì đó giống như thú nhân Pantos kia vậy.
"... ...Nhưng tại sao lúc này đột nhiên anh lại nói mọi chuyện với em vậy? Nếu anh đã biết em đến Theon từ lâu thì sao không tìm em sớm hơn?"
"Ta cũng dự định đến thăm em nhưng chưa có thời điểm nào thích hợp. Cũng may lần này có chuyến đi thực tế của Theon nên ta mới có thể đến gặp em. Ít nhất thì ta muốn tự mình giải thích mọi chuyện với em hơn là để em nghe từ giáo sư của mình."
"Anh nói thế nghĩa là sao?"
"Mặt nạ của ta trong lúc chiến đấu đã bị phá hủy. Vị giáo sư Rudger Chelici kia đã biết thân phận thật của ta rồi. Ta nghe nói em đang học lớp của anh ta."
"À, đúng thế."
Tuy nhiên, Iona nghe xong lời giải thích của Loteron chợt cảm thấy kỳ quái.
"... ... Không sao. Giáo sư sẽ không tiết lộ chuyện của anh đâu."
"Cái gì?"
"Vị giáo sư đấy là một người khá kín tiếng. Em đoán giáo sư không quá để tâm đến thân phận của anh đâu."
Iona có thể dám chắc về điều này.
"À, nhân tiện thì anh có biết người tên Pantos đó đang ở đâu không?"
"Ta không biết. Anh chàng đó giống như một kẻ không có bạn bè, thích độc lai độc vãng."
"Một người mạnh mẽ như anh ta chắc chắn lúc này đang phải chiến đấu trong một trận chiến khốc liệt ở đâu đó trên thế giới này. Ta có cảm giác như vậy."
* * *
"Này! Này!"
Sheridan gõ vào đùi Pantos. Pantos khựng lại một chút rồi mới quay cái đầu to lớn của mình và nhìn xuống.
"Dừng ăn đi. Rốt cuộc khi nào anh mới định giảm cân?"
"... ... Miếng cuối thôi. Giờ tôi đi giảm cân đây."
Pantos lúc này quả thực trông không khác gì một quả bóng to lớn, ai nhìn vào đều sẽ có cảm tưởng anh ta có thể bị ngã bất cứ lúc nào. Pantos nhanh chóng nhét nốt miếng sô-cô-la trên tay vào miệng, khập khiễng đứng dậy vận động.