Chương 331: Tâm sự (1)
[Ta đã nghe báo cáo tình hình ở thủ đô. Mọi người lần này vất vả rồi.]
Giọng của Elisa Willow phát ra từ phía bên kia của thiết bị liên lạc. Rudger gật đầu, nói sơ qua tình huống của đoàn đội hiện tại.
"Chúng tôi sẽ phải ở lại cho đến khi những học sinh b·ị t·hương hoàn toàn bình phục. Lịch trình theo dự kiến ban đầu có lẽ sẽ phải lùi lại."
[Đó không phải vấn đề lớn. Chúng ta có thể trì hoãn các kỳ thi và chương trình học miễn là phải đảm bảo an toàn của lũ trẻ. Kỳ nghỉ năm nay của hai niên cấp đầu sẽ phải lùi muộn một chút.]
"Chắc chắn các học sinh sẽ phàn nàn về chuyện đó."
[Không còn phương án nào tốt hơn. Nếu không chúng ta sẽ phải gia tăng tần suất giảng dạy.]
"Tôi đã có thể tưởng tượng được áp lực mà các học sinh sắp phải đối mặt."
[Đó không phải là một phần tất yếu của thời đi học sao? Nó làm ta nhớ lại ta của ngày trước, hồi đó ta còn bận rộn hơn bây giờ rất nhiều.]
Elisa Willow cảm thán một chút rồi ngay lập tức thay đổi chủ đề.
[Còn một chuyện nữa, sau sự kiện lần này, ta nghĩ chúng ta cần gia tăng một số lớp học nhất định.]
"Ý ngài là những lớp học thực chiến?"
[Phải. Các học sinh có lẽ cũng đã nhận ra chúng còn thiếu sót rất nhiều kiến thức chiến đấu thực tế.]
Thực tế ở Theon cũng có những môn học thực chiến nhưng tỷ lệ học sinh hai năm đầu tham gia cực kỳ ít. Các giáo sư gần như đều nhất trí chương trình học này phù hợp nhất với những học sinh từ năm thứ ba trở lên.
Tuy nhiên, vụ khủng bố xảy ra ở thủ đô lần này đã khiến hiệu trưởng Elisa Willow thay đổi quyết định.
[Quân Giải phóng chủ đích t·ấn c·ông nhằm vào đúng thời điểm diễn ra chuyến đi thực tế của học viện. Điều này có nghĩa là bọn chúng đang có xu hướng nhằm vào những thế hệ pháp sư tương lai của Đế quốc. Chuyện này tuyệt đối không thể xem nhẹ.]
Rudger gật đầu.
"Tôi cũng cho rằng chúng ta nên dỡ bỏ quy định học tập thực chiến dựa trên niên cấp của học sinh."
[Dù sao hiện tại, đối tượng chúng ta phải đề phòng không chỉ có mỗi Quân Giải phóng. Có thể gia tăng khả năng chiến đấu cho các học sinh vẫn tốt hơn là để chúng chỉ đến khi gặp nguy hiểm mới nhận ra bản thân không biết cách tự bảo vệ mình.]
Rudger ở đầu bên kia im lặng đồng tình. Tuy không nói cụ thể nhưng hắn biết Elisa Willow đang ám chỉ điều gì.
Những mối đe dọa đến từ Quân Giải phóng hay Bình Minh Đen rất đáng lo ngại, nhưng Theon hiện tại còn phải chịu áp lực từ rất nhiều thứ khác.
Bản thân Theon để có thể giữ được danh hiệu học viện ma thuật tốt nhất đại lục trong nhiều năm như vậy một phần đến từ chất lượng giảng dạy, học viên có tiềm năng tốt, cơ sở vật chất đầy đủ, nhưng một phần không thể không kể đến chính là nguồn tài chính đầu tư khổng lồ đến từ các thế lực trên khắp thế giới, biến nơi này thành một khu vực trung lập không chịu sự quản thúc của bất cứ quốc gia nào.
Biến cố lần này ở thủ đô chắc chắn sẽ khiến cao tầng của học viện phải hứng chịu khá nhiều phiền phức với những nhà đầu tư. Rudger có thể tưởng tượng được Elisa Willow trong khoảng thời gian này bận rộn cỡ nào.
Bên cạnh đó, Theon vẫn phải gánh chịu sức ép cạnh tranh đến từ những ngôi trường đào tạo ma thuật khác. Sự kiện lần này làm nhiều học sinh năm nhất và năm hai b·ị t·hương có thể khiến uy tín của Theon chịu ảnh hưởng không nhỏ.
"Tình hình bên ngài vẫn ổn chứ?"
[Ồ! Giáo sư Rudger đang lo lắng cho ta đấy à?]
"Dù sao thì hiện tại tôi vẫn là Trưởng phòng Kế Hoạch. Về tình hay về lý tôi cũng nên chia sẻ khó khăn với ngài."
[Haha. Không cần lo lắng! Nhiêu đây chưa đủ gây khó cho ta. Anh cứ làm tốt vai trò của mình ở thủ đô là được.]
"Nếu có gì cần tôi giúp đỡ, ngài cứ việc phân phó."
Không có câu trả lời nào từ Elisa Willow ở đầu bên kia của máy liên lạc. Một lúc lâu sau, giọng nói của hiệu trưởng mới vang lên, Rudger có thể tưởng tượng ra đối phương đang mỉm cười hài lòng.
[Yên tâm đi! Nếu có chuyện thì ta sẽ không khách khí với anh đâu. Anh cứ tranh thủ khoảng thời gian này nghỉ ngơi thật tốt đi.]
Sau khi khuyên Rudger hãy thư giãn, đừng để bản thân quá mệt mỏi, Elisa Willow kết thúc cuộc gọi.
Rudger ngắt kết nối thiết bị liên lạc và bước ra khỏi phòng. Nơi hắn nói chuyện với Elisa Willow là một nơi đặc biệt trong Lâu đài Hoàng gia, một không gian được chuẩn bị riêng để liên lạc với bên ngoài. Xung quanh nơi này có rất nhiều binh sĩ canh gác, giá·m s·át chặt chẽ để đảm bảo không có thông tin tuyệt mật nào bị rò rỉ ra ngoài.
'Một kỳ nghỉ à?'
Hiệu trưởng nói rằng học viện vẫn sẽ chi trả đầy đủ cho các giáo sư trong khoảng thời gian bị kéo dài lịch trình, thế nên có thể nói không ngoa, đây là một kỳ nghỉ được trả lương. Rudger không nhất thiết phải từ chối đề xuất như vậy.
'Giờ mình nên làm gì?'
Rudger bắt đầu suy ngẫm. Nghĩ lại thì hắn đúng là hiếm khi có cơ hội được thư giãn và nghỉ ngơi thoải mái. Phần lớn thời gian trước đây hắn đều chìm đắm vào trong các nghiên cứu nếu không thì cũng là bôn ba khắp nơi tìm kiếm Thánh vật. Cuộc sống của hắn đầy ắp công việc.
Rudger không nghi ngờ gì về chuyện bản thân sẽ tiếp tục sống như vậy cho đến khi hoàn thành được mục tiêu mà hắn hằng ấp ủ. Hắn quả thực chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ làm gì khi rảnh rỗi.
Một kỳ nghỉ cho người cuồng công việc à?
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì, Rudger quyết định không nghĩ thêm nữa.
Có quá nhiều thứ cần phải dọn dẹp sau vụ khủng bố này.
Điều quan trọng nhất bây giờ là cần xử lý những nhân chứng của ngày hôm đó. Hắn có thể yên tâm về Flora, Aidan và Mandelina. Nhưng vẫn còn một nhân chứng cuối cùng.
Rudger nhớ lại hình ảnh đứa trẻ có mái tóc màu xám tro.
Khi nghĩ đến việc phải trò chuyện với cô bé, đầu óc Rudger trở nên khá bối rối. Hắn không ngờ con bé lại có dấu hiệu thức tỉnh trong hoàn cảnh đó. Nếu vậy thì không thể dấu giếm sự thật về con quỷ Basara với con bé.
Rudger bước dọc hành lang dài, vừa đi vừa tự hỏi làm cách nào để có thể nói chuyện với đối phương một cách tự nhiên.
Khoảnh khắc Rudger rẽ vào góc hành lang trắng tinh, hắn suýt va phải ai đó, may mà hắn kịp dừng lại đúng lúc.
Rudger nhìn chằm chằm vào người gần như sắp v·a c·hạm với mình.
Bên kia cũng vậy.
Cuộc sống thực sự là một chuỗi những sự kiện không thể đoán trước.
Hắn không khỏi cảm thán.
***
Rene đã ở trong lâu đài được vài ngày.
Trong đầu cô bé vẫn không thể nào quên được những ký ức về vụ t·ấn c·ông hôm đó. Hình ảnh giáo sư đột nhiên hiện ra từ cái bóng của bản thân, thứ gì đó chiếm lấy cơ thể tiền bối Flora Lumos, cả cơn bão đen hoành hành ở quảng trường lúc đó...
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong cơn bão đen đó?
Dù cuối cùng mọi thứ đều đã được xử lý ổn thỏa nhưng bản thân Rene vẫn vô cùng tò mò về mọi chuyện đã xảy ra.
Rene rất muốn gặp giáo sư và hỏi những khúc mắc trong lòng. Đặc biệt là từ sau biến cố đó, dạo gần đây Rene nhạy bén nhận ra đôi mắt của mình có chút thay đổi. Cô có thể lờ mờ nhìn thấy được dòng năng lượng của những người khác, chúng trông giống như những ánh lửa từ những ngọn đuốc bập bùng rực cháy.
Rene không biết việc bản thân có thể nhìn thấy những sự vật kỳ lạ này rốt cuộc là tốt hay xấu. Cô rất muốn hỏi ý kiến của giáo sư. Có lẽ giáo sư sẽ biết cách giải quyết.
Nhưng Rene chần chừ mãi cũng không dám đến gặp Rudger. Cô bé không biết phải mở lời như thế nào, giáo sư trông có vẻ rất bận rộn sau vụ khủng bố, Rene sợ bản thân sẽ làm phiền công việc của giáo sư.
Cho đến khi hai người tình cờ chạm mặt ở góc hành lang....
***
Rene và Rudger im lặng nhìn nhau.
Cả hai đều có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại lo lắng không biết nên mở đầu cuộc trò chuyện như thế nào.
"Cái đó... ... ."
"Giáo sư... ... ."
Hai người đồng thời mở miệng và ngậm miệng cùng một lúc.
Rene lấy hết can đảm nói trước.
"Giáo sư nói trước đi ạ."
Rudger gật đầu.
"Tìm một chỗ yên tĩnh rồi nói."