Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 329: Đối mặt (3)




Chương 329: Đối mặt (3)

Mối quan hệ giữa Sedina Rosen và Julia Plumheart tương đối phức tạp.

Mọi chuyện phải bắt đầu kể từ khoảng thời gian hai người còn nhỏ.

Julia Plumheart ngay từ khi còn tấm bé đã nổi danh là một thiên tài, cô bé là một trong những học sinh được gia tộc Rosen bảo trợ.

Khoảng thời gian đó, Julia Plumheart thường xuyên xuất hiện trong gia tộc Rosen. Và theo lẽ tự nhiên, cô bé trở nên thân thiết với Sedina, người duy nhất cùng tuổi lúc đó. Thật ra không phải Julia không thể kết bạn với những đứa trẻ khác mà bản thân cô bé không muốn.

Tài năng phát triển từ khi còn nhỏ, được mọi người tán dương và công nhận đã trở thành một con dao hai lưỡi khiến Julia cảm thấy coi thường những bạn bè cùng trang lứa, bản thân cô bé không muốn phải hạ mình đi tạo quan hệ với bọn họ.

Nhưng Sedina thì khác. Cô bé là một trường hợp ngoại lệ. Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy Sedina, Julia đã phát hiện ra cô bé kia là một đứa trẻ kỳ lạ. Đó là một người ấm áp, luôn luôn nở nụ cười tỏa nắng. Bầu không khí xung quanh cô bé đó khiến người đối diện cảm thấy thật thư thái, yên bình. Hình ảnh Sedina vui đùa trong khu vườn tràn ngập cây cỏ hoa lá khiến Julia không khỏi liên tưởng đến một nàng tiên trong truyện cổ tích.

Và thế là Julia tự nhiên bị Sedina hấp dẫn. Cô bé Julia kiêu ngạo lần đầu tiên trong đời chủ động đến bắt chuyện làm quen với người khác. Cả hai nhanh chóng trở thành bạn bè thân thiết và có khoảng thời gian thật sự vui vẻ bên nhau.

Nhưng mối quan hệ của họ không kéo dài được lâu.

Biến cố bắt đầu từ sau ngày mẹ của Sedina q·ua đ·ời.

Sedina đã thay đổi hoàn toàn sau khi mất mẹ. Cô bé từ chối gặp Julia và nhốt mình trong phòng, không chịu gặp bất cứ ai.

Julia Plumheart khi biết người bạn của mình gặp chuyện cũng rất muốn an ủi Sedina nhưng những lần ghé thăm của Julia đều bị Sedina cự tuyệt.

Cho đến tận khi Julia nhập học tại Học viện Dream, hai người vẫn chưa hề gặp lại.

Julia Plumheart lúc đó vẫn còn quá nhỏ, cô bé đến hiện tại vẫn không hiểu được lý do tại sao người bạn thân của mình lại đột ngột đơn phương chấm dứt quan hệ giữa hai người như vậy.

Sự ám ảnh về Sedina khiến Julia quyết định đóng chặt cánh cửa lòng mình. Đối với một cô gái thiên tài đầy kiêu hãnh và cái tôi mạnh mẽ như Julia, người bạn đầu tiên của cô ấy quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

***

Tại khuôn viên nhỏ bên trong Lâu đài Hoàng gia, bên dưới gốc cây liễu là hai bóng người không biết đã đứng im lặng ở đó bao lâu rồi.

Julia Plumheart cuối cùng khẽ thở dài.

"Cậu còn định né tránh như thế này đến bao giờ?"

"......."

Sedina im lặng không đáp.



"Trả lời tôi!"

"......."

Sedina run lên, nhắm chặt mắt lại, đầu cô bé càng cúi thấp hơn. Cô bé hiểu cơn giận của đối phương bắt nguồn từ đâu, cô bé hiểu bản thân đã làm tổn thương người bạn thời thơ ấu. Nhưng Sedina lúc này lại không dám đối mặt lên tiếng giải thích.

Cái c·hết của mẹ khiến Sedina bị tổn thương sâu sắc. Cô bé căm thù gia tộc Rosen, căm thù tất cả những kẻ dẫn đến c·ái c·hết của mẹ. Nhưng cô bé lại không thể căm ghét người bạn duy nhất của mình dù Julia lúc đó được gia tộc bảo trợ và trong tương lai, cô ấy chắc chắn sẽ trở thành đồng minh trợ lực cho gia tộc Rosen. Dù biết Julia hoàn toàn vô can nhưng nỗi đau mất đi người thân khiến tâm trí của Sedina lúc đó đã hoàn toàn sụp đổ.

Hai thái cực mâu thuẫn bên trong nội tâm khiến Sedina vô cùng đau khổ, cuối cùng cô bé chỉ biết giam mình trong phòng, cự tuyệt gặp mặt Julia, cô bé quyết định đẩy người bạn duy nhất của mình đi, cắt đứt quan hệ giữa hai người.

Sedina thầm tự nhủ rằng chỉ cần thời gian trôi qua đủ lâu, Julia chắc chắn sẽ cảm thấy chán nản và bỏ cuộc.

Tuy nhiên, cho đến khi hai người gặp lại ở Theon, từ cái nhìn đầu tiên sau nhiều năm xa cách, Sedina biết bản thân đã sai.

Nhưng bản thân cô bé lúc này đã không còn là Sedina Rosen mà Julia đã từng biết năm đó. Hai người bọn họ đã không thể nào quay lại như trước được nữa.

Sedina chỉ còn biết trốn tránh. Đây là một hành động cực kỳ ích kỷ và hèn nhát. Không phải cô bé không biết đối phương luôn tìm cơ hội trò chuyện với mình, nhưng Sedina đều dứt khoát phớt lờ, cố gắng tạo ra một bức tường vô hình giữa bọn họ.

Cô bé luôn tự nhủ nên giữ khoảng cách với đối phương. Đúng vậy, quan hệ của hai người chỉ cần như hiện tại là tốt rồi, bọn họ là những bạn học trong cùng một học viện, không hơn không kém.

Sedina đã nghĩ vậy. Cho đến khi.....

"Tại sao?"

Khoảnh khắc cô bé bắt gặp ánh mắt buồn bã Julia, cổ họng Sedina nghẹn lại.

"Cậu đang nói gì vậy?"

"... ... Tôi đã theo dõi cậu từ đầu học kỳ. Tình trạng của cậu tệ lắm."

Sedina không bác bỏ những lời đó bởi vì những gì Julia nói đều đúng. Khoảng thời gian đó với Sedina không khác gì địa ngục. Cô ấy sống trong những tháng ngày mệt mỏi như thể đang cố gắng bám víu lấy một sợi dây mục rỗng.

"Nhưng đến một ngày, tôi lại thấy cậu bắt đầu tươi sáng trở lại, giống như cậu của trước đây. Có lẽ... ... tôi đoán mọi chuyện bắt đầu khi cậu làm trợ lý cho giáo sư Rudger Chelici."

"Ý cậu là gì?"

"Tôi chắc chắn rằng giáo sư Rudger có ảnh hưởng tốt đến cậu. Nhưng Sedina, cậu nên biết vị giáo sư đó là một người nguy hiểm."



Sedina giật mình khi nghe những lời đó. Cô bé không thể hiểu tại sao Julia đột nhiên lại nói như vậy.

Chẳng lẽ danh tính của giáo sư đã bị lộ?

Dù Sedina có ngạc nhiên hay không, Julia vẫn tiếp tục.

"Cậu biết khả năng đặc biệt của tôi mà. Những giấc mơ của người đó..."

Julia Plumheart nhớ lại thời điểm đó. Dù rất mờ nhạt, nhưng đó chắc chắn là khởi nguồn của một giấc mơ cô đã thấy ở vị giáo sư Rudger kia.

"Chỉ là một phần thôi, nhưng tôi chắc chắn đã nhìn thấy. ... ... Giáo sư Rudger Chelici đã từng g·iết người."

Giết người!!!

Đôi mắt Sedina trở nên hoảng hốt. Nếu Julia có thể nhìn thấy giấc mộng của giáo sư, vậy thì thân phận của giáo sư.....

Nhưng câu nói tiếp theo của Julia đã khiến Sedina sững người.

"Cậu biết học sinh tên Rene chứ? Giáo sư Rudger đã ra tay s·át h·ại mẹ cô ấy."

***

Những cơn gió bên hồ thổi tung nhành liễu rủ. Mặt nước gợn sóng lăn tăn, đâu đó vang lên tiếng quẫy đuôi của những con cá vàng ngoi lên khỏi mặt nước.

Sedina đứng lặng người bên gốc cây liễu, tay phải cô bé vẫn cầm cây sáo làm bằng nhành cây khô. Ánh mắt của Sedina đăm đăm hướng về phía khu rừng bên kia mặt hồ rộng lớn, mặc cho mái tóc của mình bị những làn gió thổi tung, một vài chiếc lá vương lại trên đỉnh đầu nhưng Sedina không buồn phủi chúng xuống.

Nơi này đã không còn bóng dáng của Julia Plumheart. Quan hệ giữa hai người bọn họ lại một lần nữa rơi vào tình trạng đóng băng.

Bên tai Selina lúc này vẫn còn văng vẳng dư âm của cuộc cãi vã ban nãy.

Sedina vô cùng ngỡ ngàng khi nghe được tin tức chấn động Julia nói ra. Đồng thời cô bé cũng hiểu tại sao giáo sư Rudger lại có thái độ đặc thù như vậy với học sinh tên Rene kia. Những mảnh ghép tưởng chừng như không liên quan lúc này đã có sự liên kết kỳ lạ.

'Hóa ra tất cả hành động quan tâm giáo sư đối xử với nữ sinh đó đều xuất phát từ áy náy.'

Nhưng vẫn còn những câu hỏi chưa có lời giải.

"Học sinh tên Rene đó dường như không biết gì cả."

"Tất nhiên. Bởi vì ký ức của cô ấy lúc đó đã bị phong ấn. Chỉ có một người có thể làm chuyện đó thôi."

"Sedina, hãy ngừng làm trợ giảng cho người đó ngay lập tức. Giáo sư Rudger Chelici là một kẻ nguy hiểm."



"Cái đó... ... ."

"Cậu nghĩ tôi có cần thiết phải nói dối không?"

"......."

Sự chân thành của Julia Plumheart khiến Sedina vô cùng cảm động. Nhưng càng như vậy, cô bé càng cảm thấy hổ thẹn. Một người xấu xa như cô ấy sao có thể để Julia phải bận lòng như vậy?

"... ... Thực xin lỗi!"

"Sedina!"

"Nhưng đối với mình... ... giáo sư Rudger là một người rất quan trọng."

"Cậu không nghe thấy tôi nói gì sao?! Tất cả những gì kẻ đó thể hiện chỉ là dối trá!"

"Julia, mình hiểu ý tốt của cậu. Nhưng... ... chắc chắn phải có uẩn khúc gì đó. Mình tin tưởng giáo sư sẽ không vô cớ làm như vậy."

Julia Plumheart nhìn Sedina với ánh mắt không thể tin được.

"... ... Cậu không tin tôi sao?"

"Julia....."

Sedina cắn môi, cuối cùng chỉ có thể lặp lại.

"... ... Thực xin lỗi!"

Đôi con ngươi của Julia Plumheart run rẩy. Ý nghĩa của những từ này đối với cô ấy cực kỳ tàn nhẫn. Biểu cảm trên gương mặt Julia không rõ là đang sắp khóc hay sắp bùng nổ vì tức giận.

"Cậu... ... ."

Julia Plumheart định nói điều gì đó nhưng cuối cùng ngậm miệng lại.

Phải mất một lúc khá lâu, cô ấy mới khó khăn điều chỉnh lại thái độ của mình. Biểu cảm vốn đang quay cuồng với những cảm xúc phức tạp của Julia Plumheart lúc này đã trở lại với chiếc mặt nạ lạnh lùng quen thuộc. Cô ấy đã trở về thân phận học sinh thiên tài của mình, không còn là người bạn thời thơ ấu của Sedina Rosen nữa.

"... ... Được. Là tôi nhiều chuyện."

Julia Plumheart cuối cùng chỉ bỏ lại một câu rồi quay người rời đi.

Sedina chỉ biết đứng nhìn bóng lưng người bạn xa dần, bất lực nắm chặt tay. Cô cảm thấy như trái tim mình đang bị bóp nghẹt. Sedina có cảm giác dường như không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo hơn trong khoảnh khắc Julia rời đi, lạnh lẽo và trống trải như cõi lòng bản thân cô ấy vậy.