Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 278: Hội nghị bóng tối (1)




Chương 278: Hội nghị bóng tối (1)

"Nếu như........"

Eileen hé miệng.

"........Nếu như ta phớt lờ lời cảnh báo của anh và sử dụng vũ lực... ... ."

"... ... ."

"Chuyện gì sẽ xảy ra?"

"Cái giá cô phải trả sẽ là cả tòa lâu đài này."

"... ... ."

Hai người lại chìm trong im lặng.

Rudger bình tĩnh nhìn Đại Công chúa Eileen. Nếu là bình thường, vị Công chúa kia sẽ cười đáp lại hoặc hành động ngay lập tức. Nhưng hiện tại cô ta chỉ ngồi yên, không làm gì cả.

Eileen đang cố gắng phân biệt xem những gì Rudger nói là thật hay hắn chỉ nói như vậy để đe dọa mình.

Mặc dù bề ngoài Rudger rất bình thản nhưng thực ra hắn đang điên cuồng suy tính đối sách trong trường hợp xấu nhất. Hắn đã lên kế hoạch cẩn thận cho mục tiêu của bản thân trong tương lai. Nhưng nếu hắn mắc kẹt ở lâu đài Hoàng gia, mọi chuyện sẽ bị trì hoãn cực kỳ nghiêm trọng.

Vì vậy, để tránh bị lôi kéo, Rudger đã đưa ra một lời đe dọa nửa vời. Hắn nói có thể làm nổ tung toàn bộ Cung điện Hoàng gia, nhưng thực tế thì với sức mạnh của hắn hiện tại, cùng lắm hắn chỉ có thể cho nổ tung một nửa.

Người có thể làm nổ tung toàn bộ Cung điện Hoàng gia, hiện tại Rudger chỉ có thể nghĩ đến sư phụ của hắn. Tuy nhiên, dựa trên tính cách của sư phụ, hắn có thể chắc chắn Người sẽ chẳng thèm đặt chân ra ngoài cửa phòng chứ đừng nói đến việc xuất hiện tại Cung điện. Nhưng Rudger luôn luôn tin tưởng nếu có điều gì đó thực sự gây nguy hiểm đến tính mạng bản thân, sư phụ chắc chắn sẽ không bỏ mặc hắn.

Có thể nói, sự tồn tại của Grander chính là một quả bom hẹn giờ. Nếu Grander nổi cơn thịnh nộ, e rằng Đế quốc Exilion sẽ có khả năng biến mất trên bản đồ đại lục.

Nhưng kế sách cầu cứu sư phụ chỉ là kế bần cùng bất đắc dĩ. Bản thân Rudger không muốn gây rắc rối cho Grander. Mặc dù bọn họ ngày nào cũng xảy ra tranh cãi nhưng Rudger luôn coi Grander là người thân của mình.

Hắn vẫn nhớ những gì đã xảy ra nhiều năm về trước. Cái ngày định mệnh hai người gặp nhau. Khi đó, Rudger mới có bảy tuổi, vẫn còn mang cái tên Heathcliff van Bretus, bị người gài bẫy đẩy xuống giếng hòng g·iết c·hết hắn.

Trớ trêu thay, hắn không c·hết. Cả Rudger và kẻ chủ mưu cho việc này đều không biết đó là một phước lành hay một lời nguyền nữa.

Dù vẫn còn sống nhưng cậu bé Heathcliff cũng không có chút hy vọng nào về việc sẽ có người đến cứu mình. Không có thức ăn hay nước uống, việc cậu ta c·hết sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Cậu bé yên lặng ngước nhìn ánh trăng phía trên miệng giếng hẹp. Hy vọng sống bên trong đứa trẻ đã chẳng còn sót lại chút nào. Nó đã quá mệt mỏi khi luôn phải sống trong lo lắng, suốt ngày phải cẩn thận, dè chừng những cuộc á·m s·át mình.

Bỗng dưng có một giọng nói xa lạ vang lên.

"Ô, dưới này có người sao?"

Đôi mắt cậu bé ánh lên sự kinh ngạc, trong tầm nhìn của nó chợt xuất hiện bóng dáng một cô gái tóc vàng. Sự xuất hiện của người xa lạ này có chút không chân thực. Cô gái đứng ở trên mỉm cười thích thú nhìn xuống người dưới đáy giếng.

"Hừm. Màu tóc này, mùi máu này. Mi là một hoàng tộc?"

Đứa trẻ chợt hoàn hồn lại sau khi nghe thấy lời nói của cô gái. Nó cảm thấy người mới xuất hiện này có gì đó kỳ lạ.

"Sao mi lại ở dưới này?"



Vừa dứt câu hỏi, cô gái như thể nhận ra gì đó.

"A! Ra là đứa trẻ bị nguyền rủa mà mấy tên ngu ngốc kia nói đến."

Nói xong, cô gái liền phi xuống dưới đáy giếng. Phía sau lưng cô gái là một đôi cánh dơi đỏ rực màu máu. Cảnh tượng trông khá quỷ dị nhưng không hiểu sao đứa trẻ lại thấy khung cảnh đó thực sự rất đẹp, cực kỳ kinh diễm.

"Mi không sợ ta sao?"

"Sao tôi phải sợ?"

"Đúng là một đứa trẻ kỳ lạ. Từ đôi mắt của mi, ta có thể thấy được một khát vọng sống mãnh liệt."

Grander vừa nói vừa tóm lấy đứa trẻ và bay lên trời. Cảm giác cơ thể đột nhiên bị nhấc bổng lên khiến đứa bé hơi hoảng hốt, theo bản năng nó tóm chặt lấy cánh tay người bên cạnh. Hai người từ từ bay lên cao, đôi mắt của đứa trẻ không thể mở ra, bên tai nó chỉ có tiếng gió rít gào. Tuy nhiên, nó vẫn có thể nghe rõ tiếng cô gái.

"Ta quyết định rồi. Ta sẽ nhận nuôi mi, nhóc con."

Cuối cùng, sau khi đã bay đi rất xa, Grander từ từ hạ độ cao, sau đó liền đặt đứa bé xuống đất.

"... ... . Tại sao?"

Cậu bé không hiểu lên tiếng.

"Ta thích thế."

"Hả?"

"Hiếm lắm ta mới lại có cảm giác thú vị như thế này. Nhóc con, mi may mắn lắm đấy."

"Cô muốn tôi làm gì?"

Grander bật cười.

"Hahaha! Mi rất thông minh. Đúng là ta sẽ không giúp mà không có lý do."

Khi đứa trẻ đang định hỏi, Grander đã lên tiếng, cắt đứt sự nghi ngờ của cậu bé.

"Đừng lo lắng. Ta sẽ không bắt mi trả tiền nuôi dưỡng hay buộc mi phụng dưỡng ta cả đời."

"Ta chỉ hy vọng mi vào một ngày nào đó có thể g·iết ta."

"Cái gì?"

"Có lẽ mi không biết. Nhưng mi có sức mạnh có thể kết liễu ta, chỉ là hiện tại mi vẫn chưa làm chủ được nó mà thôi."

Đôi mắt đỏ rực của cô gái hướng về phía đứa trẻ.

"Thế nào? Chúng ta giao kèo chứ?"

"... ... ."



Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Rudger và Grander. Và thế là, một huyết tộc đã thu nhận và nuôi dưỡng đứa trẻ bị hoàng tộc bỏ rơi.

Sau đó, Rudger đã cùng Grander lang thang khắp thế giới trong rất nhiều năm. Grander đã dạy hắn rất nhiều kiến thức và kinh nghiệm sống. Có thể nói, Grander vừa là sư phụ nhưng đồng thời cũng giống như cha mẹ nuôi dưỡng hắn. Tuy bọn họ cũng có khi có tranh cãi, bất đồng quan điểm nhưng bản thân Rudger luôn coi vị huyết tộc ngang ngược này là thân nhân duy nhất của mình.

Đại Công chúa Eileen nhận thấy thần sắc của người đối diện có chút không đúng. Cô ta lập tức cười giễu cợt.

"Đừng bảo là anh thất thần vì vẻ đẹp của ta đấy nhé."

"Nhàm chán."

"Đúng là một kẻ cứng nhắc."

Dù câu nói hài hước này thực sự không phù hợp nhưng đó cũng là nỗ lực của Eileen nhằm thay đổi bầu không khí hiện tại. Nói cách khác, cô ta đã nhún nhường, không muốn mọi việc đi đến kết quả tồi tệ nhất.

Eileen không phải một kẻ ngu ngốc, cô ta biết khi nào có thể cường thế, khi nào thì nên rút lui. Cô ta hiểu lời đe dọa của đối phương không phải nói suông, có thể anh ta không thể phá huỷ toàn bộ Hoàng cung nhưng nếu tình huống tồi tệ đó xảy ra, trực giác mách bảo Eileen rằng hậu quả tuyệt đối không phải thứ cô ta có thể gánh chịu.

"Trò đùa kết thúc ở đây thôi."

Tâm trạng của Eileen đột nhiên thay đổi.

"Lý do ta gọi cho anh đến là vì những chuyện sắp xảy ra ở thủ đô."

"Vì vậy mà cô cho triệu tập hai đội Hiệp sĩ về thủ đô sao?"

Eileen gật đầu.

"Gần nhất ta có nhận được báo cáo về một nhóm người đáng ngờ bí mật xâm nhập vào thủ đô. Ta đã ra lệnh cho người rà soát khu vực trong báo cáo nhưng ta phát hiện ra có điều gì đó kỳ lạ."

"Đó là gì?"

"Không hề có bất kỳ dấu vết nào ở đó cả."

"... ... ."

Một nhóm người đáng ngờ không chỉ xuất hiện mà còn biến mất chỉ sau vài ngày, lại còn ngay bên trong thủ đô, dưới mí mắt của Đại Công chúa Eileen. Quả thực rất khó tin.

"Cô đã làm gì?"

"Ngay khi biết tin, ta đã ra lệnh tăng cường an ninh ở tất cả các cổng dẫn ra bên ngoài. Nếu bọn chúng trốn ra, không thể không có chút động tĩnh nào như vậy."

"............"

"Đến hiện tại vẫn chưa có tin tức gì cả... ... ."

Rudger và Eileen đều có chung suy đoán những kẻ xâm nhập kia vẫn còn ở bên trong thủ đô.

"Vậy đây là lý do cô cho gọi tôi... ... ."

"Đúng vậy, ta cần sự giúp đỡ của anh."



Eileen nhìn chằm chằm vào Rudger với ánh mắt nghiêm túc.

Rudger trầm ngâm suy nghĩ. Sau một lúc, hắn lên tiếng.

"Tôi sẽ coi đó là một yêu cầu."

"Được. Giao dịch giống như bảy năm trước."

"Thù lao cô có thể bỏ ra là gì?"

"Ta sẽ cho phép anh lấy ba món đồ anh muốn từ Bảo khố Hoàng gia."

"........."

Rudger im lặng quan sát biểu cảm của đối phương nhằm xác nhận liệu cô ta đang nói thật hay đây chỉ là một cái bẫy. Hắn không quên việc Eileen đã biết hắn đang tìm kiếm Thánh vật dù cô ta chưa biết chính xác thứ đó là gì. Bảo khố Hoàng gia là cấm địa chỉ có những người có thân phận đặc thù mới có thể bước vào. Ngay cả Hans cũng không thể thu thập được bất kỳ tin tức nào về nơi đó. Đối với Rudger, Bảo khố Hoàng gia vẫn còn là một nơi thần bí khó dò, chứa đầy biến số chưa biết.

Nếu Eileen đã đảm bảo cho hắn tuỳ ý lấy thứ mình muốn, vậy thì cái giá cho yêu cầu lần này cũng quá lớn. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô ta cảm thấy có nguy hiểm từ những kẻ đột nhập kia.

Rudger gõ tay xuống bàn, trong đầu không ngừng cân nhắc. Nếu hắn từ chối đề nghị này, không có gì có thể đảm bảo hắn sẽ không bị cuốn vào những sự kiện trong tương lai. Đoàn đội của Theon vẫn còn trong chuyến đi thực tế, rất có thể học sinh của bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.

Ngược lại, nếu hắn chấp nhận lời đề nghị từ Eileen thì thực ra cũng không có chỗ nào không tốt. Hắn có thể nắm giữ được nhiều tình báo hơn, nhờ đó có thể đưa ra những đối sách phù hợp, tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Nếu chuyện thành công, hắn có thể quang minh chính đại lấy đi mảnh Thánh vật, không cần tốn công suy nghĩ đối sách đánh cắp nó từ Bảo khố Hoàng gia như trước.

Rudger liếc nhìn Eileen. Hắn tinh ý phát hiện ra một biểu cảm lo lắng từ khuôn mặt của đối phương. Có lẽ bản thân Eileen cũng không nắm chắc việc thuyết phục được hắn. Rudger cười thầm. Dù vị Công chúa này đã thay đổi rất nhiều do với bảy năm trước, nhưng có lẽ có một số thứ vẫn chưa mất đi.

"Được. Thành giao."

Nghe được lời chấp nhận của Rudger, biểu cảm của Eileen liền dịu đi một chút.

"Rất tốt."

"Vậy, hiện tại chúng ta có những tin tức gì rồi?"

"Cấp dưới trung thành của ta sẽ sớm đưa tình báo về."

"Vậy sao?"

"Đúng lúc lắm. Người đó trở lại rồi."

Cùng lúc Eileen nói, Rudger cũng cảm thấy có một bóng người đang tiến đến đài quan sát của khu vườn. Hắn quay lại nhìn vị khách mới xuất hiện.

"Công chúa, thần đã trở lại! .........Hả?"

"... ... Mandelina?"

Rudger nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt. Thông tin của đối phương dần xuất hiện trong ký ức của hắn.

Mandelina cũng đã nhận ra thân phận của Rudger, sắc mặt cô ta ngay lập tức trở nên tái nhợt, thân thể run rẩy theo bản năng.

"Tại sao ngươi lại ở đây... ... ?!"

"Tại sao ta không thể ở đây?"

Rudger lạnh nhạt đáp. Hắn có thể hiểu được tâm trạng và phản ứng của đối phương hiện tại. Lý do rất đơn giản. Mandelina từng là thành viên của Hắc Lang.

Còn Rudger chính là kẻ đã tự tay tiêu diệt nhóm người đó.