Chương 277: Chủ nhân Hoàng cung (2)
Người phụ nữ ở phía đình viện nhìn từ xa trông giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ. Mái tóc bạc như được dệt từ những sợi chỉ ánh trăng được tết gọn lại và buộc phía sau. Làn da trắng nõn không có bất kỳ khuyết điểm nào, các đường nét trên khuôn mặt vô cùng hài hoà, diễm lệ.
Cô ta mặc một chiếc váy màu sắc ánh bạc xen lẫn hoàng kim, hai màu tượng trưng cho mặt trời và mặt trăng, nhưng ngay cả sự lộng lẫy của trang phục cũng khó có thể theo kịp vẻ cao quý của người phụ nữ. Sự tồn tại của người này vô cùng chói mắt, diễm áp tất thảy mọi thứ xung quanh. Ngay cả khi cô ta chỉ ngồi yên một chỗ và thưởng thức trà cũng toát lên một sức hút khó diễn tả.
"Công chúa, thần đã dẫn vị khách Người muốn gặp đến."
Khi Pacius mở miệng, đôi mắt vốn đang suy tư của người phụ nữ chợt nhìn về phía hai người mới đến. Đôi mắt màu hổ phách của người phụ nữ không nhìn Pacius mà dán thẳng vào người phía sau.
"Rất tốt."
Giọng nói trong trẻo cất lên. Đó là giọng nói quen thuộc trong quá khứ mà Rudger đã không nghe thấy trong suốt bảy năm.
Người phụ nữ trước mặt không phải ai khác chính là Đại Công chúa Eileen von Exilion.
Người đã định sẵn là hoàng đế tiếp theo của Đế quốc lúc này đang nhìn chằm chằm vào Rudger, vẻ mặt không chút cảm xúc. Người bình thường khi đối diện với ánh mắt và khí thế từ người phụ nữ sẽ không thể chịu được mà tránh né, nhưng Rudger vẫn có thể bình tĩnh nhìn thẳng vào khuôn mặt đối phương. Nếu hắn mà bị dọa sợ bởi khí thế của Đại Công chúa thì năm đó hắn đã không hợp tác với cô ta.
Một nụ cười nhàn nhạt chợt xuất hiện trên khuôn mặt Eileen, biểu cảm của cô ta tràn ngập sự buồn chán và tẻ nhạt.
"Pacius, ta muốn nói chuyện riêng với vị khách này."
Pacius sửng sốt trước mệnh lệnh này, nhưng sau đó anh ta liền lập tức cúi đầu.
"Thần xin phép cáo lui."
Pacius quay người rời đi và nhanh chóng biến mất khỏi con đường phía sau.
Lúc này, tại đình viện chỉ còn lại hai người vẫn đang im lặng quan sát đối phương.
"Mời ngồi."
"... ... ."
Sự việc đã đến mức này, Rudger cũng chẳng thể quay người rời đi. Hắn chậm rãi bước vào đình viện, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện Eileen.
"Không nhiều người có thể tự tin đối diện với ta như giáo sư đâu."
Đại Công chúa mỉm cười tán thưởng như thể điều đó làm cô ta cảm thấy rất vui. Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Eileen đủ sức hớp hồn bất kỳ người đàn ông nào. Nhưng rất tiếc, người ở phía đối diện dường như chẳng có chút phản ứng nào.
"Công chúa cho gọi tôi có chuyện gì sao?"
Rudger không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này liền lên tiếng hỏi thẳng.
Ánh mắt Eileen nhìn Rudger đầy thích thú, cô ta không ngờ người này lại thẳng thắn như vậy.
"Ta nghĩ anh hẳn phải đoán được chứ?"
Một câu hỏi có nhiều hàm ý. Rudger biết cách tốt nhất là không nên suy đoán ý nghĩ của người trước mặt. Nếu hắn đoán trật, ngược lại có thể khiến bản thân bị nghi ngờ.
"Tôi không hiểu ngài đang nói gì."
"Mọi người đều ca tụng giáo sư Rudger Chelici là thiên tài. Thế nên ta nghĩ việc suy đoán ra mục đích ta triệu anh đến đây không thể nào làm khó được một người như anh."
"Tôi chưa bao giờ coi mình là thiên tài cả."
Lời nói thốt ra từ miệng Rudger không chút do dự. Eileen có chút mất hứng.
"Chà, nếu anh đã khiêm tốn như vậy thì ta sẽ nói thẳng. Ta cho gọi anh đến đây chỉ đơn giản là muốn gặp mặt vị giáo sư nổi danh trong Đế quốc dạo gần đây mà thôi."
Một bên lông mày của Rudger giật giật, nhưng hắn vẫn im lặng đợi đối phương nói tiếp.
"Ta đã nghe được cái tên Rudger Chelici phát ra từ miệng của rất nhiều đại nhân vật. Người phát minh ra [Mã Nguồn] phép thuật dịch chuyển, nghiên cứu tăng trưởng ma pháp..........."
Đại Công chúa Eileen chậm rãi nói ra từng thông tin về Rudger, sau đó cô ta chợt dừng lại một chút rồi thích thú lên tiếng.
"Nghe nói gần đây giáo sư Rudger Chelici đã trở thành Tân Trưởng phòng Kế hoạch của Theon?"
"Có vẻ như Công chúa biết mọi thông tin về tôi."
"Không có cách nào. Anh thực sự gây ra khá nhiều tin đồn. Ta sao có thể không biết chút gì được."
Rudger nheo mắt lại, giọng của hắn không có chút cảm xúc nào.
"Trí nhớ của Công chúa có vẻ rất tốt."
"Quá khen. Cho đến hiện tại, ta vẫn còn nhớ những gì đã xảy ra vào bảy năm trước, những ký ức đó vẫn sống động như thể mới chỉ xảy ra hôm qua."
"... ... ."
"Ta luôn có hứng thú với một vài tin tức mà người bình thường không mấy bận tâm."
".........."
Eileen nhấp thêm một ngụm trà đen. Rudger cũng chỉ yên lặng ngồi nghe, tự nhiên thưởng thức tách trà của bản thân. Biểu cảm trên gương mặt hắn vẫn lạnh nhạt và nghiêm túc như ban đầu, không hề có chút kinh ngạc hay hoảng hốt nào.
"Trong số đó, ta cũng có nghe được rất nhiều câu chuyện thú vị. Giáo sư có muốn biết không?"
Bất chấp việc đối phương dường như có vẻ đã nhìn thấu mình, Rudger vẫn lạnh lùng đáp.
"Rất tiếc. Tôi không có hứng thú với những chuyện đó."
"Ồ! Bất ngờ thật đấy! Giáo sư Rudger Chelici có vẻ không hứng thú với những câu chuyện mà ta chắc chắn nếu là những kẻ khác, bọn họ sẽ vô cùng muốn biết. Hoặc là, anh không hứng thú vì anh thấy không cần thiết phải biết nữa?"
"Công chúa rốt cuộc muốn nói gì?"
"Cũng không có gì đặc biệt. Ta chỉ tò mò là sao anh lại có thêm vài thân phận nữa vậy? Rốt cuộc thân phận thực sự của anh là gì? Thợ săn? Cố vấn t·ội p·hạm? Siêu trộm? Hay là lính đánh thuê?"
Eileen nói xong liền cười khúc khích nhìn Rudger, cô ta đã hoàn toàn ngả bài, không còn cố gắng che giấu nữa. Ánh mắt của Eileen như thể muốn nói Rudger có thể giả vờ đến khi nào, cô ta không ngại chơi đùa cùng hắn.
"... ... ."
Rudger không có phản ứng gì, hắn chỉ im lặng thưởng thức hương vị trà đen và nhìn ngắm cảnh vật trong khu vườn. Khung cảnh lúc này thật yên bình với tiếng chim hót líu lo và ánh nắng ấm áp. Một lát sau, Rudger mới lặng lẽ đặt tách trà lên bàn. Hắn từ từ mở miệng.
"Cô vẫn bỏ lỡ một chuyện."
"Là gì?"
"Tôi đã từng là một thám tử tư, tuy rằng không lâu lắm."
"Hừm. Quả thực ta không hề biết chuyện đó."
"Nếu cô tìm hiểu cái tên Eugene-Francois Vidocq, có lẽ cô sẽ tìm thấy một số thông tin."
"Hiện tại thì sao?"
"Hiện tại thì tôi chỉ là giáo sư tại Theon."
"Ahahaha!"
Nghe những lời đó, Đại Công chúa Eileen ôm bụng cười lớn.
"Bây giờ anh không thèm giả vờ nữa à?"
"Không cần thiết."
"Vậy tại sao anh không vứt bỏ cái mặt nạ lịch thiệp đó đi? Tôi không nghĩ anh là người có thể học được cách cư xử như thế này chỉ trong bảy năm thôi đấy."
"Bây giờ tôi là giáo sư tại một học viện phép thuật, tôi đang tỏ ra lịch sự với người có thể sẽ là Hoàng đế tiếp theo của Đế quốc Exilion."
"Không phải 'có thể' mà là chắc chắn."
"Cô đã thay đổi rất nhiều, không còn là người phải vất vả chạy trốn trong con hẻm dạo đó nữa."
"Còn anh cũng không còn là một cái bóng chỉ biết g·iết người nữa rồi."
Cả hai thậm chí không còn nghĩ đến việc che giấu cảm xúc thật của mình.
Eileen mỉm cười vui vẻ và hỏi Rudger.
"Vậy chuyện gì khiến anh trở về đây vậy? Có phải cuối cùng anh cũng đã thông suốt, muốn quay lại phục vụ tôi lần nữa?"
"Tôi không đến đây vì chuyện đó. Tôi đến đây vì công việc."
"Đừng cứng nhắc như thế. Sao anh không bỏ cái vẻ mặt nghiêm túc đó đi mà nói chuyện như hồi trước?"
"Đó là mệnh lệnh sao?"
Eileen xua tay trước những lời đó.
"Bỏ đi. Nếu ta ép thì chắc anh sẽ lại bỏ đi như lần trước."
"Vậy cô điều tra tôi làm gì?"
"Bởi vì ta tò mò. Tại sao người tạo ra vị Hoàng đế tiếp theo lại đột nhiên biến mất, thậm chí từ bỏ cả địa vị lúc đó của bản thân?"
"Cô vẫn chưa phải là Hoàng đế."
"Chuyện sớm muộn thôi. Vậy tại sao lúc đó anh lại rời đi?"
"Quyền lực và danh vọng không phải là thứ tôi theo đuổi."
"Thân phận của anh hiện tại không phải cũng rất quyền lực và danh tiếng sao?"
"Bây giờ thì khác vì tôi đang là giáo sư Rudger Chelici."
Thực ra lúc đầu Rudger không hề nghĩ mình sẽ nổi tiếng đến mức này, mãi đến sau này hắn mới nghĩ đến việc lợi dụng danh tiếng của mình. Rudger không buồn giải thích điều đó với người trước mặt. Eileen là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng bất kỳ ai có ý định coi thường cô ta chỉ vì vẻ ngoài thì người đó sẽ phải nhận một cái giá cực kỳ đắt.
"Nếu ta đoán không sai thì những chuyện xảy ra gần đây ở Leathervelk đều là kiệt tác của anh, đúng chứ?"
"Không hoàn toàn."
Rudger nói xong liền lặng lẽ hỏi.
"Từ khi nào mà cô nhận ra tôi?"
"Những quân cờ tại Leathervelk của ta không thể tiến về phía trước. Từ đó trở đi, ta đã có linh cảm phía Leathervelk xuất hiện biến số."
"Cô là người duy nhất gọi Terina Lionhowl là quân cờ."
"Ta là người đứng đầu Đế quốc này. Về bản chất, những kẻ phụng sự ta đều là quân cờ do ta điều khiển."
Rudger nhất thời không thể bác bỏ những lời này. Eileen tiếp tục truy hỏi.
"Vậy chuyện gì đã khiến anh phải quay trở lại thủ đô?"
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đến đây vì công việc của Theon."
"Không cần thiết nói dối trước mặt ta."
Suy đoán của Eileen không sai. Người trước mặt cô ta sẽ không hành động vô cớ mà không có lý do. Trách nhiệm công việc không thể là thứ trói buộc kẻ từng là 'thanh kiếm trong bóng tối' của cô ta. Nhưng Rudger cũng không có ý định nói cho Đại Công chúa biết mục đích thật sự của mình.
"Anh rốt cuộc đang tìm kiếm thứ gì?"
"... ... ."
Rudger trừng mắt nhìn Eileen.
"Đừng can thiệp vào chuyện của tôi."
"Chậc. Anh có biết là để điều tra manh mối về anh, ta đã phải mất rất nhiều công sức không?"
"Không có hứng thú."
"Ta đã tìm kiếm và thu hồi lại tất cả đồ đấu giá từ nhà đấu giá Kunst sau vụ ồn ào về con quái thú. Nhưng rất tiếc là ta không thể tra manh mối gì."
Ngay sau đó, Eileen đã tự sửa lại.
"Hoặc là, manh mối đã bị anh nẫng tay trên."
"... ... ."
"Luke rất hợp tác, bọn chúng đã đưa cho ta danh sách các vật phẩm bán đấu giá hôm đó. Và khi ta so sánh nó với danh sách những thứ đã thu hồi được thì chỉ còn thiếu duy nhất một thứ."
"... ... ."
"Có vẻ như vật đó không có bất kỳ khả năng đặc biệt nào. Ta rất tò mò tại sao anh lại mất công như vậy chỉ để lấy đi một mảnh vỡ tưởng chừng như vô dụng kia."
Đến lúc này Rudger mới nhận ra khả năng của người phụ nữ trước mặt kinh khủng cỡ nào.
Có bao nhiêu đồ vật có giá trị đã bị lấy đi từ nhà đấu giá Kunst?
Bọn hắn thậm chí còn b·uôn l·ậu chúng qua rất nhiều con đường khác nhau và chia chúng ra thay vì bán ở cùng một nơi, cùng một thời điểm. Tuy nhiên, Eileen vẫn kiên trì tìm kiếm và thu hồi lại mọi thứ, cuối cùng lần ra được thứ thực sự bị nhắm đến trong vụ đánh cắp ở nhà đấu giá.
Điều này quả thật điên rồ.
Nhưng Đệ nhất Công chúa Eileen đã làm được điều điên rồ đó.
Lúc này, Rudger thậm chí còn không nghĩ đến việc tức giận. Đúng hơn, hắn còn cảm thấy nhẹ nhõm. Hắn không cần thiết phải bịa ra những lời nói dối để che giấu hay làm những việc rắc rối để đánh lừa sự chú ý của người khác. Nhìn ở một khía cạnh khác, Eileen quả thực là một đối tượng thích hợp giao lưu. Đối diện với Đại Công chúa, Rudger không cần cố gắng đeo cho mình chiếc mặt nạ giả dối như mọi khi.
"Chỉ là một bộ sưu tập theo sở thích cá nhân mà thôi."
Eileen cũng đọc được ý định trong mắt Rudger.
'Rất thú vị.'
Đã bảy năm rồi. Cô ta vẫn luôn kiên trì theo dõi và thu thập thông tin của đối phương. Ngay khi Eileen tưởng bản thân vừa mới chiếm được ưu thế thì người đàn ông này liền ung dung thừa nhận, không thèm che giấu nữa. Ngược lại, thái độ của đối phương nhìn về phía cô ta phảng phất mang hàm ý thách thức 'Cô đã đúng, nhưng như vậy thì sao chứ?'
Đối với Eileen, cái nhìn đó thực sự khiến lòng kiêu hãnh của cô ta bị tổn thương.
Rudger lúc này tiếp tục thong thả lên tiếng.
"Có vẻ như Công chúa đã cử rất nhiều người đến thăm dò tôi."
"Sao anh lại nói vậy?"
"Đại tá Prowler đột nhiên đến Lễ hội Phép thuật của Theon cũng là chủ ý của cô, đúng chứ? Có lẽ cô đã cử ông ta đến để xác nhận lại về thân phận của 'Rudger Chelici'." (Nhân vật từng xuất hiện ở C149)
Eileen đột nhiên khựng lại khi nghe được những lời đó. Nhưng ngay sau đó, cô ta đã lấy lại bình tĩnh và nheo mắt nhìn Rudger.
"... ... Hoá ra anh biết sao?"
"Tôi mới chỉ chắc chắn về chuyện đó khi gặp cô hôm nay thôi. Dù sao thì xác nhận của cô cũng khiến tôi đỡ tốn công sức đi điều tra người đứng sau Đại tá Prowler."
"Đúng. Ta thừa nhận là ta đã hạ lệnh cho ông ta đi gặp anh."
"Cố gắng tìm kiếm điểm yếu của tôi cũng vô ích thôi. Tôi có thể rũ bỏ thân phận này bất cứ lúc nào."
"Nếu ta giữ anh lại bằng vũ lực thì sao? Chỉ cần ta lên tiếng, tất cả những hiệp sĩ và pháp sư bên trong hoàng cung ngay lập tức sẽ bao vây nơi này."
"Cô nghiêm túc?"
"Anh nghĩ ta không dám?"
"Vậy thì cứ thử đi."
Không có dấu vết lo lắng hay sợ hãi trong giọng nói của Rudger. Khí thế lúc này của hắn đã thay đổi hoàn toàn. Không còn là thái độ lạnh nhạt, nghiêm túc như ban nãy, vị giáo sư lịch thiệp đã hoàn toàn biến mất. Biểu cảm trên gương mặt Rudger lúc này vô cùng âm trầm, ánh mắt hắn loé lên sự khát máu khiến người đối diện cảm thấy lạnh cả người. Đối diện với Rudger Chelici hiện tại, Đại Công chúa Eileen chợt có ảo giác rằng Gã Đồ Tể Jack của bảy năm trước đã trở lại.
"Tôi sẽ để Công chúa lựa chọn."
Đôi mắt của Rudger nhìn chằm chằm vào Eileen, trong mắt của hắn chẳng còn chút độ ấm nào.
"Giống như bảy năm trước."