Chương 279: Hội nghị bóng tối (2)
Khoảnh khắc Mandelina nhìn thấy Rudger, cô ta không dám tuỳ ý hành động, trông cô ta lúc này không khác gì một con ếch khi phải đối mặt với thiên địch của mình. Đó hoàn toàn là phản xạ tự nhiên của cơ thể. Cô ta làm sao có thể quên đi gương mặt Gã Đồ Tể đã tự tay xóa sổ toàn bộ đồng đội của mình bảy năm trước chứ?
"Trả lời ta, Mandelina. Tại sao cô lại ở đây?"
Khi Rudger nheo mắt lại và nói vậy, cơ thể Mandelina run lên vì sợ hãi. Nỗi kinh hoàng ngày hôm đó vẫn còn hằn sâu trong xương cốt của cô ta. Theo từng lời Rudger cất lên, nỗi sợ hãi cô ta tưởng chừng đã dần nguôi ngoai đó dần trở nên rõ ràng, chân thực hơn bao giờ hết.
"Được rồi. Giờ cô ấy là thuộc hạ của ta, không cần làm khó cô ấy."
Rudger cũng nhận ra mình có hơi quá mức. Tuy nhiên, hắn không thể không lên tiếng mắng Eileen.
"Dám thu nhận kẻ đã từng có ý đồ g·iết mình, không biết nên khen cô can đảm hay ngu ngốc nữa."
"Ban đầu ta cũng không có ý định làm vậy, nhưng Mandelina khác so với những kẻ còn lại."
Hắc Lang là những kẻ sống trong hắc ám, chuyên áp dụng mọi thủ đoạn miễn là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Bắt cóc, đe dọa, t·ra t·ấn và g·iết người là chuyện xảy ra hàng ngày đối với bọn chúng. Cũng vì lý do này mà những thành viên chủ yếu của nhóm này phần lớn là những kẻ bị tâm thần hoặc có những biểu hiện tinh thần cực kỳ hiếm gặp. Ngoại trừ việc rất trung thành thì khó có thể coi những kẻ này là con người.
Tất nhiên ở đâu cũng sẽ có ngoại lệ. Và ngoại lệ này chính là Mandelina. Tính cách của cô gái này thực sự không có chút liên quan nào đến tác phong của Hắc Lang. Chính bản thân Đại Công chúa Eileen cũng từng thắc mắc tại sao một người như Mandelina lại có thể gia nhập được đoàn đội này.
"Ta nhớ rằng ngươi đã cầu xin ta tha mạng cho ngươi."
"..........!"
Mandelina hơi sợ hãi lùi về sau. Vẻ mặt của cô ta không được tốt cho lắm. Đó là ký ức mà cô ta không bao giờ muốn nhớ lại.
"Chà, trước đây có thể như vậy nhưng giờ cô ấy đã đầu quân cho ta. Không cần lo lắng."
"... ... ."
Thấy Đại Công chúa Eileen lên tiếng bảo vệ Mandelina như vậy, Rudger cũng không tiện nói gì thêm.
"Vậy Mandelina, ngươi đã thu thập được tin tức gì rồi?"
Eileen sau đó liền đi thẳng vào vấn đề. Mandelina nghe thế liền trở lại vẻ nghiêm túc và báo cáo lại tin tức mà cô ta biết.
"Thần đã lần theo dấu vết của những kẻ đột nhập như Công chúa đã yêu cầu. Bước đầu có thể xác nhận chắc chắn bọn chúng vẫn chưa rời khỏi thủ đô. Nơi ẩn náu thực sự của chúng là ở dưới lòng đất. Thần đã thăm dò được đến đường cống ngầm bên dưới, nhưng sau đó, thần không thể tiến vào sâu hơn nữa nên đã quay lại."
"Vậy sao?"
Eileen cảm thấy hứng thú với báo cáo của Mandelina. Mặc dù lời nói và hành động của Mandelina có vẻ không đáng tin cậy nhưng trình độ của người này không hề thua kém bất kỳ Vệ Binh Hoàng gia xuất chúng nào. Ngay cả Mandelina cũng không thể thăm dò vào sâu hơn chứng tỏ đối phương phòng bị rất mạnh hoặc có thứ gì đó đáng sợ bên dưới.
"Có tai mắt giá·m s·át ở khắp mọi nơi, chỉ có duy nhất một lối vào."
Rudger vốn im lặng lắng nghe lúc này mới mở miệng.
"Với từng đó tình báo thì vẫn chưa giúp ích gì nhiều cho chúng ta."
"Vậy anh nói chúng ta nên làm gì?"
"Chờ một chút."
Khi Eileen lên tiếng hỏi, Rudger dường như cảm nhận được thứ gì đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Hai người Eileen và Mandelina vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chợt bọn họ thấy được có thứ gì đó màu đen đang bay về phía mình. Đó là một con quạ lớn mang theo một mẩu giấy truyền tin dưới chân. Rudger đưa tay ra, con quạ tự nhiên đậu trên cẳng tay hắn.
"Làm tốt lắm."
Khi Rudger lấy được lá thư, con quạ kêu lên một tiếng rồi bay đi, nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt của ba người.
"Anh biết huấn luyện quạ từ khi nào vậy?"
"Không phải tôi, con quạ đó thuộc về một người khác."
Rudger trả lời, nhanh chóng liếc qua lá thư. Sau đó hắn ngay lập tức đốt lá thư đi. Thao tác trôi chảy và nhanh gọn không có một động tác thừa.
Eileen chứng kiến ​​cảnh tượng đó liền hỏi thẳng thừng.
"Lá thư đó viết gì?"
"Có vẻ như có thứ gì đó dưới lòng đất. Một cái gì đó rất lớn."
"Một cái gì đó rất lớn?"
"Đúng vậy. Rất có thể đó là một loài thực vật khổng lồ."
Eileen có chút đăm chiêu khi nghe được tin tức này.
* * *
"Hans, cậu đã gửi tin tức đi chưa?"
"Chắc giờ này anh trai đã nhận được lá thư tôi gửi rồi."
Trong một ống cống ngầm phía dưới Lindebrugne, Hans và Belaruna đang cẩn thận di chuyển, vừa đi vừa quan sát tình hình xung quanh.
"Không ngờ phía dưới thủ đô lại có một hệ thống cống ngầm phức tạp như thế này."
Hans cau mày khi nhớ lại đoạn đường phức tạp mà hai người bọn họ đã đi qua. Ngay cả khi lần theo dấu bản đồ có sẵn, Hans cũng không dám chắc bản thân có đang đi đúng hướng hay không.
"Đây không phải là hệ thống cống thoát nước thông thường."
Hans nhìn quanh và lẩm bẩm. Belaruna gật đầu đồng tình.
"Nhìn vào những dấu vết quanh đây, nơi này có vẻ giống như một khu vực bị bỏ hoang đã lâu. Nhưng độ sâu này rất bất thường. Không thể nào một hệ thống cống ngầm lại phải đào sâu như thế này."
Có điều gì đó đáng ngờ về việc lũ chuột không thể xâm nhập vào một nơi bỏ hoang như khu vực này. Nơi hai người đang đứng giống một đường thủy vận chuyển ngầm hơn là một đường cống thoát nước.
"Cô có nhớ đến mấy cái rễ cây khổng lồ chúng ta thấy ban nãy không? Có chút thông tin gì về loại cây đó không? Tôi không biết loài thực vật nào lại có rễ to như vậy cả."
Belaruna suy nghĩ một lúc rồi mở miệng.
"Trong hiểu biết của tôi thì cũng không có loại thực vật nào có thể sinh trưởng to lớn đến vậy."
Hai người tiếp tục đi sâu vào bên trong và tình cờ gặp một nhánh rễ khổng lồ khác. Nhánh rễ này đã bị khô héo ngả màu vàng, không còn là màu nâu sẫm nữa.
Vẻ mặt của Hans trở nên khá nghiêm túc khi nhìn thấy rễ cây này nhô ra từ một bức tường khác.
"Theo tôi nhớ, chúng ta đã đi bộ rất lâu rồi phải không?"
"Có lẽ vậy?"
"Làm sao mà rễ cây lại có thể xuất hiện ở đây được? Chẳng lẽ là một cái cây khác?"
"Không. Cấu trúc này giống với nhánh rễ ban nãy. Chúng đều thuộc về một thân cây."
"Hoặc là chúng ta đang đi vòng, hoặc là kích thước của thứ này quá lớn."
"Khả năng thứ hai có vẻ cao hơn. Nhưng kích thước này cũng cực kỳ bất thường. Ngay cả trong khu rừng yêu tinh cũng không có loài thực vật nào có kích thước như thế cả."
Trong khi Belaruna nói, cô ấy vẫn không ngừng quan sát rễ cây trước mặt. Bất chợt, Belaruna lên tiếng.
"Trừ phi là 'thứ đó'... ... ."
"Thứ gì?"
Belaruna cũng không dám khẳng định.
"Dù nhìn thế nào thì nó cũng có vẻ giống một thứ."
"Rốt cuộc là thứ gì?"
"... ... Nguồn gốc của yêu tinh của chúng tôi. Cây thế giới."
Belaruna nhìn chằm chằm vào bức tường nơi rễ cây đang nhô ra. Nơi thứ này nhô ra......
Rắc!
Đúng lúc này, một âm thanh kỳ lạ vang lên từ đâu đó. Hans và Belaruna chợt quay lại nhìn nhau.
"Tiếng gì vậy?"
"Cô cũng nghe thấy âm thanh đó đúng không?"
"... ... ."
"... ... ."
Hai người đồng thời ngậm miệng lại. Bọn họ đồng loạt nhìn về phía đường ống trước mặt. Qua ánh sáng mờ nhạt chiếu từ xa, hai người có thể thấy một cái bóng đang tiến về phía mình.
Không chút do dự, Hans và Belaruna đồng loạt bỏ chạy.