Chương 276: Chủ nhân Hoàng cung (1)
"Sư phụ, người làm gì ở đây vậy?"
Khi Aidan lên tiếng thắc mắc, những người xung quanh đều ồ lên kinh ngạc.
"Sư phụ?"
"Vị đó là sư phụ của Aidan sao?"
Aidan cảm thấy cần phải giải thích cho những người bạn của mình.
"Ừm, đây là sư phụ đã dạy mình [Kháng ma pháp]... ... ."
Khi Aidan đang băn khoăn không biết phải giải thích điều gì thì người phụ nữ bên cạnh bước tới và lên tiếng.
"Ta nghĩ câu chuyện này sẽ khá dài. Chúng ta có nên chuyển sang một nơi yên tĩnh hơn không?"
Mấy người Aidan gật đầu đồng ý. Thế là bọn họ liền tìm vài chiếc ghế yên tĩnh gần đó ngồi xuống.
Người đầu tiên lên tiếng là người phụ nữ.
"Xin chào mọi người. Rất vui khi được gặp các bạn. Tên của ta là Mandelina. Như Aidan cũng vừa giới thiệu rồi, ta chính là sư phụ của thằng bé."
Mandelina nhìn cậu học trò hiện giờ đã trưởng thành, cô ta rất ngạc nhiên, sau đó vui vẻ choàng tay qua vai Aidan. Lông mày của Tracy hơi nhướn lên trước cảnh tượng đó.
"Ahaha. Nhìn thằng nhóc này mà xem. Aidan, nhóc đã cao hơn rất nhiều so với lần cuối cùng ta gặp con đấy."
Nhìn cảnh tượng này chẳng ai có thể nghĩ được hai người là thầy trò, bọn họ có vẻ giống như những người bạn đã quen nhau từ lâu hơn.
Mandelina sau đó mới nhận ra Tracy bên cạnh, cô ta lên tiếng hỏi.
"Ồ, cô bé tên là gì?"
"... ... Tên tôi là Tracy Friad."
"Ha ha, ta biết cô bé đang nghĩ gì. Không cần lo lắng về Aidan."
"Hả?"
"Ái chà, Aidan, không ngờ nha. Sao một đứa khù khờ như con mà lại quen được một cô gái xinh thế này? Có phải bạn gái không?"
"C-cái đó... ... !"
Mặt Tracy ngay lập tức đỏ bừng, lắp bắp không nói nên lời.
"Ôi chao! Đúng là một cô bé dễ thương. Này, Aidan! Con không định giải thích sao?"
Aidan lúc này đang cố gắng thoát khỏi bàn tay ma trảo của sư phụ mình.
"Sư phụ, mau bỏ tay ra khỏi đầu con. Người vẫn chưa nói tại sao người lại xuất hiện ở đây mà? Không phải người vẫn luôn thích đi loanh quanh đây đó sao?"
"Trước đây là như vậy nhưng bây giờ thì không. Ta hiện tại đang có việc ở đây."
"... ... Dạ?"
"Sao con có vẻ ngạc nhiên thế? Bộ ta trông giống người lười lắm à?"
Aidan vốn định gật đầu đồng ý với lời đó nhưng rồi cậu ta chợt nghĩ lại. Việc cần đến khả năng của sư phụ cậu ta thì có lẽ không tầm thường.
"Việc gì mà có thể khiến người đến tận đây vậy?"
"Bí mật. Nhóc con, ta không thể nói cho con biết."
"......Vậy cũng tốt."
"Biểu cảm đó là có ý gì hả?"
"Ít ra thì con cũng không cần lo lắng người có thể đang c·hết đói ở đâu đó."
"Hả?"
"Sư phụ quên lần đầu con gặp sư phụ sao?"
"Ờ! Cái đó... ... ."
Mandelina đổ mồ hôi lạnh, cô ta có lẽ đang nhớ lại điều gì đó xấu hổ trong quá khứ liền né tránh ánh mắt của Aidan.
"Chuyện gì đã xảy ra khi hai người gặp nhau vậy?"
Tracy bên cạnh tò mò hỏi, Aidan mỉm cười trả lời.
"Không có gì. Lần đầu tiên mình gặp sư phụ, lúc đó người có vẻ như sắp c·hết đói. Mình đã đưa cho sư phụ mẩu bánh mì còn lại của mình. Thế là sư phụ liền đồng ý dạy mình ma pháp."
"... ... ."
Tracy khó tin nhìn qua Mandelina. Đó là một câu chuyện ngớ ngẩn đến nỗi ngay cả Iona, người hiếm khi thể hiện cảm xúc của mình cũng phải mở miệng cảm thán.
"Cậu được dạy loại phép thuật độc đáo đó chỉ vì một miếng bánh mì à? Chuyện vớ vẩn gì vậy?"
"Hì hì. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Thật ra đúng là ta đã nói sẽ dạy Aidan, nhưng học được ma pháp đó thì hoàn toàn do bản lĩnh của nó."
Mandelina dường như đã phục hồi tinh thần sau trận xấu hổ, cô ta ngay lập tức lên tiếng giải vây cho cậu học trò.
"Thật sao?"
"[Kháng ma pháp] không phải là thứ có thể dễ dàng học được nếu có người khác dạy. Nó cần rất nhiều điều kiện."
"Nhưng Aidan đã học được."
"... ... Đúng vậy."
Mandelina mỉm cười nhún vai.
"Ai có thể ngờ rằng cậu bé nhà quê ngây thơ đã cho ta một miếng bánh mì lại là một người có khả năng kế thừa kỹ năng ma pháp của ta cơ chứ?"
Sau đó, Mandelina chợt nhận ra chuyện gì đó.
"Ồ, tiếc thật. Hiện tại ta phải đi mất rồi."
"Ơ, sư phụ, người phải đi rồi sao?"
"Không phải ta đã nói rồi sao? Ta đến đây để làm vài việc."
"Vâng."
"Đừng buồn, Aidan. Nếu có duyên, chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại."
Mandelina mỉm cười định rời đi. Nhưng rồi cô ta chợt quay đầu lại.
"À quên, Aidan."
"... ... Vâng?"
"Nếu có thể, đừng tiếp xúc quá gần với cố vấn của con."
"Dạ? Tại sao thế, sư phụ?"
"Chỉ là một lời khuyên thôi! Chào mấy đứa nhé!"
Mandelina nhanh chóng rời đi mà không giải thích gì thêm, bỏ lại mấy người Aidan phía sau với đầu đầy câu hỏi.
Sau khi bỏ đi một đoạn khá xa, Mandelina di chuyển đến một nơi vắng vẻ. Cẩn thận quan sát xung quanh một lúc, sau đó cô ta lập tức lấy ra một vật liên lạc từ trong túi ra.
"Công chúa, là thần. Thần sẽ trở lại lâu đài sau khi hoàn thành nhiệm vụ."
Giọng nói của Mandelina lúc này vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược khi nói chuyện với mấy người Aidan.
* * *
Rudger tiếp tục đi dạo khắp bên trong cung điện hoàng gia theo sự lời giới thiệu của người hướng dẫn. Nhưng chuyến đi yên bình của hắn đã bị gián đoạn trong giây lát bởi một vị khách lạ mặt.
"Rất vui được gặp mọi người. Tôi là Pacius, một trong những Hiệp sĩ Vệ Binh Hoàng gia."
Đó là một người đàn ông tóc vàng, trên người mặc đồng phục dành riêng cho Hiệp sĩ hoàng gia gọn gàng, tư thế ngay thẳng và cử chỉ lịch thiệp. Người này có mái tóc vàng nhạt dài đến chấm vai được buộc gọn gàng quanh cổ rất hợp với nụ cười trên khuôn mặt của anh ta.
Một số giáo sư nhận ra cái tên Pacius thì thầm với nhau.
"Tại sao một Vệ binh Hoàng gia lại ở đây?"
Vệ binh Hoàng gia là danh hiệu được trao cho những Hiệp sĩ xuất sắc nhất trong hoàng cung, sự tồn tại của những người này chỉ là để bảo vệ những nhân vật quan trọng của hoàng thất.
Pacius mỉm cười với những giáo sư đã nhận ra mình và từ từ đi về phía Rudger. Rudger nheo mắt cảnh giác.
"Xin chào giáo sư."
Pacius đứng trước Rudger mỉm cười chào hắn.
"Xin hỏi ngài có phải là giáo sư Rudger Chelici không?"
"Vâng. Đúng là tôi. Tôi có thể giúp gì cho ngài Hiệp sĩ đây?"
Pacius gật đầu, nụ cười trên môi không giảm.
"Giáo sư Rudger Chelici. Nếu anh không phiền, anh có thể dành chút thời gian đi cùng tôi được không?"
Đó là một yêu cầu cá nhân đến từ Vệ binh Hoàng gia Pacius. Các giáo sư xung quanh rất ngạc nhiên khi nghe thấy lời đề nghị đó. Bọn họ không thể tin được Vệ binh Hoàng gia lại mời giáo sư của Theon vì việc riêng. Tuy nhiên, khi nhân vật nhận được lời mời là giáo sư Rudger Chelici, mọi người lại cảm thấy không có quá nhiều thắc mắc.
"Rất xin lỗi, nhưng với tư cách là giáo sư chủ nhiệm, tôi hiện tại không thể... ... ."
Khi Rudger cố gắng bày tỏ sự từ chối của mình, Pacius liền hạ giọng đủ để mình Rudger nghe thấy.
"Có người muốn gặp ngài, giáo sư."
"... ... ."
Pacius nói xong liền ra hiệu cho Rudger một ánh mắt đầy ẩn ý. Đến lúc này thì không khó đoán ra người muốn gặp Rudger là ai. Người có thể phái một Vệ Binh Hoàng gia đi truyền lời mời bên trong hoàng cung này không có mấy. Trong tình huống này, Rudger chỉ có thể nghĩ ra một người có thể làm như vậy.
Rudger trở nên cảnh giác. Việc 'người đó' cử người đến như thế này mục đích chắc chắn không đơn giản.
Chẳng lẽ thân phận của hắn đã bị lộ?
Dù chưa thể kết luận như vậy nhưng nếu tình hình đã đến mức này thì Rudger khó có thể từ chối.
"Được rồi. Xin mời dẫn đường."
"Xin vui lòng theo tôi."
Pacius ngay lập tức đi trước dẫn đường cho Rudger như thể biết rõ hắn sẽ không từ chối. Nhìn bóng lưng hai người rời đi, các giáo sư khác đứng tại chỗ chợt không biết nên làm gì.
Khi Rudger rời khỏi Hành Lang Kính của Cung điện Hoàng gia và đi theo con đường do Pasius dẫn đường, một khu vườn nhỏ nhanh chóng xuất hiện trong mắt hắn. Những đài phun nước tuyệt đẹp và những bông hoa đầy màu sắc nở rộ khắp nơi. Nơi đây có rất nhiều cây cảnh cao lớn hùng vĩ được cắt tỉa, chăm sóc cẩn thận. Tiếng chim hót líu lo cùng mùi hương thoang thoảng khiến tai hắn nhột nhột.
"Tôi đã nghe rất nhiều tin tức về ngài, giáo sư Rudger Chelici."
Pacius phía trước lên tiếng, phá tan đi bầu không khí im ắng giữa hai người.
"Nghe nói giáo sư đã thể hiện khá nhiều ma pháp mới lạ ở Theon. Tôi còn nghe nói gần đây nhất, nghiên cứu của giáo sư đã tạo ra một sự chấn động không nhỏ tại Hội trường Arcane."
"Cũng không có gì đặc biệt."
"Haha. Không có mấy ai trên đời có thể làm được như anh đâu, giáo sư Rudger Chelici. Nếu có người khác nghe được điều anh vừa nói, chắc chắn họ sẽ rất tức giận."
"Tôi không quan tâm đến những chuyện đó."
"Ồ! Anh nghiêm túc?"
Đôi mắt của Pacius sáng lên trước lời nói của Rudger.
"Có lẽ tôi đã hiểu lý do tại sao công chúa lại muốn gặp anh rồi."
Khi hai người đi ngang qua những cây cảnh cao lớn, một khoảng đất trống nhỏ xuất hiện. Đó là một đình viện nhỏ làm bằng đá cẩm thạch trắng tinh đứng sừng sững giữa khu đất trống, nó giống như một đài quan sát nhìn ra khu vườn phía trước.
Có một người đã đợi sẵn ở đó.