Chương 275: Lâu đài hoàng gia (2)
Chuyện này thật kỳ lạ!
Thông thường, lũ chuột sẽ làm bất cứ điều gì Hans yêu cầu. Tất nhiên, những gì lũ chuột có thể làm đều có giới hạn, vì vậy phần lớn mệnh lệnh mà Hans yêu cầu là báo lại cho cậu ta những gì chúng thấy.
Đặc biệt, sau lần biến thành quái vật Jevaudan đợt trước, Hans cảm thấy khả năng điều khiển của mình đã trở nên mạnh mẽ hơn. Điều này có nghĩa là lũ chuột giờ đây sẽ trung thành tuân theo mọi mệnh lệnh của cậu ta.
Hans cũng biết điều này nên đã cử vài con chuột đi kiểm tra đường ống ngầm dưới lòng đất. Nhưng tin tức lũ chuột đem về là chúng không thể tiếp cận được khu vực đó. Không phải vì không có đường xuống mà là lũ chuột không dám đi vào sâu hơn. Nỗi sợ hãi bên trong lũ chuột đã vượt quá tầm kiểm soát của Hans khiến mệnh lệnh của cậu ta không có tác dụng.
Tất nhiên, thông tin do lũ chuột đưa ra cũng không rõ ràng nên Hans vẫn cần phải tự mình xác minh lại thông tin. Dù vậy, thông tin này cũng khiến cậu ta không khỏi suy nghĩ.
Rốt cuộc là thứ gì ở bên dưới hệ thống cống ngầm của thủ đô?
Sư phụ của anh trai dường như biết dưới đó có gì nên cô ta mới bảo cậu ta kiểm tra. Hans rất muốn hỏi Grander nhưng cậu ta đã kịp kiềm chế lại. Hans cũng không phải loại người không biết suy nghĩ. Sư phụ của anh trai đã tỏ rõ ý định không muốn nhúng tay vào mọi chuyện ở thủ đô, nếu cậu ta vẫn mặt dày hỏi thì thật không phải.
Hans lập tức đứng dậy với lấy áo khoác mặc vào. Tuy cậu ta không thích việc phải tự mình hành động, nhưng trong những tình huống cần thiết, cậu ta vẫn sẽ tự đến hiện trường do thám tin tức.
Ngoài Hans, hiện tại còn có một người khác ở đây.
"Cô xong chưa?"
Khi Hans gọi, cánh cửa đóng chặt liền cót két mở ra. Một yêu tinh tóc bù xù với mái tóc màu cam lộn xộn xuất hiện. Người này không ai khác chính là Belaruna Petana.
Mật danh của cô ấy là Francis Scott Fitzgerald.
Rudger đặt cho Belaruna cái tên đó vì yêu tinh đam mê chế thuốc này rất giống với nhân vật văn học mắc chứng nghiện rượu cùng tên.
"Cô đã chuẩn bị mọi thứ chưa?"
"À, xong rồi... ... ."
"Vậy đi thôi."
Hans đội chiếc mũ bánh mì lên đầu Belaruna rồi cả hai cùng rời khỏi ngôi nhà.
* * *
Tại phòng triển lãm ma thuật của Cung điện Pha Lê.
Royna Pavlini đang từ tốn giải thích cho Rene.
"Nơi này là nơi trưng bày ma thuật và triển lãm ma pháp, em có thể sẽ thấy những thông tin về ma pháp chưa từng được công khai rộng rãi bên ngoài."
"Có rất nhiều phép thuật kỳ lạ ở đây sao, thưa cố vấn?"
"Đúng vậy. Cung điện Pha Lê là nơi hoàng gia chịu trách nhiệm nên bọn họ đã rất nỗ lực mang tất cả các loại ma pháp và những kiến thức từ khắp các nơi trên đại lục về trưng bày ở đây."
"À, tất nhiên là họ sẽ không tiết lộ tất cả những bí mật của phép thuật được trưng bày."
"Vâng, em hiểu rồi ạ."
"Bạn học Rene, em thực sự sở hữu ma pháp phi thuộc tính sao?"
Royna Pavlini hỏi với đôi mắt sáng ngời.
Đối diện ánh mắt đó, Rene mỉm cười cay đắng và gật đầu đồng ý.
"Vâng, nó thực sự rất khó sử dụng."
"Chà, vậy chắc hẳn em đã gặp nhiều khó khăn trong quá trình học tập."
"Dạ, đúng là em có gặp khó khăn trong khi thực hành."
"Ta biết rõ cảm giác đó!"
Royna Pavlini nắm tay Rene an ủi.
"Ơ, cố vấn không phải là một Lexorer sao?"
"Đó chỉ là vị trí dự bị thôi!"
"Em nghĩ ngay cả như vậy... ... ."
"Bản thân ta thiên về nghiên cứu nhiều hơn, nếu đánh giá thật lòng thì ta nghĩ ta chỉ có trình độ một nửa Lexorer thôi."
Royna Pavlini tương đối yếu trong thực chiến. Điều này là do một phần tính cách của cô ấy khá hướng nội. Royna Pavlini cảm thấy rất ngưỡng mộ Rene vì cô bé vẫn luôn cố gắng mặc dù bản thân bị cản trở bởi ma pháp bẩm sinh của bản thân.
"Việc phải bắt kịp tiến độ học tập của các học sinh khác rất áp lực đúng không?"
"Vâng, đúng là em có gặp khó khăn trong thời gian đầu. Nhưng em đã nhận được sự trợ giúp từ rất nhiều người."
"Vậy sao? Thật tốt khi nghe được điều này."
"Dạ, giáo sư Rudger đã giúp đỡ em rất nhiều."
"Em đang nói đến giáo sư Rudger Chelici?"
Khi tên Rudger được nhắc đến, Royna Pavlini không khỏi giật mình.
"Đúng rồi ạ."
"Chà, không ngờ đấy. Ta cứ nghĩ vị giáo sư đó là một người lạnh lùng và nghiêm khắc cơ. Không ngờ anh ta lại biết quan tâm đến học sinh như vậy."
Trước lời nhận xét của Royna Pavlini, Rene mím môi cười. Hầu hết những người tiếp xúc với giáo sư lần đầu đều sẽ nói vậy.
"Có thể bề ngoài trông giáo sư khá lạnh lùng nhưng thực chất giáo sư rất để tâm đến các học sinh, mặc dù bản thân giáo sư luôn phủ nhận điều đó."
"Đúng là khó tin!"
Nếu là người bình thường sẽ thấy những hành động này của Royna Pavlini có chút bất thường, nhưng Rene biết những gì đối phương nói hoàn toàn phát ra từ sự chân thành.
Bởi vì 'đôi mắt' của cô bé mách bảo như vậy. Rene mơ hồ cảm giác được đôi mắt của mình có chút đặc biệt, nó có thể cho cô bé biết những người nào có thiện chí hay ác ý với mình.
"À, học trò Rene, bạn học kia có phải bạn của em không?"
"Dạ?"
"Bạn học tóc vàng kia đã đứng đó nhìn chúng ta được một lúc rồi."
Rene quay lại để xem đó là ai. Khoảnh khắc Rene nhìn thấy mái tóc vàng lộng lẫy nổi bật, cô bé không khỏi mỉm cười ngượng ngùng. Người mà Royna Pavlini nói đến không ai khác chính là Công chúa Erendir.
"Người đó là học tỷ thân thiết của em ạ."
"Vậy sao? Ta chỉ thắc mắc sao cô bé ấy lại đứng đó nhìn chằm chằm về phía này vậy?"
"Xin đợi em một chút!"
Nói xong những lời này, Rene ngay lập tức sải bước về phía Erendir đang cố gắng lẩn mình trong đám đông.
"Chị Erendir, chị đang làm gì thế?"
"À, Rene, cái đó... haha... trùng hợp ghê, em cũng ở đây sao?"
"Vâng, em đang nói chuyện với cố vấn của mình."
"Ồ, ra là vậy."
"Chị không đi cùng cố vấn nhóm sao?"
"... ... ."
Khi vẻ mặt của Erendir đột nhiên trở nên u ám, Rene ngay lập tức tiếp lời.
"Vậy thì chị qua chỗ em nhé! Dù sao thì em cũng đang chưa rõ kiến trúc trong này lắm, có chỗ nào em không rõ thì chị giải đáp giúp em nhé."
"... ... !!!"
Vẻ mặt của Erendir rõ ràng trở nên vui vẻ hơn trước rất nhiều. Rene thở phào nhẹ nhõm. Rene nắm tay Erendir và dẫn cô ấy đến chỗ Royna Pavlini đang đợi.
Đây là lần đầu tiên Royna Pavlini và Erendir gặp mặt.
Royna Pavlini lúc này mới nhận ra thân phận của Erendir, cô ấy lại bắt đầu lắp bắp nói không thành lời. Phía đối diện, Erendir cũng lo lắng không kém.
Rene nhìn hai người đang không thoải mái với nhau, cô bé tự hỏi có thể làm gì để giải tỏa bầu không khí khó xử này. Đúng lúc này, đôi mắt của Rene bắt gặp một thứ kỳ lạ bên trong phòng triển lãm
"Cố vấn, phép thuật phía đó là gì vậy ạ?"
Phía Rene chỉ tay là triển lãm một loại phép thuật mới. Bên trong ống thủy tinh lớn, hình thức cùng với công thức ma thuật được hiện thực hóa thành ma thuật ảo ảnh. Có phần giới thiệu về loại phép thuật được viết bên dưới, nhưng Rene vẫn cố tình hỏi để phá vỡ bầu không khí xấu hổ trước mặt.
"Ồ, thứ đó sao?"
Khi Royna Pavlini được hỏi, trong đầu cô ấy tự động sắp xếp lại dòng suy nghĩ và cô ấy bắt đầu giải thích. Rene chăm chú lắng nghe, Erendir bên cạnh cũng trở nên tự nhiên hơn. Bầu không khí căng thẳng trước đó đã trở nên hài hoà hơn.
"Vậy thì chúng ta đi vào sâu hơn một chút nhé?"
Theo gợi ý tự nhiên của Rene, cả ba đi vòng quanh Cung điện Pha Lê và tiến sâu vào bên trong.
"Ừm. Có lẽ là hướng này. Nơi triển lãm những loại phép thuật độc đáo."
"Phép thuật về cơ bản gắn liền với chuyên môn của từng lĩnh vực. Trong số đó, loại ma thuật không được định nghĩa là ma thuật hiện đại sẽ được phân loại vào dạng ma thuật [Đặc biệt]."
"Vậy thì hẳn phải có rất nhiều loại ma thuật như thế."
"Đúng vậy, dạng ma thuật [Đặc biệt] này có khá nhiều biến thể nên chúng đa dạng hơn nhiều so với bốn lĩnh vực ma pháp chính."
Rene chợt dừng lại trước một gian triển lãm bằng kính. Bên trong, cô bé nhìn thấy một người đang ngủ và một pháp sư đang bước vào giấc mơ của người đó.
"Đó là [Du Mộng] sao? Thật là kỳ diệu! Nghe nói ma pháp này chỉ có một số ít pháp sư mới có thể thi triển được."
Những lời đó khiến Rene nhớ đến Julia Plumheart.
Chợt, có một ma thuật khác thu hút ánh nhìn của Rene. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Rene, Royna Pavlini cũng thốt lên một tiếng cảm thán khi nhìn thấy phép thuật đó.
"Là Thánh thuật."
"Đó là gì vậy ạ?"
"Một loại phép thuật được sử dụng bởi các hiệp sĩ, người truyền giáo và linh mục của Giáo hội Lumensis."
"Ồ!"
"Các tín đồ của Giáo hội Lumensis đều gọi đó là phép màu của Chúa, nhưng các lý thuyết hiện đại hiện giờ coi thứ đó là một loại 'Bán phép thuật'."
Rene nhìn chằm chằm vào phòng triển lãm ma thuật phía trước. Bên trong, cô bé có thể thấy một người phụ nữ mặc áo trắng tinh đang chắp tay cầu nguyện. Một luồng ánh sáng tuyệt đẹp đang tỏa ra xung quanh người phụ nữ, dù biết đó chỉ là ảo ảnh nhưng Rene không khỏi thầm cảm thán vì khung cảnh đẹp đó.
Nhưng có một điều đặc biệt khác đã thu hút sự chú ý của Rene.
'Thứ đó là gì vậy?'
Ánh sáng khiến hình ảnh của người phụ trở nên mờ ảo, không rõ ràng, nhưng Rene lại cảm thấy cảnh tượng đó có sức hấp dẫn kỳ lạ đối với cô bé.
/*Francis Scott Fitzgerald (24/09/1896 – 21/12/1940) là một tiểu thuyết gia, nhà tiểu luận và nhà văn viết truyện ngắn người Mỹ. Ông được biết đến nhiều nhất nhờ những cuốn tiểu thuyết mô tả sự hào nhoáng và vượt trội của Thời đại nhạc Jazz. Trong suốt cuộc đời của mình, ông đã xuất bản 4 tiểu thuyết, 4 tuyển tập truyện và 164 truyện ngắn. Mặc dù đạt được thành công và thịnh vượng tạm thời vào những năm 1920, Fitzgerald chỉ nhận được sự hoan nghênh của giới phê bình sau khi q·ua đ·ời và hiện được nhiều người coi là một trong những nhà văn Mỹ vĩ đại nhất thế kỷ 20.*/