Chương 224: Diễn thuyết (3)
Lời nói của Altego khá gay gắt. Hỏi như vậy không khác gì nghi ngờ việc đạo nhái nghiên cứu của người trình bày ngay trước mặt mọi người bên trong hội trường. Một người có sức ảnh hưởng như Altego lại làm một việc khiếm nhã như vậy thật khiến người khác kinh ngạc.
Ngay cả trưởng lão Auguste ngồi bên cạnh cũng ngoái nhìn đồng nghiệp của mình. Ông ta không ngờ Altego lại đột nhiên làm ra hành động như vậy.
Trong khi Auguste đang cân nhắc xem có nên ngăn Altego lại không, phản ứng của những người xung quanh lúc này đã bắt đầu trở nên ồn ào.
"Một trưởng lão của Tháp Ma Thuật sao có thể thốt ra những lời như vậy?"
"Những nhân vật như ông ta sẽ không hành động mà không có mục đích. Có lẽ chúng ta nên chờ xem vị giáo sư kia sẽ nói gì?"
"Tình huống này trở nên thú vị rồi."
Rudger nhìn chằm chằm vào đối phương, lạnh nhạt lên tiếng.
"Trưởng lão Altego, xin hỏi mục đích của câu hỏi vừa rồi là gì?"
"Cậu không nghe nhầm. Ý ta là, kết quả nghiên cứu này có hoàn toàn là của cậu không?"
"Đây là kết quả nghiên cứu tôi trình bày, ngài hỏi vậy có ý gì?"
"Cổ ngữ Larsil cho đến hiện tại đã có biết bao nhiêu người dày công nghiên cứu và giải mã nhưng vẫn không thành công. Cậu mới chỉ là một pháp sư cấp bốn, nói một mình cậu có thể diễn giải được cổ ngữ Larsil thì ta hoàn toàn không tin."
Một số pháp sư đồng tình với quan điểm của Altego. Sự nghi ngờ bắt đầu lan rộng.
Altego mỉm cười vì mọi chuyện đang diễn ra đúng như dự định của ông ta. Ông ta hoàn toàn không tin một mình Rudger có thể làm được tất cả những thứ này.
Phát minh ra một phép thuật mới và việc hiểu đồng thời giải nghĩa hệ thống của một ngôn ngữ cổ xưa đã thất truyền là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Một pháp sư trẻ tuổi làm được một việc thôi đã khó rồi chứ chưa nói đến trường hợp có thể làm được cả hai việc thuộc hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau.
Mặc dù Altego là người có lối suy nghĩ khá cứng nhắc nhưng ông ta vẫn có kinh nghiệm tích luỹ riêng của bản thân. Ông ta đánh cược nghiên cứu của Rudger Chelici hoàn toàn không phải kết quả của một người có thể làm ra được.
Tuy nhiên, thứ làm cho Altego khó chịu chính là thái độ của Rudger Chelici vẫn rất bình tĩnh mặc dù tình hình hiện tại không hề có lợi cho hắn.
Altego nheo mắt, trực giác của ông ta cảm thấy không ổn.
"Giáo sư Rudger, nghiên cứu cậu trình bày khá thú vị. Tuy nhiên, ta vẫn muốn hỏi câu hỏi đó, đây có thực sự là nghiên cứu của một mình cậu không?"
"Không có gì là không thể tìm ra......."
"Vậy tại sao cho đến bây giờ vẫn chưa có ai phát hiện ra? Ý cậu là khả năng của những người khác còn thiếu sót phải không?
Rudger hơi cau mày khi nhìn thấy Altego liên tục ngắt lời mình.
Chỉ cần nhìn vào phản ứng của mọi người xung quanh, có vẻ như ít nhất một nửa số người đã bị ảnh hưởng bởi ý kiến của Altego.
Hắn có thể hiểu được tâm lý đó.
Thật khó để tin rằng một người còn trẻ như vậy lại có thể đạt được điều gì đó mà ngay cả những người lớn tuổi hơn cũng không thể làm được.
Có thể gọi đó là lối suy nghĩ cổ hủ và lạc hậu, nhưng về một khía cạnh nào đó, nó cũng có nghĩa là mọi người công nhận nghiên cứu mà Rudger trình bày là một thứ rất đáng giá.
Rudger liếc nhìn xung quanh và nhìn về chỗ ngồi của hiệu trưởng. Mặc dù không biểu lộ gì nhiều, nhưng ánh mắt của hiệu trưởng cũng đủ khiến Rudger hiểu đối phương chắc chắn sẽ làm hậu thuẫn cho hắn.
Tình huống này dù sao cũng đã nằm trong suy tính từ trước của hắn, không khó xử lý.
"Vì trưởng lão Altego của Tháp Ma Thuật rất tò mò nên tôi sẽ giải đáp câu hỏi của ngài. Đây là kết quả nghiên cứu của bản thân tôi và việc giải nghĩa cổ ngữ Larsil hoàn toàn là do tôi tự mình làm."
"Làm sao ta có thể tin vào những lời này của cậu?"
"Nếu ngài một mực không tin tưởng kết quả nghiên cứu của tôi thì ngài nên đưa ra bằng chứng thuyết phục của bản thân trước."
Altego cười toe toét như thể chỉ chờ đợi những lời này.
"Vậy ý cậu là cậu có thể trả lời chi tiết bất cứ điều gì ta hỏi?"
"Đúng vậy."
Rudger biết đối phương định làm gì, hắn cũng không có ý định né tránh. Trong một cuộc chất vấn chuyên sâu về ngôn ngữ như thế này, Altego chắc chắn sẽ nhờ một chuyên gia trong lĩnh vực đó đối chất với hắn.
Đúng như Rudger dự đoán.
Khi Altego ra hiệu, một người ngồi bên cạnh ông ta chậm rãi đứng dậy.
"Rất vui được gặp anh, giáo sư Rudger. Tôi là Maloso Grebori."
Đó là một người đàn ông cao gầy. Mái tóc nâu xoăn và chiếc kính kẹp mũi trên mặt khiến ông ta có dáng vẻ của một học giả nhưng đồng thời lại tạo cho người khác ấn tượng mạnh mẽ về một con rắn độc chỉ chực chờ t·ấn c·ông người khác.
"Chuyên ngành của tôi là nghiên cứu cổ ngữ và khảo cổ học. Cổ ngữ Larsil là thứ tôi đã theo đuổi rất nhiều năm cho đến hiện tại nên tôi tự tin rằng mình hiểu ngôn ngữ này hơn bất kỳ ai khác."
Một số pháp sư nhận ra người đàn ông này khi ông ta giới thiệu về bản thân. Rudger không bỏ qua những phản ứng đó. Nhìn vào phản ứng của mọi người, người này có vẻ thực sự là người có tên tuổi trong ngành.
Đối phương rõ ràng có chuẩn bị mà đến. Không khó để đoán ra người nào đã làm rò rỉ thông tin.
Trong khi Maloso lịch sự chào hỏi những người xung quanh thì ông ta cũng không quên lén liếc nhìn phản ứng của Rudger. Đằng sau cặp kính là đôi mắt ánh lên ánh sáng sắc bén của sự thù địch và ghen tị.
Maloso nhếch mép về phía Rudger. Đây hoàn toàn là một hành động tuyên chiến.
Nhưng trái ngược với hành vi hung hăng của đối phương, Rudger không đáp lại sự khiêu khích đó. Hắn chỉ yên tĩnh đứng trên sân khấu và nhìn đối phương như một kẻ hề đang diễn trò.
Maloso chỉnh lại chiếc kính của mình.
"Giáo sư Rudger nói tôi có thể đặt câu hỏi tuỳ ý phải không?"
"Nếu như anh muốn."
"Anh nói rằng ngôn ngữ Larsil cấu tạo từ ba loại chữ viết khác nhau?"
"Đúng vậy."
"Vậy anh có thể giải thích câu này được không?"
Maloso cầm một cây bút ma thuật và viết lên không trung. Những ký tự màu xanh lam xuất hiện tạo thành một câu viết bằng tiếng Larsil trôi nổi trong không trung.
"Anh hẳn phải biết nghĩa của câu này chứ?"
Rudger nhìn vào các ký tự của Maloso, chậm rãi nói.
"Tôi dậy muộn, đồ ăn sáng thật tệ khiến tôi bỏ bữa."
Nghe những lời đó, nụ cười trên môi Maloso càng sâu hơn.
"Anh có chắc không?"
"Tôi chắc chắn."
"Thật kỳ lạ. Là một người đã nghiên cứu ngôn ngữ Larsil lâu năm, ít nhất tôi cũng biết ý nghĩa của câu này. Nhưng cách giải thích câu nói của giáo sư Rudger rất khác với những gì tôi biết."
Maloso tỏ ra khá thất vọng.
"Câu này không khớp với cách giải thích của anh chút nào."
"Vậy sao? Anh giải nghĩa nó như thế nào?"
"Ngay từ đầu tiên anh đã giải nghĩa sai rồi. Anh biết ký tự này có nghĩa gì không?"
"Ánh sáng."
Lời của Rudger khiến Maloso kinh ngạc.
"... ... Đúng thế. Từ đầu tiên là ánh sáng. Và từ tiếp theo."
"Phước lành."
Maloso cảm thấy có gì đó kỳ lạ khi nghe câu trả lời từ đối phương.
"Anh cố ý trả lời sai?"
"Tôi không rảnh làm chuyện nhàm chán đấy."
"Vậy tại sao...."
"Hầu hết mọi người sẽ mắc sai lầm sơ đẳng này khi giải nghĩa cổ ngữ Larsil."
"Sơ đẳng?"
Maloso không hiểu lời của Rudger có ý gì.
"Có vẻ như anh cũng chưa biết, vậy hãy để tôi chỉ cho anh. Cách giải thích thường gặp của câu đó là 'Ánh sáng ban cho tôi phước lành, nhưng tôi không thể hoàn toàn tiếp nhận nó'."
"... ... ."
Maloso c·hết lặng. Câu nói giải thích được phát ra một cách tự nhiên từ miệng Rudger, nó thậm chí còn trôi chảy và tự nhiên hơn ông ta tự giải nghĩa.
Maloso chợt cảm thấy bất an.
"Anh cố tình nói khác đi? Anh trêu tôi?"
"Tôi không có hứng thú làm việc đó."
"... ... ."
"Cách giải thích đấy không hoàn toàn đúng. Vẫn còn một nghĩa khác của câu này, đó chính là câu đầu tiên tôi đã nói."
Nghe những lời đó, mặt Maloso đỏ bừng, ông ta hét lên.
"Đừng có lố bịch thế! Hai cách giải nghĩa đó hoàn toàn không giống nhau."
"Đó là lý do tại sao việc diễn giải cổ ngữ Larsil không hề dễ dàng. Vào thời xa xưa, con người không sử dụng ngôn ngữ bằng trực giác."
"Cái gì?"
"Việc phân tích cổ ngữ dựa trên tiêu chuẩn của ngôn ngữ hiện đại hoàn toàn không có ý nghĩa. Phân tích cổ ngữ dựa trên ngữ âm hoàn toàn là một hướng đi sai lầm. Anh không biết sao?"
Ngôn ngữ học hiện đại không có tác dụng?
"Tôi sẽ giải thích rõ hơn."
Maloso chưa kịp nói gì thì Rudger đã giải phóng pháp lực của mình.
Các ký tự mà Maloso đã viết được hiện thực hóa dưới dạng khổ lớn phía trên đầu Rudger với phong cách gọn gàng và trang nhã hơn nhiều.
"Thời xa xưa, người ta tin rằng chữ viết có sức mạnh thần bí nên khi viết ra những cuộc trò chuyện hàng ngày, họ đã thay đổi chúng để khiến chúng thêm phần bí ẩn và xinh đẹp hơn. Người xưa gọi đó là "đồng biến". Anh đã từng nghe về thứ này bao giờ chưa?"
"Cái này... ... ."
"Có lẽ anh chưa nghe nói về nó. Nếu không thì anh đã không đưa ra những nhận xét ngu ngốc như ban nãy."
Maloso định phản bác nhưng ngay lập tức nuốt những lời đó xuống khi nhìn vào ánh mắt của đối phương.
Ánh mắt Rudger nhìn về hướng ông ta không chỉ sắc bén mà còn ẩn chứa cảm giác khinh thường, như thể đang nhìn một kẻ vô tri đáng thương.
"Trong câu này, 'ánh sáng' có nghĩa là ánh sáng ban mai. Dù là từ đơn nhưng 'phước lành' được thêm vào sau nó, nên 'ánh sáng' ở đây không phải hiểu theo nghĩa đen mà là ánh sáng mang lại phước lành. Đối với người thời đó, nó có nghĩa là mặt trời và 'phước lành' của nó có nghĩa là thức ăn cho ngày hôm đó."
Những chữ cái ma thuật lơ lửng trong không trung bắt đầu thay đổi.
"Về cơ bản, nếu 'không thể tiếp nhận phước lành' thì có thể hiểu là người đó đã không ăn. 'Không hoàn toàn tiếp nhận phước lành' có thể hiểu là vì đồ ăn không ngon. Vì vậy, nghĩa cuối cùng là người đó đã bỏ bữa."
Bản sao duy nhất được giữ lại cho đến hiện tại của cổ ngữ Larsil là nhật ký của một pháp sư. Có những thứ như văn hóa, khuôn mẫu hành vi hay tư duy của một pháp sư thời đại đó hoàn toàn không giống với nền văn minh hiện tại. Bọn họ chú trọng đến những chi tiết nhỏ nhất trong cuộc sống hàng ngày hơn.
"Không! Điều đó thật nực cười."
Sắc mặt của Maloso trở nên tái nhợt khi ông ta nhận ra rằng câu nói mà ông ta đã mất biết bao công sức giải nghĩa được hoá ra chỉ có nghĩa là một người đã bỏ bữa sáng.
Phản ứng tương tự cũng xảy ra với Altego đang đắc ý theo dõi tình hình bên cạnh.
"Cho nên câu nói mà ngài Maloso đây diễn giải ra là một câu vô dụng trong cuốn nhật ký của một vị pháp sư cổ đại nào đó. Chà, đối với những người không biết hai ký tự còn lại, đó sẽ là cách giải thích dễ dàng nhất."
Sau khi dập tắt toàn bộ hy vọng của đối phương, Rudger lạnh lùng hỏi lại.
"Anh đã hài lòng với câu trả lời của tôi chưa?"