Chương 225: Căn phòng bí ẩn (1)
Quá khứ hơn mười năm trước, khi Rudger vẫn còn sống với sư phụ của mình, hắn đã được người dạy dỗ rất nhiều. Tuy phương pháp của sư phụ hắn hầu hết đều khá dã man và đau đớn nhưng rất có hiệu quả.
Rudger biết chúng có ích cho bản thân nên đều cắn răng chịu đựng, làm theo mọi chỉ dẫn sư phụ yêu cầu. Để phát huy đối đa tiềm năng của mình, Rudger không ngần ngại hỏi sư phụ mình mỗi khi gặp khó khăn.
Tăng trưởng lượng ma pháp giải phóng chính là một trong số đó.
"Sư phụ, con có thắc mắc."
"Chuyện gì?"
"Làm sao người tìm ra được đường dẫn ma pháp vậy? Cả công thức thuốc ức chế nữa."
"Chúng đều ở trong sách."
"Sách đó tên là gì? Con muốn đọc."
"Đứa ngốc, nhóc không hiểu được sách đó viết gì đâu."
Nói xong, sư phụ với tay lên một giá sách trên tường. Trong vô số cuốn sách cũ trên giá, một cuốn bay ra và rơi vào tay cô ấy.
"Nó đây. Một thứ được viết bằng ngôn ngữ đã thất truyền từ rất lâu rồi."
Sư phụ cười toe toét như thể vừa nảy ra một ý tưởng thú vị, cô ta đưa cuốn sách cho Rudger.
"Tuy nhiên, nếu nhóc đã muốn đọc thì hãy đọc nó cho ta xem nào."
"Không có bản dịch sao?"
"Nhóc nghĩ sao?"
"Sư phụ, người đọc được nó đúng không?"
"Tất nhiên rồi."
"Vậy sao người không đọc cho con nghe?"
"Há? Đơn giản lắm. Ta không muốn lãng phí thời gian của mình để làm một việc nhàm chán như vậy."
"Người quá lười rồi đấy!"
"Hửm? Gần đây nhóc thiếu đòn đúng không?"
"Hừ! Nếu người không muốn nói thì thôi, con sẽ tự mình đọc."
Rudger cầm cuốn sách bỏ đi, sư phụ của hắn gọi với theo.
"Đồ đệ!"
"Người còn chuyện gì sao?"
"Nhóc không giải nghĩa được nó đâu!"
"Con không tin con không làm được!"
"Nhóc có biết diễn giải cổ ngữ khó như thế nào không? Đối với ta thì có thể, nhưng với trình độ của nhóc hiện tại thì vẫn chưa đủ."
Nghe sư phụ nói, Rudger cho dù khó chịu cũng không thể phản bác, hắn biết sư phụ mình nói đúng, nếu cứ đâm đầu giải nghĩa mà không có chút manh mối nào thì không biết đến ngày tháng năm nào hắn mới có thể hiểu được quyển sách này nói gì.
"Nếu nhóc vẫn muốn đọc nó thì ta có gợi ý cho nhóc đây, tuy các chữ cái ở trong cuốn sách đó khá giống nhau nhưng thực tế nó được cấu thành từ ba loại chữ viết khác nhau đấy."
"Chỉ thế thôi sao?"
"Chúc nhóc may mắn!"
Sư phụ Rudger cười trên sự đau khổ của người khác, vẫy tay tỏ ý không tiễn.
"... ... "
Rudger không thèm để ý đến trò đùa dai của sư phụ mình, hắn đã quá quen với điều đó rồi. Rudger nhanh chóng mang cuốn sách về phòng nghiên cứu.
"Chậc chậc, đúng là một đứa trẻ cứng đầu. Sớm muộn gì nó cũng khiến mình tức điên mất." Người sư phụ lắc đầu.
Cô ta luôn biết đứa học trò của mình là một người có lòng kiêu hãnh mạnh mẽ, nó hiếm khi thể hiện cảm xúc của mình, nhưng nó cũng không phải là người ngu ngốc, mù quáng đâm đầu vào những thứ bất khả thi.
Nếu là nó thì có lẽ có thể cầm cự được lâu nhất là nửa ngày. Cô ta rất mong chờ vào phản ứng cầu xin sự giúp đỡ của Rudger. Với cô ta, bắt nạt đệ tử của mình là một việc rất thú vị.
Và thế là người sư phụ đã chờ đợi với tâm trạng mong chờ, háo hức.
Nửa ngày trôi qua, Rudger chưa bước ra khỏi phòng.
"Nó chịu đựng khá tốt. Nhưng có thể kéo dài bao lâu đây?"
Nửa ngày nữa trôi qua, Rudger vẫn không ra khỏi phòng.
"Hửm? Chắc nó ngủ quên rồi. Bỏ đi. Để mai kiểm tra vậy."
Nhưng sang ngày hôm sau, Rudger vẫn không bước chân ra ngoài.
Thực ra hắn có ra ngoài chuẩn bị bữa sáng cho sư phụ mình.
Nhìn thấy bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn, người sư phụ đoán chắc tên đệ tử của mình đã ra ngoài và bắt đầu nấu ăn ngay khi mặt trời mọc.
Cô ta có vẻ ngủ hơi nhiều. Người sư phụ càu nhàu trong khi nhấm nháp món ăn do đệ tử của mình chuẩn bị và tiếp tục chờ đợi tên học trò kia thất bại đi ra.
Một ngày nữa trôi qua, không có gì thay đổi.
"Chậc! Lần này nó có vẻ quyết tâm rồi."
Nếu vậy thì cô ta sẽ chờ xem sao. Dù sao thì với cô ta, một ngày hay một năm chỉ là khoảnh khắc thoáng qua.
Trong khi cô ta suy nghĩ như vậy, một ngày nữa lại trôi qua.
Đã ba ngày kể từ khi Rudger nhốt mình trong phòng nghiên cứu.
Ngay khi cô ta nghĩ chắc hôm nay cũng như cũ thì cánh cửa phòng chợt mở ra và Rudger xuất hiện.
"Đứa nhóc này, bây giờ mới chịu ló mặt ra hả? Mọi thứ sao rồi?"
"Con đã giải nghĩa xong rồi."
Rudger nói với vẻ mặt mệt mỏi, như thể đã ba ngày ba đêm hắn không ngủ ngon giấc.
"Hả? Nhóc vừa nói gì?"
"Con đã giải nghĩa xong rồi."
"Thật? Nhóc không lừa ta đấy chứ? Để ta xem nhóc đã làm gì nào."
Người sư phụ nói xong liền bước vào phòng Rudger.
Khoảnh khắc cô ta nhìn thấy bức tường trong phòng Rudger, cô ta dường như cứng đờ tại chỗ và ngừng bước.
"Nhóc......"
Những gì phát ra từ miệng người sư phụ chỉ là một tiếng thở dài ngưỡng mộ.
Bốn bức tường trong phòng Rudger đều được lấp đầy bởi vô số mảnh giấy. Trên mỗi tờ giấy là những ký tự của cổ ngữ Larsil được chia thành nhiều mảnh, có những tờ chi chít từng chữ cái, rải rác như một trò chơi xếp hình.
Những mảnh ghép rời rạc tập hợp lại với nhau tạo thành nhiều hình dạng khác nhau và cuối cùng chúng tập hợp thành một ý nghĩa hoàn chỉnh.
"Chà... ... Nhóc thành công rồi!"
Chỉ có ba ngày.
Cho dù cô ta có đưa ra gợi ý thì việc giải nghĩa hoàn toàn cổ ngữ Larsil chỉ trong ba ngày gần như là một việc bất khả thi.
Nhưng đứa nhóc này đã làm được.
Rudger theo sau, nói với giọng khó chịu.
"Dù sao cũng cảm ơn sư phụ vì đã cho con gợi ý."
"Nhóc cảm ơn ta vì chuyện đó hả? Nhóc không đùa đấy chứ?"
"Đúng thế. Có vấn đề gì sao?"
'Thằng bé này, nó không nhận thức được tài năng của bản thân sao?'
Những thứ mà nó chỉ tốn ba ngày đã làm ra chính là thứ mà rất nhiều người đã đánh đổi cả một đời mà vẫn chưa tìm ra được câu trả lời.
"Sao người lại nhìn con như thế?
Nhìn tên đệ tử ngốc vẫn đang hỏi mình câu hỏi ngớ ngẩn với giọng điệu nghiêm túc, người sư phụ bỗng bật cười.
"Không tệ. Cuối cùng nhóc cũng có dáng vẻ của một người biết nghiên cứu rồi đó."
"Người nói gì vậy? Người chưa ăn cái gì nên nói linh tinh sao?"
Người sư phụ luôn biết người học trò của mình có tài năng và tài năng đó rất nguy hiểm nếu nó đi chệch hướng.
Cô ta không thể đoán được điều gì sẽ xảy ra khi Rudger nhận ra tài năng của bản thân. Vì vậy, cô ta vẫn luôn tránh khen ngợi để Rudger không trở nên kiêu ngạo.
"Vậy nên đừng tự mãn nữa mà hãy tiếp tục học tập chăm chỉ đi."
"Rồi rồi, con biết rồi."
Thật mong chờ khoảnh khắc đứa nhóc này bước ra thế giới bên ngoài, không biết thế giới sẽ bị rung chuyển như thế nào vì nó đây?
"... ... ?"
Cậu bé Rudger lúc đó vẫn không hiểu tại sao sư phụ mình lại cười khoái chí như vậy.
* * *
Trở lại hiện tại, lúc này Maloso đang rất xấu hổ sau khi nghe được câu hỏi của Rudger. Hắn ta cảm thấy như đối phương đang cố tình chọc tức mình sau khi giải nghĩa câu nói kia.
"Không! Vẫn chưa xong!"
Maloso phủ nhận, hai mắt hắn ta lúc này đã đỏ ngầu. Hắn ta không chấp nhận bản thân sẽ thua cuộc trong chính lĩnh vực mà mình am hiểu nhất.
"Cậu chưa thể chứng minh ý nghĩa cuối cùng mà cậu nói là đúng. Tôi chưa thấy thuyết phục."
"Được rồi. Hãy nhìn vào đây. Tôi sẽ giải thích tại sao."
Rudger nói và chiếu câu văn mà hắn đã phân tích ra không trung. Hắn lần lượt cắt bỏ những từ mà Maloso đã hiểu sai và trải nó ra. Sau đó các từ trải ra được chia thành các âm vị. Cuối cùng, âm vị bị chia thành nhiều phần nhỏ khiến việc nhận dạng của nó trở nên khó khăn hơn.
"Anh đang làm cái quái... ... ."
"Hãy nhìn kỹ vào hai hình dạng ở đây."
"Anh muốn tôi xem cái gì?"
"Anh vẫn chưa nhận ra sao?"
Maloso nheo mắt lại và nhìn chằm chằm vào những ký tự mà Rudger đã tạo ra. Đôi mắt của hắn ta nhanh chóng mở to vì kinh ngạc. Có một chút khác biệt về độ dày của các chữ được viết như thể chúng được ép lại khiến phần đầu các ký tự bị cắt ngắn đi, nhưng tổng thể mà nói thì chúng vẫn tồn tại.
"Anh chắc hẳn cũng hiểu ý nghĩa của những thứ này. Chúng ta chỉ có thể thấy được sự khác biệt khi ngôn ngữ được chia nhỏ đến mức này."
"Cái đó...... ."
"Anh còn câu hỏi nào nữa không?"
"... ... ."
"Nếu anh không đáp, tôi sẽ coi như câu trả lời là không."
Maloso lúc này đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu. Hắn ta biết bản thân đang phải đối mặt với một bức tường khổng lồ mà mình không bao giờ có thể vượt qua.
Ánh mắt của Rudger tự nhiên chuyển sang Altego.
"Trưởng lão Altego, ngài đã hài lòng với kết quả này chưa?"
"... ... !"
Khoảnh khắc Altego chuẩn bị nói điều đó, một tiếng cười chợt vang lên từ phía chỗ ngồi đầu dãy.
Khuôn mặt gân guốc của Altego ngước lên, lão muốn xem kẻ nào dám cười nhạo mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy người kia, khuôn mặt Altego nhăn nhó.
"Trưởng lão Altego. Nghi ngờ thì không sao, nhưng ta không biết ngài lại có thể nói điều đó một cách tự tin như vậy trước mặt mọi người mà không có chứng cứ rõ ràng cơ đấy."
Elisa Willow, người thường đeo chiếc mặt nạ tươi cười và lịch sự, lúc này lại thốt ra những lời châm chọc không hề có chút khách khí nào.
Khoảnh khắc Altego nghe thấy những lời đó, ông ta cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Ở trước mặt mọi người, ông ta đã công khai nghi ngờ kết quả nghiên cứu của Rudger Chelici. Điều tệ hơn là tên Rudger kia lại chứng minh được nghi ngờ của ông ta là sai lầm.
Altego có hàng triệu suy nghĩ vào lúc này, nhưng ông ta không thể nói được gì. Ông ta biết dù bản thân có nói thêm điều gì thì cũng không thể cứu vãn được hình tượng của bản thân nữa.
Hết cách, Altego liền hướng mắt tìm kiếm sự giúp đỡ về phía pháp sư Auguste, người đang ngồi ở hàng ghế đầu.
Tuy nhiên, vị pháp sư Auguste kia lại phớt lờ ánh nhìn của Altego. Ngụ ý rất rõ ràng, ông ta nên tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
Altego lại nhìn ta xung quanh. Ngoài Auguste, những người khác từ Toà Tháp cũng ở đây. Ông ta hy vọng rằng ít nhất một trong số họ sẽ ra tay giúp đỡ mình. Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều phớt lờ ánh mắt của Altego, thậm chí có người còn đưa ánh mắt khiển trách về phía ông ta.
Không ai đứng về phía Altego. Ông ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.
'C·hết tiệt!'
Cuối cùng, Altego đành rời đi trong sự bực tức và bẽ bàng. Ông ta biết mình sẽ phải nhận h·ình p·hạt vì hành động ngày hôm nay.
"Được rồi."
Khi Rudger mở miệng, ánh mắt của mọi người tự nhiên đều chuyển về phía hắn.
"Có ai còn câu hỏi nào nữa không?"
Không còn ai mở miệng khi nghe những lời đó.