Chương 166: Chuẩn bị cho trận chiến (1)
Sau khi rời khỏi phòng thuốc, Rudger liền rời đi.
Hắn nhìn thành quả tổng cộng hai mươi viên thuốc màu xanh rất hài lòng.
'Cũng nhờ có Belaruna.'
Thuốc phục hồi sức mạnh ma thuật mà hắn tạo ra lần này có sự giúp đỡ rất lớn từ Beraluna.
Mặc dù là một yêu tinh lập dị nhưng Beraluna lại là một chuyên gia về dược phẩm có kiến ​​thức sâu rộng về các loại thảo dược.
Dù Beraluna đã cảnh báo Rudger không nên sử dụng thứ này nhiều vì nó rất nguy hiểm, tuy nhiên Rudger vẫn phải làm một cái gì đó để đề phòng.
Hắn nhanh chóng sắp xếp các sự kiện tương lai trong đầu.
Esmeralda sẽ ra tay g·iết Chrollo Fabius vào ngày cuối cùng của lễ hội.
Cô ta dự định sẽ tự mình hành động mà không đi cùng các cấp dưới khác.
Đó là lý do tại sao Joanna Lovett lại hành động một mình trái lệnh cấp trên.
Bây giờ cơ hội của Rudger đã đến, hắn phải hành động hết sức cẩn thận.
Rudger không biết Joanna Lovett đang nghĩ gì, nhưng xét theo cách cô ta tập hợp các thành viên khác thì chắc hẳn có điều gì đó bất thường.
Nếu có vấn đề phát sinh thì dù lớn hay nhỏ đều sẽ trở thành rắc rối.
Vì vậy, Rudger đã lên kế hoạch loại bỏ một số rủi ro trước khi có vấn đề phát sinh.
Ưu tiên hàng đầu của Rudger là Esmeralda.
Hắn không có thời gian dành cho những tên Đệ Nhị hay Đệ Tam khác.
Nếu bỏ lỡ cơ hội này, hắn không biết cơ hội lần sau sẽ đến khi nào.
Vì vậy, hắn cần một người đối phó với những kẻ xung quanh để hắn có thể tập trung đối phó Esmeralda.
Và dĩ nhiên.
Rudger biết đúng quân bài mình cần chọn.
'Aidan.'
Tất nhiên, việc giao phó công việc cho học sinh sẽ chứa đầy những yếu tố bất định.
Tuy nhiên, việc rò rỉ thông tin cho các giáo sư khác hoặc Theon còn nguy hiểm hơn.
Rudger không thích để lại quá nhiều nhược điểm.
Trong những tình huống thực sự không thể tránh khỏi, hắn sẽ chấp nhận rủi ro, nhưng hiện tại chưa cần thiết phải làm như vậy.
Với trình độ hiện tại của Aidan, thằng bé có thể dễ dàng đối phó với các thành viên cấp thấp của tổ chức.
Tất nhiên, nếu chỉ có một mình Aidan, Rudger chắc chắn sẽ không đánh cược.
Nhưng nếu Aidan có những đồng bạn đáng tin cậy thì câu chuyện lại hoàn toàn khác.
Tracy Friad là một quý tộc sa sút nhưng lại có tài năng phép thuật vượt trội.
Leo tuy là thường dân nhưng lại thông minh và nhanh trí.
Và lần này, còn có thêm Iona O'valley, người có quan hệ huyết thống với thủ lĩnh bộ tộc thú nhân.
'Thằng bé Leo là một người lý trí. Nếu có nó, bọn trẻ sẽ không hành động quá lỗ mãng.'
Rudger dừng bước.
Trước mặt hắn là một tòa nhà ký túc xá nam sinh.
Rudger nhìn ra ngoài cửa sổ và lấy từ trong túi ra một tờ giấy nhắn.
'Phòng của Leo ở tầng bốn.'
Tờ giấy nằm trong lòng bàn tay Rudger bị bóng tối bao bọc và nhanh chóng biến mất.
Một lúc sau, tờ giấy xuất hiện tại trước cửa phòng Leo trên ký túc xá.
'Nếu thằng bé là một người thông minh, nó sẽ hiểu những gì mình truyền đạt trong tờ giấy.'
Rudger lập tức lấy ra một thiết bị liên lạc nhỏ và nhét vào tai.
"Hans. Có thể nghe thấy tiếng tôi không?"
[Tôi nghe được.]
"Tình trạng của Chrollo Fabius bây giờ thế nào?"
[Tôi liên tục theo dõi hắn ta, hắn ta chỉ ở yên trong phòng.]
Rudger đã giao cho Hans giá·m s·át Chrollo Fabius.
Điều này nhằm ngăn hắn ta hành động bất ngờ như lần trước.
May mắn thay, Chrollo cho đến nay vẫn chưa gây ra nhiều rắc rối.
Tất cả những gì còn lại lúc này là chờ đợi đến ngày mai.
* * *
'Thật là nhàm chán.'
Leo bước xuống hành lang ký túc xá với tốc độ nhàn nhã.
Leo đã đến xem lễ hội nhưng chẳng có gì khiến cậu thực sự hứng thú.
Đối với Leo, người thích yên tĩnh và cô đơn, không khí cuồng nhiệt của lễ hội hoàn toàn khiến cậu không thích ứng được.
Vì vậy, Leo đã đi loanh quanh một chút và trở về ký túc xá.
'Mai là ngày cuối cùng của lễ hội rồi. Cho đến lúc đó, mình nghĩ mình có thể dành chút thời gian trong phòng và đọc sách.'
Leo chắc chắn rằng Aidan sẽ gây phiền toái vào ngày cuối cùng, nhưng đó là điều cậu sẽ suy nghĩ sau.
Với ý nghĩ đó, Leo đến phòng và nheo mắt lại khi tìm thấy một mảnh giấy rơi trước cửa.
'Gì vậy?'
Leo nhặt tờ giấy lên và ngay lập tức nhìn quanh.
Xung quanh không có ai, cũng không có dấu hiệu nào cho thấy có người đi ngang qua.
Leo nghĩ vậy, mắt quét qua nội dung viết ở trên.
'... ... .'
Sắc mặt của Leo thay đổi ngay lập tức.
'Nếu những thứ viết trong này là đúng.....'
Leo đi thẳng vào phòng ký túc xá đề phòng có người nhìn thấy.
Cậu ngồi vào bàn học, đọc lại nội dung của tờ giấy vài lần để xác nhận rằng mình không nhìn nhầm.
'Đây là một vấn đề lớn.'
Những kẻ ẩn náu bên trong học viện đang âm mưu điều gì đó vào ngày cuối cùng của lễ hội.
Nếu là người khác, họ sẽ nghĩ đó là trò đùa tồi tệ của ai đó, nhưng Leo thì không.
Vì Leo đã liên tục nhận được thông tin rằng có những kẻ đáng ngờ bên trong Học viện này.
Leo bình tĩnh suy nghĩ.
Người cung cấp thông tin này hoàn toàn không thể xác định được danh tính.
Câu hỏi tiếp theo trong đầu Leo là tại sao thứ này lại được gửi cho cậu.
'Không đời nào... ... .'
Leo dựa vào lưng ghế chợt quay đầu lại, mở to mắt.
'Kẻ đó biết thân phận của mình?'
Leo nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế và đọc lại nội dung của tờ giấy với đôi tay run rẩy.
Những dòng chữ viết chi tiết về hành động của những kẻ đang ẩn núp tại Theon.
Thoạt nhìn, nó có vẻ chẳng qua chỉ là truyền tải thông tin.
Nhưng Leo nhạy bén nhận ra rằng còn có một ý nghĩa ẩn giấu khác.
Ta biết thân phận của ngươi!
Đó có lẽ là lý do tại sao kẻ đó lại gửi thông tin quý giá này cho Leo.
Đặc vụ tình báo của Quân Giải phóng.
Leo nghiến răng.
Ngoài việc thắc mắc làm thế nào mà có người biết được thân phận của mình, Leo còn tức giận vì người kia đang cố gắng lợi dụng mình một cách trắng trợn.
Nhưng đồng thời Leo cũng cảm thấy sợ hãi.
'Một kẻ đáng sợ. Mặc dù biết danh tính của mình nhưng thay vì tố cáo, kẻ đó lại cố gắng lợi dụng mình.'
Chẳng mấy chốc, nắm đấm của Leo dần buông lỏng.
Leo bật cười tự giễu.
Bản thân Leo cũng không thích thân phận hiện tại của mình.
Quân Giải phóng đã bắt ép cậu phải làm như vậy. Bọn chúng nắm người thân của Leo làm con tin và đe doạ cậu phải làm việc cho chúng.
'C·hết tiệt. Giải phóng cái quái gì cơ chứ?'
Leo ghét giới quý tộc.
Tuy nhiên, cậu cũng không có cảm tình với Quân Giải phóng đang khủng bố bừa bãi ngoài kia.
Giải phóng cho dân thường?
Nực cười!
Đó là lý do tại sao Leo có phần thiếu tin tưởng vào con người và không có ý định kết bạn với bất kỳ ai ở Theon.
Cho đến khi cậu gặp Aidan.
'... ... Được rồi. Dù sao nếu thông tin này là sự thật và người gửi thông tin này cho mình có chủ ý đặc biệt.....'
Bây giờ Leo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo ý muốn trên tờ giấy nhắn.
Leo lao ra khỏi phòng ký túc xá.
Cậu cần phải nói chuyện với Aidan.
Điều quan trọng là cách truyền đạt thông tin này đến Aidan như thế nào để tên ngốc đó không hành động lỗ mãng.
Leo chậm rãi lên kế hoạch trong đầu.
Vào lúc đó, Leo chợt nhìn thấy Aidan từ xa.
Aidan hét lên trước khi Leo kịp nói.
"Leo! Mình đã phát hiện ra một đám người khả nghi cách đây không lâu!"
"Cái gì?"
Leo bình tĩnh hỏi.
"Chuyện gì đang xảy ra?"
"Là như thế này.........!"
Aidan giải thích cho Leo những gì cậu vừa trải qua.
Có người khả nghi nên Aidan đã lén theo dõi họ và biết bọn họ đang có cuộc họp, Aidan đã tình cờ nghe được cuộc trò chuyện bí mật của họ.
'Cái này... ... .'
Sau khi nghe những lời của Aidan, Leo rất kinh ngạc.
'Giống hệt tin tức trong mảnh giấy!'
Có vẻ như đúng là Aidan đã phát hiện ra những kẻ ẩn nấp đề cập trong mảnh giấy nhắn.
"Leo, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Nhìn sự bối rối của Aidan, Leo cảm thấy mình như một tên ngốc khi phải lên đủ kể hoạch để đánh lạc hướng Aidan.
Leo chợt nhận ra.
Tên ngố trước mặt có vẻ thường xuyên bị vướng vào các sự cố hơn cậu tưởng.
* * *
Trong đêm tối không trăng, một người phụ nữ lặng lẽ mở mắt. Đôi mắt đỏ của cô lấp lánh trong bóng tối.
'Tối rồi.'
Cô đã có một giấc mơ cũ khi đang ngủ về khung cảnh hoài niệm ngày xưa. Những luống hoa xinh đẹp và những đồng cỏ xanh, những câu chuyện vui đùa trong gió và những người luôn mỉm cười với cô.
Thế giới thật đẹp đẽ và ấm áp đến nỗi cô không còn mong muốn gì hơn. Nhưng tất cả niềm hạnh phúc đó đã bị một tên quý tộc chà đạp một cách dã man.
Tiếng la hét của mọi người vang vọng trong ngọn lửa đang cháy.
Một v·ụ t·hảm s·át vô nghĩa được thực hiện đơn giản chỉ vì ai đó đã cố gắng chống lại hắn ta.
Dù có cố gắng quên đi cơn ác mộng ngày hôm đó thì nó vẫn cứ đọng lại trong tâm trí và dày vò người phụ nữ.
Mối hận của n·gười c·hết nguyền rủa cô.
Những người trong giấc mơ đang trừng mắt nhìn cô, rơi những giọt nước mắt đẫm máu.
Vô số giọng nói đó vang lên một cách đau đớn trong đầu Esmeralda.
Và người nữ tu đã nuôi nấng cô, một người phụ nữ trung niên mà cô tin tưởng và coi như một người mẹ.
Bà ấy mở miệng và nói điều gì đó.
Mỗi lần như vậy, Esmeralda đều bịt tai lại.
Ít nhất cô không muốn nghe bất kỳ sự oán giận nào từ người đó.
'... ... !'
'... ... !'
Đó là địa ngục.
Esmeralda đã thoát khỏi đ·ám c·háy địa ngục hôm đó nhưng bản thân cô vẫn đang sống trong địa ngục mỗi ngày.
Cô cần trả thù để kết thúc chuỗi ngày tháng dày vò này.
Cô phải trả thù.
"Đây là lần cuối cùng rồi."
Esmeralda cúi xuống và lẩm bẩm với giọng run rẩy.
Đêm mai.
Sự trả thù của cô sẽ kết thúc khi cô g·iết Chrollo Fabius.
Mỗi khi Esmeralda thiêu c·hết từng người một, lòng căm thù của cô ngày càng tăng lên đến mức không thể kiểm soát, và khi cô làm vậy, số n·ạn n·hân vô tội ngày càng gia tăng.
Sức mạnh chứa đựng trong hận thù đã thoát khỏi sự kiểm soát của Esmeralda và gây ra một t·hảm h·ọa ngoài ý muốn.
Esmeralda là một nhà thông linh nên cô có thể cảm thấy tâm hồn mình đang bị hủy hoại bởi hận thù.
Thật nguy hiểm nếu tâm hồn một người tan vỡ.
Nếu điều này xảy ra, cô ấy sẽ không thể quay trở lại như ngày xưa được nữa.
Đó là lý do tại sao Esmeralda đã tạo ra một nhân cách khác của mình.
Selina.
Một đứa trẻ tội nghiệp vẫn giữ được sự hồn nhiên dù bản thân Esmeralda đã thay đổi quá nhiều.
Một nửa tâm hồn chưa nhuốm màu tội lỗi.
Nhưng đôi khi.
Esmeralda cảm thấy ghen tị với Selina.
Chính bản thân Esmeralda là người muốn sống như quá khứ hơn ai hết.
Nhưng hợp đồng với Linh Cấp đã khiến điều đó không thể thực hiện được.
Linh Cấp sẽ giúp Esmeralda trả thù, đổi lại, cô phải tuân theo mọi mệnh lệnh của hắn khi mối thù được báo.
Bởi vì đó là lời đề nghị mà Linh Cấp đưa ra khi chiêu mộ Esmeralda.
Cô ấy trong cơn tức giận đã đồng ý thoả thuận đó.
"Bây giờ chạy trốn còn kịp không?"
Khi sự điên rồ không còn xâm chiếm lý trí, Esmeralda vẫn còn giữ được sự tỉnh táo.
Từ bỏ sự trả thù cuối cùng, quay lưng lại với mọi thứ và lặng lẽ biến mất.
Cô chắc chắn sẽ có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Có thể không còn như trước nữa, nhưng có lẽ... ... .
[Esmeralda.]
"... ... !"
Esmeralda rùng mình trước ngọn l·ửa b·ùng l·ên trong bóng tối.
[Cô thực sự có ý định từ bỏ việc trả thù sao? Cô định để yên cho kẻ thù đã g·iết chúng ta sao?]
Bàn tay bỏng rát nhẹ nhàng chạm vào vai Esmeralda.
Esmeralda cảm thấy da gà chạy dọc sống lưng.
Một nguồn năng lượng khủng kh·iếp xuyên qua cơ thể cô.
[Chúng ta phải trả thù. Bởi vì... ... .]
[Con là một đứa trẻ ngoan phải không?]
Nghe những lời đó, cơ thể đang run rẩy của Esmeralda đột nhiên dừng lại.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má cô, bên dưới đôi mắt đỏ hoe, vô hồn.
"Đúng vậy... ... ."
Sự điên rồ nhấn chìm lý trí và một nụ cười hình thành quanh khuôn miệng vốn vô cảm của Esmeralda.
"Ta phải trả thù."
Esmeralda mỉm cười trống rỗng.
Giống như khi cô đốt cháy và phá huỷ mọi thứ.
* * *
Ngày cuối cùng của lễ hội đã đến.
Mọi người thậm chí còn tận hưởng lễ hội nhiều hơn, như thể họ không muốn để lại bất kỳ sự hối tiếc nào ở Lễ hội Phép thuật.
Theon còn chuẩn bị màn bắn pháo hoa hoành tráng vào ngày cuối cùng để mang đến cho mọi người một kỷ niệm khó quên.
Giai đoạn cuối cùng của lễ hội là vào ban đêm.
Bên dưới, mọi người đang chờ đợi sự kiện lớn sắp xảy ra.
"Thật nhiều người."
Rudger đang đứng trên đỉnh của ngọn tháp nhìn thoáng qua khung cảnh lễ hội.
Hắn đứng đó, lẩm bẩm khi nhìn vào cụm đèn đang mở ra bên dưới.
[Anh trai. Đối phương đã hành động.]
"Tôi biết rồi."
Sau khi nói chuyện với Hans xong, một bóng đen bao quanh người Rudger.
Cơ thể hắn đang đứng trên ngọn tháp nhanh chóng biến mất như thể đang tan chảy.