Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 167: Chuẩn bị cho trận chiến (2)




Chương 167: Chuẩn bị cho trận chiến (2)

Chrollo Fabius đang trong phòng run rẩy.

Cuối cùng thì ngày đó cũng đến.

Con quỷ kia sẽ đến tìm hắn hôm nay.

'Tên kia đang ở đâu vậy?'

Kẻ tên Rudger đã hứa sẽ giúp hắn lúc này không thấy đâu nữa.

Không. Có khi ngay từ đầu kẻ đó đã không có ý định bảo vệ hắn rồi.

Nghĩ lại thì hắn ta thậm chí còn không để lại bất kỳ phương tiện liên lạc nào.

Cơ thể Chrollo run lên vì lo lắng.

Hắn bị lừa sao?

Suy nghĩ của Chrollo nhanh chóng được xác nhận vào lúc hắn nghe thấy một âm thanh vọng đến từ xa.

Bài hát luôn vang vọng trong những cơn ác mộng khiến Chrollo nổi da gà khắp người.

Nó đến rồi!!!

Con quỷ đó đến rồi!!!

Khoé miệng Chrollo run rẩy không thốt ra được bất kỳ âm thanh nào.

'Người kia đang ở đâu? Người đó đang ở đâu?'

Trong khi đó, tiếng hát dần dần lớn hơn.

Cái c·hết của hắn đang đến gần.

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, bỗng....

Bụp!

Một con chuột xuất hiện trước mặt Chrollo Fabius.

* * *

Esmeralda bước chậm rãi xuống phố.

Con đường tối tăm, yên tĩnh không một bóng người.

Trong bóng đêm dày đặc thậm chí không thể nhìn thấy ánh trăng, Esmeralda đung đưa mái tóc đen tuyền của mình.

Cô ta bước những bước nhẹ nhàng, vui tươi như thể đang đi dạo, cuối cùng dừng lại trước căn nhà Chrollo Fabius đang ở.

Esmeralda nhấc tay lên gõ nhẹ vào cửa.

"Chrollo thân mến. Ta đến rồi!"

Không có câu trả lời nào từ bên trong.

Esmeralda suy nghĩ một lúc rồi kéo tay nắm cửa.

"?"

Cánh cửa cô ta vốn dĩ tưởng sẽ khóa chắc chắn lại mở ra khá dễ dàng.

Lẽ nào tên đó đã bỏ cuộc?

"Chậc."

Cô ta đã chờ đợi ngày này bao lâu rồi? Sao cô ta có thể để cho mọi chuyện kết thúc dễ dàng như vậy được?

Esmeralda kìm nén cơn giận đang dần dâng trào của mình và bước vào trong.

Một căn phòng bừa bộn đến mức khó có thể tin là có người đang sống ở đây.

Nhưng nó khác với những gì Esmeralda mong đợi.

Cô ta dự định đẩy Chrollo Fabius đến giới hạn rồi kết liễu hắn ta.

Tuy nhiên, nhìn vào dấu vết trong phòng, có vẻ như tình trạng của hắn ta tốt hơn cô ta tưởng.

Esmeralda bắt đầu thấy khó chịu.

Quan sát căn phòng một lúc, cô ta mới nhận ra không thấy Chrollo Fabius.

'Hắn ta không ở đây sao?"

Có một tiếng âm thanh vang lên từ xa! Esmeralda cảm thấy có một sự hiện diện đang di chuyển rất nhanh.



Một nụ cười tàn nhẫn hiện lên trên môi Esmeralda.

"Nên như vậy. Phản kháng một chút sẽ thú vị hơn nhiều!"

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Dù bên ngoài trời tối đến mức không nhìn thấy gì nhưng Esmeralda vẫn có thể nhìn rõ bóng lưng Chrollo Fabius đang bỏ chạy.

"Ahahaha."

Esmeralda mỉm cười, vui vẻ đuổi theo.

* * *

Trong một khu rừng tối tăm cách xa địa điểm tổ chức lễ hội có bốn bóng người đang di chuyển lén lút.

"Aidan, rốt cuộc cậu định làm cái gì vậy?"

Tracy liên tục càu nhàu.

"Cậu có chắc chắn những người đó khả nghi không vậy?"

"Cậu có thể trật tự chút không? Nếu không được thì cậu về đi."

"Nói gì vậy hả?!"

Tracy tức giận khi Leo nói vậy.

Cuối cùng, Aidan đành lên tiếng hoà giải.

"Suỵt. Dừng lại đi cả hai người. Nếu không thì chúng ta sẽ bị phát hiện mất."

"Aidan, nếu những gì cậu nói là đúng thì chúng ta thậm chí không nên có mặt ở đây."

Tracy đã đưa ra quan điểm của mình.

"Chuyện này quá nguy hiểm."

Việc cô bày tỏ sự lo lắng là điều đương nhiên.

Những người khả nghi tụ tập ở đó, và việc tự mình đến đó chẳng khác gì xông vào hang cọp.

"Sao cậu không báo chuyện này cho giáo sư?"

"Cái đó... ... ."

Aidan cũng tỏ ra do dự vì vốn đã lo lắng về phần đó nhưng Leo đã nhanh chóng đỡ lời.

"Hừ. Cậu nghĩ rằng các giáo sư sẽ tin điều này?"

Tracy trả lời thẳng thắn.

"Không thử làm sao mà biết được."

"Vậy cậu định nói với ai? Giáo sư Merylda? Hay giáo sư Selina? Hay ... ... ."

Giáo sư Rudger?

Dù không nhắc đến cái tên đó nhưng mọi người đều nhất trí im lặng.

Bọn họ chắc chắn nếu có giáo sư Rudger giúp đỡ thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tuy nhiên, giáo sư Rudger không phải là người dễ nói chuyện.

Leo tiếp tục.

"Nghĩ thử mà xem. Chúng ta chỉ vô tình biết được chuyện này. Giả sử chúng ta nói điều đó với giáo sư. Nếu giáo sư hỏi chúng ta biết chuyện này từ đâu thì chúng ta sẽ trả lời như thế nào?"

"Chà, Aidan tình cờ... ... ."

Tracy cố phản bác nhưng rồi lại ngậm miệng lại.

"Liệu các giáo sư có tin vào chuyện chúng ta tình cờ phát hiện ra không?"

"Có khi chính chúng ta sẽ bị nghi ngờ luôn đấy."

"Nếu chúng ta thông báo với giáo sư sớm hơn thì đã không sao. Nhưng đến lúc này thì quá muộn rồi."

Aidan khẳng định.

Sẽ thật đáng tiếc nếu bỏ lỡ cuộc họp của một tổ chức đáng ngờ dù bọn họ đã biết về nó.

Leo nhún vai và hỏi Tracy bây giờ nên làm gì.

"Ờ thì......"

Tracy cắn môi, ngập ngừng không trả lời.

Trên thực tế, cô không muốn bọn họ phải mạo hiểm.



Tracy muốn tận hưởng lễ hội đầu tiên của mình ở học viện.

Cô thậm chí còn định sẽ xem pháo hoa cùng với Aidan.

Nhưng bây giờ bọn họ lại phải chui rúc trong những bụi cây để theo đuôi những kẻ khả nghi.

Tracy nhìn Iona với vẻ mặt cầu cứu. Nhưng Iona chỉ nhìn Tracy và quay đầu đi.

"Thôi được rồi! Được rồi! Các cậu muốn làm gì thì làm!"

Cuối cùng, Tracy đành bỏ cuộc.

Leo nghe được câu nói đó liền thở dài nhẹ nhõm. Nếu các giáo sư đến đây thì mọi chuyện sẽ vô cùng rắc rối.

Aidan lại gần Tracy, hỏi một cách cẩn thận.

"Tracy. Cậu có ổn không?"

"Không có gì!"

Aidan không hiểu tại sao Tracy lại đột nhiên tức giận như vậy.

Leo vỗ nhẹ vào vai Aidan.

"Chúc may mắn."

"Hả? Cậu đang nói về cái gì thế?"

"Không hiểu cũng không sao. Dù sao đi nữa, tôi nghĩ đã đến lúc rồi."

Leo vừa dứt lời, bụi cây cách đó không xa bắt đầu phát ra tiếng động và từng người lạ mặt lần lượt xuất hiện.

Aidan và những người khác vội vàng cúi xuống.

Khoảng mười người đã tụ tập lại một chỗ và bắt đầu nói chuyện với nhau.

"Người đã tập hợp đủ hết chưa?"

"Mọi thứ đã chuẩn bị xong."

"Đi thôi."

Bốn người nghe được cuộc trò chuyện của họ đều nhìn nhau với ánh mắt nặng trĩu.

* * *

Rudger lặng lẽ di chuyển trong bóng tối.

Trên đường không có ai, nhưng cho dù có thì họ cũng không thể phát hiện ra hắn.

"Hans. Tình hình hiện nay sao rồi?"

[Chrollo Favius hiện đang chạy trốn.]

"Hắn ta đang chạy về phía nào?"

[Hiện tại, tôi đang sử dụng chuột để dẫn đường cho hắn đến nơi không có người. Mục tiêu là một nhà kho bỏ hoang.]

"Esmeralda thì sao?"

[Cô ta đang đuổi theo. Cô ta dường như có ý định từ từ chơi đùa với con mồi của mình.]

Trong khi nói chuyện với Rudger, Hans đang liên tục theo dõi tình hình.

Mỗi lần Chrollo Fabius mất trí và cố gắng chạy trốn đến nơi có người, một q·uả c·ầu l·ửa lại nổi lên và chặn đường hắn.

"Hahahaha!"

Khi pháo hoa nổ tung, âm thanh kinh hoàng phát ra khiến mặt Chrollo tái nhợt.

Tiếng cười của tinh linh sư.

Khoảnh khắc Chrollo nhìn thấy ngọn lửa, hắn giật mình và vội vã tránh xa chúng.

Hans quan sát cảnh tượng này, cậu thấy gáy mình ướt đẫm mồ hôi.

[Cô ta đang hoàn toàn kích thích nỗi sợ trong lòng của Chrollo Fabius và dẫn dắt hắn làm những gì cô ta muốn.]

"Nghĩa là đối phương không có ý định g·iết hắn ta ngay sao?"

[Có vẻ vậy.]

"Tôi hiểu rồi."



Rudger trả lời và ngắt liên lạc.

'Mọi thứ đều đang diễn ra đúng như mong đợi.'

Esmeralda không có ý định g·iết Chrollo Fabius ngay lập tức, cũng không muốn gây sự chú ý.

Cô ta đang cố gắng giải quyết mọi việc một cách lặng lẽ.

Ít nhất thì lúc này cô ta không phát điên và g·iết người vô tội.

'Vậy trước tiên cần loại bỏ những kẻ phiền phức này đã.'

Rudger đột nhiên xuất hiện ở giữa con đường dẫn vào khu rừng.

Sau khi cởi bỏ [Ater Nocturnus] quấn quanh người, hắn chậm rãi đi vào bên trong.

Bên trong hỗn loạn tới mức đứng từ xa cũng có thể nghe thấy được.

Rudger lấy chiếc đồng hồ bỏ túi từ túi áo ngực ra và kiểm tra thời gian.

Lúc này, mấy người Aidan có lẽ đang đối phó với người của tổ chức ở phía bên kia.

Mấy đứa trẻ đó đều có năng lực, hắn không quá lo lắng cho chúng.

Tất cả những gì hắn phải làm là giải quyết chuyện bên này và mọi chuyện sẽ kết thúc.

"Ngươi là ai?"

Một người ở phía sau bụi cây phát hiện ra Rudger và hét lên.

Rudger lạnh nhạt nói.

"Các người đang làm gì ở đây?"

"Mọi người cẩn thận!"

Những người còn lại nghe vậy đồng loạt lấy v·ũ k·hí của mình ra.

Nhưng trước khi bọn chúng định làm như vậy, vô số sợi dây từ bóng tối mọc ra dưới chân đã trói chặt cơ thể chúng lại với nhau.

"Các cuộc tụ tập trái phép ở Theon đều bị cấm."

"!!!"

Người kia cố gắng hét lên điều gì đó nhưng miệng bị bịt lại không thể phát ra thanh âm.

Tổng số là mười một người.

Không có học sinh nào, tất cả đều là nhân viên ở Theon.

'Joanna Lovett không có ở đây sao?'

Vậy thì cô ta hẳn đang ở chỗ Aidan.

Sau khi xác nhận rằng tất cả những người này đều đã bị khuất phục, Rudger lấy từ trong túi ra một mảnh giấy.

Tấm danh th·iếp màu xanh hắn nhận được từ Casey Selmore.

Soạt.

Rudger xé nó làm đôi.

Tấm danh th·iếp bị rách biến thành nước và phân tán như bong bóng trong không khí.

Phản hồi đến ngay sau đó.

Tiếng nước từ xa vọng đến.

Chẳng mấy chốc, những con sóng lướt qua những bụi cây.

Trên đỉnh sóng là một người phụ nữ có mái tóc màu xanh nhạt.

Casey Selmore.

"Chuyện gì vậy?"

Casey bước ra khỏi vùng nước của mình, bối rối khi nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Những người này là ai?"

"Bọn chúng là những kẻ định q·uấy r·ối lễ hội hôm nay."

Casey nhìn chằm chằm vào Rudger với ánh mắt có chút thắc mắc.

"Đây là lý do anh gọi tôi à?"

Đoán trước được phản ứng này, Rudger bình tĩnh nói.

"Những kẻ này tự xưng là Bình Minh Đen."

"... ... ."

Một tia sáng sắc bén xuất hiện trong mắt Casey Selmore.