Chương 165: Loại thuốc mới (2)
Lúc đầu, khi Rudger mạnh dạn trộn tất cả nguyên liệu lại với nhau, những người xung quanh đều rất ngạc nhiên.
'Cậu ta sử dụng toàn bộ những thứ đó mà không tinh chỉnh sao?'
Người phụ trách đang theo dõi đề phòng cho tình huống bất ngờ xảy ra, nghiêm túc cân nhắc xem có nên dừng người này lại hay không.
Ngay lúc người phụ trách định lên tiếng, ông ta bỗng dừng lại.
'Nhựa polytan nghiền nát?'
Rudger trộn tất cả các loại thảo dược thần kỳ với nhau và đổ nhựa Politan vào.
Sau đó, một điều bất ngờ đã xảy ra.
'Độc tính chứa trong loại thảo dược... ... tách ra rồi?'
Những loại thảo dược chìm dưới nhựa cây và c·hất đ·ộc của chúng đang nổi lên trên bề mặt.
Độc tính đã được tách biệt hoàn toàn.
'Tuy Politan có tác dụng giải độc, nhưng hiện tượng này là sao?'
Chắc chắn không có cách nào có thể đạt được hiệu quả như vậy khi chỉ sử dụng nhựa cây.
Rõ ràng đã có một quá trình ma thuật khác xảy ra.
Rudger đặt lá khô lên trên nhựa cây. Sau đó, c·hất đ·ộc nổi trên mặt được lá hấp thụ.
Những chiếc lá xanh nhanh chóng chuyển sang màu đen.
Sau khi loại bỏ hết độc tố, Rudger dùng kẹp đã khử trùng lấy dược liệu ma thuật bên trong ra và cho vào một cái chai lớn.
Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng trôi chảy.
Chris Bennimore nhìn cảnh đó như bị mê hoặc.
'Cái gì vậy? Đó là loại phương pháp gì thế?'
Những gì Rudger đã làm là điều không tưởng đối với Chris vốn am hiểu về dược phẩm.
Rudger đã sử dụng tới mười nguyên liệu, thảo mộc và thảo dược ma thuật cao cấp khó xử lý và chứa nhiều độc tính.
Theo lẽ thường thì quá trình pha trộn chắc chắn sẽ xảy ra xung đột và thất bại.
Nếu sức mạnh ma thuật chứa trong các loại thảo dược đó hoạt động sai hướng, một v·ụ n·ổ sẽ xảy ra trong phòng chế thuốc.
Nhưng điều Chris tưởng tượng đã không xảy ra.
Không có gì bất thường phát sinh.
Điều này có nghĩa là Rudger Chelici đã thành công trong việc chế tạo thuốc bằng vô số các loại thảo dược đó?
'Không đời nào. Tuy không có gì nguy hiểm xảy ra, nhưng hiệu quả cũng không thể phát huy ra cao nhất được.'
Chris trừng mắt nhìn những viên thuốc thành quả.
Hắn đang kiểm tra bề mặt của thuốc như thế nào.
Những viên thuốc được làm đúng cách sẽ có bề mặt nhẵn và đều, trong trường hợp những viên thuốc không đạt yêu cầu, bề mặt của chúng thường gập ghềnh hoặc nứt nẻ.
Tuy nhiên, những viên thuốc do Rudger Chelici chế tạo đều nhẵn nhụi đến mức có thể gọi là hoàn hảo.
'Sao có thể?'
Hắn ta chế tạo thành công với những thành phần nguy hiểm đó?
Hơn nữa, dù chỉ mới nhìn qua những Chris Bennimore có thể cảm giác được những viên thuốc kia không phải là thuốc bình thường, bên trong những viên thuốc trong suốt ấy có dao động ma pháp rất mạnh mẽ.
Chris Bennimore rất muốn hỏi cách chế tạo ra chúng, nhưng hắn đã kìm nén lại.
Niềm kiêu hãnh của bản thân không cho phép hắn làm điều đó.
"Thứ này là gì vậy?"
Người phụ trách không kìm được sự tò mò, lên tiếng hỏi.
Mọi người xung quanh khi quan sát toàn bộ quá trình chế thuốc của Rudger cũng có thắc mắc chung.
Bọn họ đều chờ Rudger trả lời.
"Là một vật phẩm giúp bổ sung ma pháp tiêu hao."
"Ồ! Tôi có thể kiểm tra nó một chút được không?"
"Xin mời."
Người phụ trách nhận lấy lọ thuốc, ngay lập tức phân tích những viên thuốc bên trong. Rudger chợt lên tiếng cảnh báo.
"Đừng dùng thử chúng, ma pháp trong cơ thể của ông sẽ bị quá tải."
"Hả?"
"Thứ này thuẩn tuý chỉ có tác dụng bổ sung lượng ma pháp thiếu hụt một cách nhanh nhất. Những yếu tố khác đã bị tôi bỏ qua hoàn toàn. Thực tế thì tôi chỉ loại bỏ những c·hất đ·ộc gây t·ử v·ong cho cơ thể người bình thường từ nguyên liệu thôi."
Nếu một pháp sư bình thường sử dụng nó, ma pháp của họ sẽ bị quá tải.
Ngay cả khi sử dụng trong tình huống ma pháp trong cơ thể cạn kiệt, lượng ma pháp bổ sung cũng vẫn là rất lớn. Hiện tượng năng lượng bị lấp đầy trong một khoảng thời gian ngắn ngủi gần như là trong tích tắc như vậy rất ít người có thể chịu được.
Người phụ trách nghe được lời cảnh báo của Rudger, ông ta cảm thấy bán tín bán nghi.
Đúng lúc đó Chris Bennimore vẫn đang quan sát tình hình từ trước, đột ngột lên tiếng.
"Hắn nói đúng đấy."
"Giáo sư Chris?"
Chris Bennimore thường xuyên đến đây nên hắn khá quen mặt với người phụ trách.
"Chỉ cần dựa vào các thành phần được sử dụng, tác dụng bổ sung đủ để khiến một cơ thể cạn kiệt ma pháp nhanh chóng được lấp đầy. Nếu pháp sư bình thường sử dụng bất cẩn, toàn bộ hệ thống thần kinh ma thuật của cơ thể sẽ bị kiệt sức."
"Anh nói đúng."
"Chỉ cần nhìn thoáng qua tôi có thể biết nó là một viên thuốc nguy hiểm như thế nào."
Cho dù tỷ lệ hao hụt của thành phần trong thuốc có lên tới hơn tám phần thì chỉ riêng hai phần ​​còn lại cũng đủ để hủy hoại một con người.
Công hiệu, rủi ro và hiệu lực.
Nếu xét đến ba yếu tố cơ bản để đánh giá một loại thuốc, đây là một thứ thuốc cực đoan chỉ phát huy tối đa phần Công dụng, hai yếu tố còn lại đã hoàn toàn bị loại bỏ.
Ngay cả khi c·hất đ·ộc đã được loại bỏ, viên thuốc này vẫn rất nguy hiểm.
"Ngươi tính t·ự s·át sao?"
"Đương nhiên là không."
"Ngươi thực sự tính sử dụng thứ này?"
"Có lý do gì để không làm điều đó không?"
Chris Bennimore có cảm giác kỳ lạ khi nhìn thấy ánh mắt của Rudger đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hành động và lời nói của Rudger đều chứng tỏ hắn không có vẻ giống một người đang cố gắng thể hiện.
'Tên này nghiêm túc?'
Chris Bennimore biết Rudger Chelici thường xuyên bị thiếu hụt ma pháp.
Hắn không biết đó là một căn bệnh m·ãn t·ính hay điều gì khác, nhưng hiện tại Rudger Chelici có vẻ không còn cố gắng che giấu sự thật này nữa.
Dù sao thì mọi chuyện cũng đã được tiết lộ nên không cần thiết phải làm vậy.
'Mặc dù vậy, sử dụng thứ này vẫn quá nguy hiểm.'
Đó không chỉ là vấn đề quá tải ma pháp.
Ngay cả một pháp sư cấp cao nếu dùng thứ này, ma thuật của người đó sẽ tích tụ và chạy điên cuồng bên trong cơ thể, cuối cùng tràn ra ngoài.
Hắn không thể tưởng tượng được có người sẽ chịu đựng được tác dụng phụ của thứ thuốc này đem lại.
'Trừ phi lượng ma pháp tiêu hao của người sử dụng phải ở mức kinh khủng.'
"Ngài phụ trách. Tôi nghĩ mọi thứ đều đã được xác nhận, ông còn câu hỏi nào nữa không?"
"À không."
Người phụ trách dường như cũng nhận ra rằng không thể hỏi Rudger bất cứ điều gì nữa nên ông ta quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Tuy nhiên, ông ta vẫn không thể kìm nén hoàn toàn sự tò mò của mình, thi thoảng ông ta vẫn nhìn về hướng Rudger.
Chris liếc nhìn những người xung quanh và nói đủ để chỉ Rudger nghe được.
"Ngươi bị bệnh m·ãn t·ính nên mới phải dùng thuốc liên tục?"
Rudger thong thả cho những viên thuốc vào hộp đựng, nhìn Chris như thể đang hỏi điều đó có nghĩa là gì.
"Phải liên tục hồi phục ma pháp có nghĩa là ma pháp đang bị tiêu hao mọi lúc mọi nơi. Ta chưa bao giờ nghe nói về một căn bệnh như vậy."
"Anh nói đúng. Nó là một căn bệnh hiếm gặp. Anh chưa nghe về nó bao giờ cũng dễ hiểu."
Thực ra đó là vấn đề về thể chất chứ không phải là một căn bệnh m·ãn t·ính.
Nhưng Rudger cũng không muốn giải thích gì thêm nên hắn đành đồng ý với suy đoán của Chris Bennimore.
"Dù sao thì tôi khá bất ngờ khi anh lại tò mò về điều này."
"Có gì bất ngờ?"
"Không phải anh đã cố gắng lợi dụng điểm yếu này của tôi trong trận đấu sao?"
"... ... ."
Chris không nói nên lời trong giây lát.
"Bây giờ anh lại cảm thấy đồng cảm với tôi sao?"
"... ... Ta biết ngươi sẽ không tin. Nhưng ta không có ý định lấy trộm thuốc của ngươi. Giáo sư Hugo đã làm điều đó."
Chính Chris Bennimore là người đã thông báo cho Hugo rằng Rudger cần phải sử dụng thuốc.
Tuy nhiên, Chris Bennimore chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ lẻn vào phòng Rudger và lấy trộm thuốc.
Chris Bennimore luôn tự hào về việc mình là một quý tộc, hắn không thích làm những việc như vậy.
"Vậy sao? Dù sao thì bây giờ cũng không còn quan trọng nữa."
"Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Mặc dù đó không phải là ý định của ta, nhưng dù sao sự việc cũng bắt nguồn từ ta. Ta thừa nhận bản thân đã hành động không xứng đáng với thân phận quý tộc của mình."
Chris Bennimore sẵn sàng thừa nhận sai lầm của mình.
Thành thật mà nói thì hắn vẫn ghét Rudger Chelici do ấn tượng ban đầu.
Một quý tộc sa sút đe dọa vị trí của hắn, điều đó giống như một mối đe dọa lớn đối với Chris Bennimore, người vốn đã n·hạy c·ảm và gia tộc của hắn đang trên đà suy tàn.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng Chris Bennimore tự biết bản thân ghen tị với người tên Rudger này một cách vô hình.
"Cầm lấy."
Vì không thể tự mình nói ra những lời đó nên Chris đã đưa một chai thuốc cho Rudger.
Rudger nhẹ nhàng cầm lấy lọ thuốc trong không khí và nhìn nó rồi hỏi nó là gì.
"Đó là loại thuốc an thần đặc biệt của gia tộc ta. Nếu chỉ dùng thứ ngươi vừa chế tạo sẽ không ổn, ngươi tốt nhất nên dùng nó chung với thứ này."
Chris Bennimore vừa nói vừa cảm thấy xấu hổ.
"Anh thực sự muốn đưa thứ này cho tôi?"
"Rồi ngươi muốn nói gì?"
"Anh trông không giống loại người sẽ dễ dàng cho đi một thứ như vậy."
"Ta không muốn đánh nhau ở đây. Ngươi tốt nhất đừng có gây sự."
"Tôi chỉ đang thể hiện sự ngưỡng mộ thuần túy thôi."
"Hừ! Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh. Đó là loại thuốc đặc chế của gia tộc Bennimore chúng ta đấy."
Gia tộc Benimore đã chế tạo thuốc từ rất xa xưa.
Dù có thể đi sau thời đại nhưng tôn chỉ căn bản của họ vẫn là cống hiến cho con người.
Đó là lý do tại sao Chris Bennimore sẵn sàng đưa thuốc cho Rudger.
Dù đối phương có là người hắn ghen tị hay ghét bỏ, nếu người đó bị bệnh, hắn vẫn sẽ sẵn lòng cho thuốc.
"Nói cho ngươi biết, ta vẫn chưa thừa nhận ngươi là một người hợp cách. Nhưng ta không phải là loại người sẽ để mặc một người tự đi tìm c·hết như vậy."
Rudger nhìn Chris Bennimore với vẻ ngạc nhiên.
Hắn biết rất rõ chai thuốc đối phương đưa cho quý giá như thế nào.
'Thuốc ổn định ma thuật cực kỳ đắt và quý hiếm.'
Đó là một loại thuốc thuốc giúp các pháp sư bị quá tải ma pháp có thể dập tắt tác dụng phụ trong nháy mắt.
Vì nó là sản phẩm chỉ dành cho các pháp sư chứ không dành cho người bình thường nên nguyên liệu được sử dụng sẽ khác nhau và giá thành thực sự không hề rẻ.
Nhưng Chris Bennimore vẫn sẵn sàng đưa cho Rudger mà không đòi hỏi gì.
'Ít nhất thì người này không phải một quý tộc chỉ biết đến cái tôi của mình.'
Tất nhiên, hình ảnh của Chris Bennimore trong mắt Rudger vẫn là một quý tộc khó ưa.
Nhưng....
Ít nhất thì anh ta có vẻ giống một quý tộc thực sự hơn một chút so với những quý tộc chỉ biết nhếch mép khác.
"Từ chối lúc này thì thật bất lịch sự. Tôi sẽ sử dụng nó thật tốt. Cảm ơn anh."
Thấy Rudger cẩn thận cầm lấy bình thuốc, Chris Bennimore vui vẻ khịt mũi nhưng cũng không nói gì.
Tuy nhiên, hắn có vẻ hài lòng vì đối phương đã nhận đồ mình đưa.
Khoảnh khắc Chris chuẩn b·ị b·ắt tay vào bào chế thuốc cho riêng mình, hắn không khỏi thắc mắc về hành vi tiếp theo của Rudger.
"Ngươi lại đang làm gì vậy?"
Rudger đang phơi khô những chiếc lá đã hấp thụ c·hất đ·ộc của cây ma thuật và bẻ chúng thành từng mảnh nhỏ.
Tại sao không thu gom bột đã nghiền nát và bỏ đi?
"Vứt đi không phải là lãng phí sao?"
Chris không nói nên lời.
"Ngươi có biết nó nguy hiểm thế nào không?"
"Tôi biết."
"Cái gì?"
"Tôi chính là đang cần một thứ nguy hiểm như vậy đấy."
"... ... ."
Rudger hiện đang có ý định sử dụng cả c·hất đ·ộc từ thảo dược ma thuật mà không vứt đi.
Lần đầu tiên Chris cảm thấy có điều gì đó khác ngoài sự khó chịu với Rudger Chelici.
Đó là sự ngạc nhiên thuần túy.