Chương 153: Thi đấu pháp thuật (3)
Lưng của Matthew Summert ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Thời gian từ từ trôi qua, hắn ta có cảm giác tâm trí của mình đang dần bị bào mòn từng chút một.
Hắn không nhớ được lần cuối cùng mình cảm thấy căng thẳng như vậy là khi nào?
Cảm giác như bản thân có thể sẽ bị nuốt chửng bởi đối phương bất cứ lúc nào.
Dù bản năng mách bảo hắn phải t·ấn c·ông trước nhưng Matthew Summerit vẫn không dám niệm phép.
Đó là do khí thế phát ra từ người tên là Rudger Chelici.
'Kẻ này thực sự chỉ là một giáo sư năm nhất sao? Đùa gì vậy?'
Đối phương thậm chí còn không chĩa đũa phép về phía hắn.
Những người khác có thể coi hành động đó như đang đứng yên nhưng Matthew Summert lại nghĩ khác.
Đối phương chắc chắn đã có chuẩn bị.
Nhìn tư thế thoải mái của hắn ta đi. Có quỷ mới tin kẻ này không có một chút phòng vệ nào mà để mặc cho hắn t·ấn c·ông. Chắc chắn có bẫy gì đó!
Matthew cắn môi.
Rudger đang chờ xem khi nào đối thủ sẽ tung ra đòn t·ấn c·ông, nhưng hắn đợi mãi, đợi mãi mà vẫn không thấy đối phương có động thái gì khác. Lúc này, Rudger không giấu được sự nghi ngờ khi nhìn Matthew Summert.
'Tên đó bị cái gì vậy?'
Nước da của Matthew lúc này trắng bệch, trông người này có vẻ không khoẻ lắm.
Đối phương mắc bệnh gì đó sao?
Khán giả theo dõi trên khác đài lúc này cũng không kém phần khó hiểu.
"Tại sao hai giáo sư chỉ đứng yên và không làm gì vậy? Đã năm phút rồi đấy!"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Rene ngồi ở một bên khán giả, cũng thắc mắc trước tình huống này.
"Học tỷ, tại sao cả hai giáo sư lại không làm gì cả thế?"
"Em còn thiếu kinh nghiệm trong chuyện này nên thấy khó hiểu cũng phải."
"Sao cơ?"
Erendir giải thích.
"Nhìn tình trạng của giáo sư Matthew lúc này xem, trông giáo sư có vẻ rất lo lắng đúng không?"
"Đúng vậy. Nhưng tại sao?"
"Vì trận đấu thực sự giữa hai người đó đã bắt đầu từ lâu rồi."
"Trận đấu gì cơ?"
Rene kinh ngạc, câu hỏi của cô ấy tự nhiên thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Erendir rất phấn khích và huyên thuyên.
"Em không biết sao? Cuộc chiến giữa các pháp sư chân chính diễn ra ngay cả khi không niệm phép trực tiếp. Giống như bây giờ vậy!"
Ồ~.
Những người bí mật nghe lén đều gật gù tỏ ra hiểu.
Cách giải thích này nghe có vẻ hợp lý.
"Thật kỳ lạ. Sao em lại cảm thấy giáo sư Rudger đang khá chán nản nhỉ?"
Rene là người duy nhất thấy cách giải thích đó không thuyết phục lắm, cô tự lẩm bẩm một mình trong khi vẫn quan sát tình huống trên sân đấu.
Không biết tại sao nhưng Rene lại cảm thấy như vậy, đó đơn thuần chỉ là trực giác của bản thân.
Tuy nhiên, khi Erendir nói với vẻ tự tin như vậy, Rene lại không quá chắc chắn về suy nghĩ đó nữa.
Đúng lúc này, Matthew Summert đã hành động.
Hắn ta không thể chịu đựng được sự căng thẳng ngột ngạt này thêm nữa.
'Bỏ đi! Có bẫy thì sao, mình không tin mình không thể đối phó được!'
Matthew nghiến răng và niệm thần chú.
Một đường ma thuật loé lên, công thức ma thuật khắc hoạ trong không trung cuối cùng hình thành một câu thần chú.
Phép thuật lấp lánh và những bông hoa băng trắng xuất hiện.
Ma pháp nguyên tố cấp ba [Băng tạc].
Khoảnh khắc những bông hoa băng nở rộ, vô số cánh hoa lao về phía Rudger kèm theo những v·ụ n·ổ trong không khí.
Ồ!!!!!!
Nhiều khán giả tỏ ra ngưỡng mộ trước phép thuật mạnh mẽ như vậy.
Matthew Summert tự tin vào chiến thắng của mình sau khi ra một đòn t·ấn c·ông tường chừng như không có chút kẽ hở nào. Bất chợt, hắn mở to mắt trước cảnh tượng diễn ra tiếp theo.
Những cánh hoa băng bay về phía Rudger đã tan chảy và biến mất từ lúc nào.
Từ khi nào mà.....
Có một ngọn lửa đang xoay quanh Rudger tạo thành một bức tường mỏng che chắn cho hắn.
[Là [Tường Lửa]. Vâng, thưa quý vị, có một điều khá kỳ lạ. Tôi thậm chí còn không nhìn thấy giáo sư Rudger niệm phép. Đó có phải là Mã nguồn trong lời đồn không?]
Đòn t·ấn c·ông đầu tiên trong cái nhìn khó tin của mọi người bị chặn lại một cách dễ dàng.
Một đồn t·ấn c·ông mạnh mẽ nhưng chẳng đem lại hiệu quả gì.
'Gì vậy?'
Lúc này, ở phía bên kia của sân đấu, Rudger lại đang cảm thấy khá khó xử.
Bởi vì đòn t·ấn c·ông khi nãy quá yếu.
'Tên đó nghiêm túc đấy à?'
Sẽ quá lộ liễu nếu hắn giả vờ b·ị t·hương ngay sau đợt t·ấn c·ông đầu nên Rudger đã chủ đích chặn một đợt t·ấn c·ông của đối thủ và chờ đợi phép thuật tiếp theo tới. Nhưng kỳ lạ thay, đối thủ lại không hề có động thái nào tiếp theo.
Thời gian của các trận chiến giữa các pháp sư quan trọng đến mức ngay cả một phần mười giây cũng có giá trị.
Nhưng hãy nhìn đối thủ mà xem.
Hắn ta lãng phí năm phú đồng hồ không ra đòn. Sau đó t·ấn c·ông đúng một lần rồi lại tiếp tục đứng ngây ra đó.
'Hắn ta định tiếp tục t·ấn c·ông mình bằng thần chú trước sao? Nhưng để bị trúng đòn bởi một ma pháp ban nãy mình có thể dễ dàng cản phá thì lại có chút không hợp lý.'
Muốn giả bộ b·ị t·hương thì ít nhất đối phương phải sử dụng ma pháp cấp bốn, đặc biệt là ma thuật có sức mạnh vượt trội thì Rudger mới có thể dễ dàng khiến bản thân bị trúng đòn.
Dù sao thì bản thân Rudger hiện tại trong mắt người ngoài cũng là ma pháp sư cấp bốn, nếu hắn tự nhiên lại bị hạ gục bởi một ma pháp cấp ba yếu ớt như thế kia thì không ổn.
Tuy nhiên, đối thủ lại cố gắng t·ấn c·ông hắn bằng ma pháp cấp ba, hắn không còn cách nào khác đành phải phòng thủ.
"Hừ!"
Matthew khi thấy đòn t·ấn c·ông của mình bị chặn lại dễ dàng như vậy, hắn nhanh chóng lùi lại.
Hắn cảm thấy áp lực vô cùng khi chứng kiến ​​sức mạnh kỳ diệu của thứ ma pháp gọi là Mã nguồn đó.
Tốc độ thực hiện phép thuật thật trái với lẽ thường. Hắn có thể t·ấn c·ông kiểu gì được?
Matthew dần cảm thấy bản thân không thể thở được.
'Có vẻ như đối phương đúng là đang bị bệnh.'
Quan sát biểu hiện của Matthew, Rudger có thể đưa ra kết luận đối phương sẽ chẳng thể ném ra bất kỳ một thần chú nào có uy lực hơn vừa nãy.
'Nước da tái nhợt, tinh thần uể oải. Một người bị bệnh mà vẫn cố tham gia thi đấu sao? Thật không lịch sự khi lãng phí thời gian của đối phương như thế này.'
Rudger cảm thấy có lỗi và quyết định kết thúc trận đấu càng nhanh càng tốt.
Đũa phép của Rudger, từ đầu trận đấu vốn luôn hướng xuống dưới, hiện tại bắt đầu di chuyển.
'Đến rồi!'
Matthew ngay lập tức tung ra một câu thần chú phòng thủ. Hắn ta nhớ lại những gì đã nghe từ Chris Bennimore trước khi bước vào đấu trường.
"Nghe kỹ nhé. Khi Rudger Chelici sử dụng phép thuật, hãy chỉ tập trung vào phòng thủ. Đừng nghĩ về bất cứ điều gì khác, chỉ cần phòng thủ là cậu có thể nắm chắc chiến thắng trong tay."
Matthew ngay lập tức thực hiện câu thần chú và tạo ra một kết giới ma pháp xung quanh.
Ngay sau đó, vô số phép thuật đánh vào đỉnh bức tường.
"Rudger Chelici về cơ bản là loại người chỉ có thể sử dụng phép thuật thiên về tốc độ. Điều đó đồng nghĩa với việc uy lực của mỗi cú đánh sẽ không mạnh. Ngoài ra, lượng ma lực của hắn ta bị thiếu hụt nên chắc chắn hắn ta không thể kiên trì trong thời gian dài."
Nhớ lại lời khuyên của Chris Bennimore, Matthew nghiến răng và truyền ma pháp vào kết giới.
Kế hoạch của hắn là giữ vững tình thế như thế này và chờ đợi đối thủ cạn kiệt ma lực.
Nhưng có điều gì đó rất lạ.
'Loại phép thuật gì vậy, số lượng dường như vô tận......!'
Phép thuật bay đến với số lượng vượt ngoài sức tưởng tượng của Matthew.
Các pháp sư thông thường chỉ phóng ma pháp theo từng đợt ngắt quãng, nhưng trong cảm nhận của Matthew lúc này, đối phương dường như đang giải phóng ma pháp không ngừng nghỉ như thể đang cầm một khẩu súng máy vậy.
Mã nguồn có thể làm được như thế này sao?
Matthew cảm thấy có lẽ bản thân mình đã phạm một sai lầm, hắn đã coi thường sức mạnh của ma pháp đó.
Rắc!
Rào chắn ma pháp trước đợt t·ấn c·ông như thuỷ triều dần bị nứt vỡ, trước khi Matthew kịp gia cố, một phép thuật khác đã t·ấn c·ông và phá vỡ hoàn toàn rào chắn.
"Aaaaaaaaaaa."
Đó là những lời cuối cùng của Matthew.
Vòng xoáy ma thuật ngay lập tức nhấn chìm hắn ta.
[Ồ! Thưa quý vị, sau một trận đấu dài, người chiến thắng cuối cùng là giáo sư Rudger Chelici! Vâng, chúng ta vừa được chứng kiến một loạt ma pháp nối tiếp t·ấn c·ông không cho đối phương có thời gian kịp thở! Vô cùng đặc sắc!]
Rudger hài lòng với kết quả này khi chứng kiến ​​Matthew Summert ngất xỉu và được đưa ra ngoài.
Hắn nghĩ mình đã để thể hiện sự tôn trọng với người này.
Lúc này, trên khán đài là một tiếng cảm thán phát ra từ các khán giả.
"Chúa ơi. Vị giáo sư đó đứng yên suốt từ đầu trận đến giờ, ngay khi đối thủ phản ứng, anh ta liền tung ra vô số đòn t·ấn c·ông ma pháp."
"Có phải anh ta đứng lâu như vậy để niệm phép không?"
"Tôi không rõ. Nhưng nhìn phản ứng của anh ta sau khi đánh bại đối thủ mà xem, chẳng có tý gì là mệt mỏi cả, chứng tỏ người này vẫn chưa tung hết sức."
"Quả là một người đáng sợ. Trông anh ta như thể đang chơi đùa với đối thủ vậy."
Mọi người đều nhìn Rudger với ánh mắt cảnh giác.
Hugo Burtag siết chặt tay, nghiến răng.
'Tên khốn c·hết tiệt đó! Ngươi sẽ không thể may mắn như vậy mãi đâu!'
Kế hoạch mà ông ta đã thảo luận cùng Chris Bennimore bắt đầu từ đây.
'Tốt hơn là ngươi cứ tiếp tục chiến thắng. Càng lên cao, cú sốc khi rơi càng lớn.'
Đôi mắt của Hugo sáng lên u ám.
* * *
'Hừm. Mình đang tiêu tốn khá nhiều ma pháp.'
Sau đó, Rudger đã thi đấu thêm ba trận nữa.
Và hắn đã thắng tất cả.
'Tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này?'
Rudger nghiêm túc suy nghĩ.
Chỉ cần đối thủ có thể phóng ra một ma pháp t·ấn c·ông đủ mạnh, hắn đương nhiên có thể danh chính ngôn thuận thua cuộc.
Nhưng thực tế thì chẳng có người nào làm vậy.
Rudger không hiểu.
Đối thủ của Rudger trong cả ba trận đấu đều chỉ phòng thủ, như thể bọn họ đã thống nhất với nhau trước vậy.
Một bên chỉ cố phòng thủ, nếu bên còn lại không làm gì thì cũng quá kỳ quái. Và thế là Rudger nghiễm nhiên thắng cả ba trận và vào đến trận chung kết.
'Tình huống hiện tại có chút không ổn.'
Điều này không hề dễ chịu đối với Rudger, hắn muốn bảo toàn sức mạnh của mình.
Những ngày này, hắn đã cắt giảm lượng thuốc bổ sung ma pháp. Nếu mọi thứ cứ tiếp diễn như hiện tại, hắn chắc chắn sẽ thiếu hụt ma pháp trong trận đấu tiếp theo.
'Mình cần bổ sung thuốc.'
Rudger rời sân đấu phép thuật trở về văn phòng giáo sư.
Khi hắn mở ngăn kéo bàn ra, Rudger không khỏi nheo mắt lại.
'Nó đâu rồi?'
Rudger tìm kiếm chỗ khác xem có quên để ở chỗ đâu không nhưng đều không thấy lọ thuốc.
Hắn khoanh tay và nhìn quanh.
Khi quan sát kỹ căn phòng, hắn phát hiện ra những vết lõm và bụi bẩn nhỏ trên thảm.
'Dấu chân? Có người đã đột nhập vào đây?'
Nếu có trộm, vậy tại sao kẻ đó chỉ trộm thuốc hồi phục ma pháp mà không trộm những thứ khác?
Những cảnh tượng kỳ lạ mà Rudger cảm thấy trước đây đã được xâu chuỗi lại với nhau.
Tại sao đối thủ trong trận với hắn lại lãng phí thời gian một cách trắng trợn bằng cách chỉ tập trung vào ma pháp phòng thủ?
Chỉ có một lý do duy nhất cho hành động như vậy. Để tiêu hao ma pháp của hắn.
'Có người đã phát hiện ra mình thiếu hụt ma pháp?'
Sẽ là kẻ nào?
Nghĩa là có người đã nhìn thấy Rudger uống thuốc.
'Chẳng lẽ là lần ở sảnh tiệc sao?'
Đó là lần duy nhất hắn tiêu tốn quá nhiều ma pháp dẫn đến kiệt sức, uống thuốc mà không kiểm tra tình hình xung quanh.
Có lẽ lúc đó đã bị người nhìn thấy.
Đương nhiên, trên thế giới này, không có bí mật nào là hoàn hảo cả.
Vấn đề là phía bên kia đang t·ấn c·ông Rudger bằng cách khai thác điểm yếu đó.
'Nếu nhìn vào thực tế đối thủ trong các trận vừa rồi, có lẽ mọi người thuộc phe của Hugo Burtag đều đã biết. Điều đó có nghĩa là có ai đó trong số họ đã phát hiện ra bí mật của mình.'
Chắc chắn kẻ này đã lấy trộm thuốc của hắn.
'Còn năm phút nữa. Không đủ thời gian để tạo một lượng thuốc mới.'
Hắn không thể bỏ trận đấu.
Nếu Rudger đột nhiên biến mất, không chỉ uy tín của Học viện mà hình ảnh của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Rudger nghĩ rằng mình không thể làm gì được nên rời khỏi phòng và ngay lập tức quay trở lại sân vận động.
[Xin chào mọi người! Chào mừng mọi người trở lại với sự kiện Thi đấu pháp thuật ngày hôm nay. Ngay bây giờ chúng ta sẽ tiến đến trận chung kết đã được chờ đợi từ lâu! Cả hai vị giáo sư, xin hãy bước lên sân đấu!]
Vì ma lực bị hạn chế nên Rudger quyết định sẽ kết thúc trận đấu này càng nhanh càng tốt.
Đối thủ tiến của hắn là một người đàn ông có vẻ ngoài có phần nguy hiểm. Tuổi khoảng ba mươi. Đôi mắt hơi nheo lại, nụ cười ranh mãnh treo trên miệng người này có vẻ phù hợp một cách kỳ lạ.
[Hai nhân vật chính của trận chung kết hôm nay là giáo sư Rudger Chelici, người chưa từng thua bất kỳ trận đấu nào cho đến nay và đối thủ giáo sư Rudger là giáo sư phụ trách môn ma pháp thực tiễn năm hai, giáo sư Debian Burtag!]
'Debian Burtag? Cùng gia tộc với Hugo Burtag?'
Rudger cẩn thận quan sát đối phương.
Khi so sánh dấu chân trên thảm với kích thước bàn chân thật của người này, kết quả thật bất ngờ.
'Là hắn.'
Kẻ đột nhập lấy trộm thuốc của Rudger.
Vậy thì thủ phạm đã lên kế hoạch cho tất cả những điều này không khó đoán.
Ánh mắt của Rudger chuyển sang Hugo Burtag và Chris Bennimore đang ngồi trên khán đài.
Trong số đó, Chris Bennimore cũng chú ý đến ánh mắt của Rudger, hắn làm ra một biểu cảm chế nhạo.
Rudger lắc đầu.
"Có vẻ như mình đã coi thường mấy kẻ này. Một giáo sư lại có thể bày ra những trò đùa trẻ con như vậy."
Có lẽ Debian đã nghe thấy những lời nói của Rudger, hắn ta ngay lập tức phản ứng lại.
"Một trò đùa? Đừng ngu ngốc như vậy nữa. Lẽ ra ngươi nên bảo quản hộp đựng thuốc đó cho thật tốt. Nếu vậy thì chúng ta đã không có cơ hội ra tay rồi."
Debian cố tình chỉ cho Rudger xem lọ thuốc đang nằm trong túi áo vest của hắn.
Bất chấp sự khiêu khích trắng trợn của đối phương, Rudger chỉ nhìn lại với ánh mắt bình tĩnh.
Rudger không phải là người có thể bị ảnh hưởng bởi những hành động khiêu khích rẻ tiền và cấp thấp như vậy.
[Có vẻ như hai vị giáo sư đều đã sẵn sàng. Vậy tôi xin phép tuyên bố, trận đấu bắt đầu!]
Khán giả đáp lại bằng tiếng reo hò trước tiếng hô của bình luận viên Jessie Luna.
Rudger bỗng mở miệng nói với Debian.
"Trước khi bắt đầu, tôi sẽ cho anh một lời khuyên."
"Chà, đột ngột như vậy sao? Ngươi đang sợ hãi, ta nói đúng chứ?"
"Hãy từ bỏ trận đấu này trước khi quá muộn."
Debian bật cười trước lời nói bất ngờ của Rudger.
"Hahaha! Ngươi đang nói đùa sao?"
"Đây là một lời khuyên chân thành. Nếu anh đầu hàng và trả lại số thuốc đã đánh cắp, tôi có thể coi như chuyện đó chưa từng xảy ra."
"Ngươi nói như thể ngươi có thể thắng ta vậy."
Sắc mặt Debian cau lại, tựa hồ có chút khó chịu.
"Ngươi có vẻ vẫn chưa ý thức được tình huống của bản thân hiện tại nhỉ? Ta không thấy lời nói đùa đấy có tý hài hước nào."
"Trông tôi có giống như đang nói đùa không?"
Debian đột nhiên run rẩy mà không hề nhận ra.
Bởi vì đôi mắt của Rudger trở nên tối sầm, nhìn vào đó, Debian cảm thấy như thể bản thân đang nhìn vào vực thẳm vô tận.
"Tôi đã cho anh một cơ hội cuối cùng."
Thông thường, khi tình huống đã đi đến mức độ này, Rudger sẽ không quan tâm đến bất kỳ người nào, hắn không phải là loại người sẽ tỏ ra thương xót kẻ địch.
Tuy nhiên, Rudger hiện tại đang cố cảnh báo Debian.
Bởi vì những gì Debian đã làm chẳng là gì so với những gì sắp xảy ra.
"Ít nhất thì sẽ tốt hơn cho anh nếu thua trong tình trạng tôi 'có thể sử dụng phép thuật'."