Chương 148: Khai mạc lễ hội (2)
"Cái gì?"
Ông chủ cửa hàng không thốt nên lời khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt.
Người này không phải là giáo sư dạy ma pháp sao, những người như vậy đáng lẽ phải là loại người cả đời chỉ biết ngồi trước bàn làm việc viết lách thôi chứ?
Nghe nói anh ta còn là một quân nhân, nhưng với độ tuổi đó cùng lắm cũng chỉ nhập ngũ tại chức từ một đến hai năm.
Ít nhất, phần lớn các pháp sư mà ông ta gặp trong thời gian tại ngũ đều là những người không biết cách làm những công việc nặng nhọc.
Nhìn vào nước da trắng, đường quai hàm sắc nét và thân thể không có chút cơ bắp nào của vị giáo sư này, đây rõ ràng là một người chưa bao giờ chạm tay vào những thứ vất vả.
Ông chủ cửa hàng đã đánh giá Rudger như vậy từ cái nhìn đầu tiên.
Và sau khi chứng kiến ​​tư thế bắn súng tiêu chuẩn của Rudger, động tác đứng thảnh thơi sau khi bắn trúng mục tiêu, ông chủ biết mình đã mắc sai lầm.
Rudger liếc người chủ cửa hàng rồi đứng thẳng lên.
Lần này, thay vì cầm súng bằng một tay, hắn thực hiện bắn súng hai tay theo tư thế tiêu chuẩn.
Ông chủ sửng sốt trước động tác tự nhiên này.
Đó là một tư thế chuẩn chỉ đến mức không có bất kỳ một động tác thừa thãi nào.
Ngay sau đó, Rudger bóp cò.
Pằng! Pằng! Pằng!
Những viên đạn cao su bay ra khỏi đầu súng. Từng viên đạn đều làm nổ từng quả bóng một cách chính xác.
Rudger tự nhiên kéo chốt, thành thạo thay vỏ đạn mô hình ra sau mỗi lần bắn.
Pằng! Pằng! Pằng!
Bắn, kéo chốt, nạp đạn và bắn tiếp.
Không chỉ có ông chủ, ngay cả Selina và các học sinh xung quanh cũng nhìn Rudger với ánh mắt khó tin.
Sau khi bắn hết băng đạn, Rudger mới ngừng tay, trả khẩu súng cho chủ cửa hàng lúc này vẫn đang nhìn với vẻ mặt ngơ ngác.
"Tôi nghĩ thế là đủ rồi."
"Làm sao.... làm sao một pháp sư có thể có được trình độ này?"
"Không có gì đặc biệt cả."
Rudger lạnh nhạt trả lời.
Kỹ năng bắn súng của hắn hầu hết đều được trui rèn từ kiếp sống lính đánh thuê hồi hắn còn ở Vương quốc Utah.
Sau một hồi thất thần trước màn biểu diễn ngoạn mục của Rudger, ông chủ cửa hàng bỗng hoàn hồn.
"Chưa được! Vị giáo sư này, tôi thừa nhận anh rất có tài trong việc đứng ngắm mục tiêu. Nhưng những thứ ở đây cũng chỉ là những thứ dành cho tay mơ! Như vậy thì vẫn chưa đủ thuyết phục tôi! Nếu anh không phiền thì hãy theo tôi một chuyến, bên trong mới thực sự là thử thách bắn súng."
Nói xong, ông chủ liền dẫn đường, mở cánh cửa phụ của cửa hàng và dẫn mọi người đến một khu rộng lớn hơn.
Không giống như việc bắn nổ bong bóng ở một nơi chật hẹp dành cho người mới bắt đầu, t·rường b·ắn kỳ cựu có kích thước khá rộng.
Người chủ lớn giọng giới thiệu.
"Năm mươi mét tới mục tiêu! Anh thấy sao?"
Mục tiêu là những chiếc đĩa được đánh dấu màu đỏ, chúng nhỏ hơn kích thước nắm tay con người.
Tất cả đều cách người bắn năm mươi mét nên chỉ nhìn thấy được dưới dạng chấm đỏ.
"Điều này thật không công bằng! Làm sao có thể bắn trúng với khoảng cách như vậy?"
Selina phản bác, nhưng ông chủ phớt lờ những lời của cô.
Ông ta mỉm cười, chậm rãi nói.
"Ngài giáo sư, nếu anh sợ thì có thể rút lui ngay bây giờ!"
Rudger không đáp, hắn cẩn thận kiểm tra vài khẩu súng trên bức tường bên cạnh rồi chọn một khẩu hắn thấy phù hợp nhất.
Khẩu súng này có thiết kế báng và nòng súng ngắn hơn so với các loại súng t·rường b·ắn tỉa thông thường.
"Lever action? Anh định sử dụng nó sao?"
"Tôi khá thích nó."
"Tuỳ anh thôi! Xin mời!"
Người chủ chắc chắn Rudger lần này sẽ không thể bắn trúng bất kỳ mục tiêu nào.
Rudger cảm thấy không cần thiết phải khách khí. Hắn chộp lấy khẩu súng và đứng dậy.
Những người xung quanh cũng bắt đầu tò mò nhìn xem Rudger sẽ định làm như thế nào.
Rudger đứng yên với khẩu súng trên tay, trông hắn lúc này giống một người lính bị quản chế hơn là một giáo sư dạy ma pháp.
Tuy nhiên, bộ trang phục cầu kỳ của hắn kết hợp với mái tóc đen dài lại tạo nên một phong cách thu hút kỳ lạ.
Mọi người nín thở theo dõi.
Rudger bắt đầu di chuyển.
Pằng!
Khẩu súng nhanh chóng hạ xuống sau khi bắn trúng mục tiêu trong giây lát.
Mọi người chỉ kịp nghe được tiếng không khí nổ tung cạnh tai rồi sau đó mới kịp xác nhận mục tiêu ngắm bắn cách xa năm mươi mét đã đổ xuống lúc nào không hay.
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng xì xào bàn tán khó tin.
"Trúng rồi!"
Nhìn qua thì năm mươi mét có vẻ ngắn nhưng trên thực tế, một mục tiêu cỡ nắm tay người ở khoảng cách đấy chỉ nhỏ như một chấm bi.
Rudger không mất thời gian ngắm bắn mà vẫn có thể kích xạ được mục tiêu ở xa như vậy chứng tỏ kỹ năng bắn súng của hắn cực kỳ cao.
Không dừng lại ở đó, Rudger xoay khẩu súng bằng một tay và nạp đạn ngay tại chỗ.
Spin cocking, kỹ thuật giữ cần gạt, xoay súng và nạp đạn chỉ bằng trọng lượng của súng.
Pằng! Pằng! Pằng!
Mỗi lần âm thanh vang lên, các mục tiêu ở xa lần lượt đổ xuống.
Thời gian đạn bắn ra ngắn đến nỗi người ngoài chứng kiến suýt nhầm lẫn rằng những mục tiêu đó gần như đồng thời b·ị b·ắn trúng.
Một lúc sau, khi mục tiêu cuối cùng rơi xuống, Rudger mới chậm rãi hạ khẩu súng trên tay xuống.
Những người tụ tập xem lúc này đều đồng loạt hít một hơi. Sau đó, tất cả đều đồng loạt vỗ tay reo hò.
"Tuyệt vời! Cậu cũng vừa nhìn thấy cảnh đó đúng không?"
"Nghe nói anh ấy là giáo sư mới. Giáo sư mới ở Theon bây giờ đều giỏi như vậy sao?"
"Tuyệt lắm, giáo sư Rudger!"
Giữa tiếng reo hò của mọi người, ông chủ cửa hàng lúc này không thể không thừa nhận kỹ năng bắn súng của người trước mặt.
"Màn trình diễn rất tuyệt."
Lúc đầu ông chủ cửa hàng chỉ ôm tâm lý xem trò vui, nhưng ngay khi nhìn thấy cảnh Rudger nổ súng, tâm trí ông ta đã bị thu hút mạnh mẽ.
Ông ta yêu thích tư thế bắn và nạp đạn hoàn hảo đó.
Hoàn toàn không chút tì vết.
Tư thế và hành động đều rất đẹp, không có một khuyết điểm nào.
"Tôi thừa nhận bản thân đã đánh giá sai về anh, tôi vô cùng xin lỗi vì những điều đã nói trước đó."
Ông chủ cúi đầu.
Ông ta thừa nhận vị giáo sư trước mặt là một người hoàn toàn khác biệt so với những pháp sư mà ông ta đã gặp từ trước đến nay.
Thần thái mà anh ta toát ra không phải giả tạo mà là phong thái của một kẻ săn mồi tự nhiên.
"Hahaha. Có lẽ tôi đã rời xa chiến trường quá lâu. Không thể tin được là tôi lại không nhận ra một người tài năng như vậy."
"Trải nghiệm bắn súng ở đây cũng không tồi."
"Rất vui vì anh đã nói vậy. Lâu lắm mới gặp được một người như anh, anh đạt điểm tuyệt đối rồi. Để tôi mang phần thưởng tới cho anh."
Nói đoạn, ông chủ liền đưa cho Rudger một món đồ chơi nhồi bông khổng lồ có kích thước gần bằng người thật.
Con búp bê trông giống một con chó có bộ lông màu đen, Rudger có cảm giác đã nhìn thấy nó ở đâu đó.
"Sản phẩm đặc biệt của cửa hàng chúng tôi! Một con búp bê ngoại cỡ! Nó là món đồ chơi nhồi bông phiên bản giới hạn được làm thủ công bởi một nhà thiết kế nổi tiếng của Đế quốc đấy!"
Rudger nhận lấy con búp bê từ tay ông chủ.
Khi tận tay ôm con búp bê, hắn mới thấy nó to hơn tưởng tượng.
Thứ này có vẻ là một món đồ thượng hạng, kết cấu của nó khá tốt.
'Con búp bê này... ... .'
Rudger hỏi ông chủ.
"Con búp bê này được làm theo thứ gì vậy?"
"À, cái đấy hả? Tôi nghe họ bảo rằng nó được làm phỏng theo con quái vật Jevaudan của Vương quốc Durman."
Jevaudan?
Rudger hơi ngạc nhiên khi nghe câu trả lời.
Hắn nhẹ nhàng kiểm tra con búp bê trong tay, không thể không thừa nhận nó rất giống.
'Thảo nào mình thấy hơi quen, ra là giống Hans.'
Nếu có thể bắt chước lại hình dạng của Jevaudan như thế này, không biết người chế tác thứ này có thể mô phỏng lại những thứ khác không?
Khi Rudger liếc nhìn đầy thắc mắc, ông chủ cửa hàng gật đầu tỏ vẻ hiểu.
"Tác giả của con thú nhồi bông này là một người đam mê chế tạo. Ông ấy nói rằng bản thân đã được truyền cảm hứng để làm nó khi đến thăm bảo tàng của Vương quốc Durman và có dịp chiêm ngưỡng xác con quái vật."
"Ông ấy đã làm ra bao nhiêu thứ như vậy rồi?"
"Rất tiếc là chỉ có một thôi. Người chế tác nó rất tự hào về sản phẩm để đời của mình, nhưng mọi người có vẻ không thích thứ này cho lắm, vì vậy nó bị truyền tay nhau khá nhiều, cuối cùng thì đến chỗ của tôi."
'Thế là ông đưa ra một con búp bê mà người khác không muốn để làm giải thưởng?'
Rudger nhướn mày.
"Phần thưởng này có vẻ không ổn lắm nhỉ?"
"Hà hà! Tôi thấy thích hợp mà. Anh xứng với nó lắm!"
"Không, tôi... ... ."
"Bây giờ nó là của anh! Cầm lấy đi! Anh có thể đưa nó cho người khác cũng được!"
Dù sao thì ông ta cũng sẽ không nhận lại thứ này đâu.
"Woa thật tuyệt! Con búp bê dễ thương quá!"
Đúng lúc đó, Selina kêu lên thích thú khi nhìn thấy con búp bê quái vật Jevaudan Rudger đang ôm.
'Thứ này dễ thương sao?'
Rudger thực sự lo ngại về thứ gọi là tiêu chuẩn dễ thương của Selina.
Tất nhiên, con búp bê này không bắt chước hoàn toàn ngoại hình con quái vật Jevaudan. Nó giống một phiên bản Jevaudan bị biến dạng thành quả cầu thì đúng hơn.
Dù sao thì cũng hơi kỳ quái khi gọi một con quái vật từng khủng bố một đất nước là dễ thương, không phải sao?
Trong lúc Rudger còn đang mải suy nghĩ, Aidan đã lại gần hắn với đôi mắt đầy ngưỡng mộ.
"Giáo sư thật tuyệt vời! Thầy bắn trúng hết tất cả các mục tiêu trong t·rường b·ắn tỉa luôn!"
"Ồ, Aidan à? Trò tính lấy phần thưởng nào vậy?"
"Dạ, em tính lấy thứ mà giáo sư đang cầm."
Thứ này?
Rudger khá ngạc nhiên khi nghe câu trả lời.
Trước ánh mắt Rudger, Aidan mỉm cười ngượng ngùng và nói.
"Tracy tình cờ thấy con búp bê khi bọn em đi ngang qua, cậu ấy rất thích nó nên em mới thử xem có lấy được không."
"Này Aidan! Tôi nói vậy khi nào?"
Tracy xấu hổ hét lên.
Rudger bỗng cảm thấy phải xem xét lại tiêu chuẩn thẩm mỹ của mình. Sao ai cũng thấy thứ kỳ quái này dễ thương vậy?
Đúng lúc đó, Rudger bỗng nhìn thấy bóng dáng của Rene và Erendir đang nhìn về bên này.
'Được rồi, mình cần kiểm chứng lại.'
Rudger lại gần hai người trong khi vẫn ôm con búp bê trên tay.
Rene và Erendir đã theo dõi màn bắn súng đầy thần sầu của Rudger lúc trước, hai người cảm thấy áp lực một cách kỳ lạ khi thấy Rudger đang từ từ tiến lại phía bên này trong khi ôm một con búp bê khổng lồ.
"Rene. Erendir."
"Vâng, giáo sư gọi chúng em ạ?"
"Có việc gì không, thưa giáo sư?"
"Hai trò thấy con búp bê này trông thế nào?"
Câu hỏi có vẻ đơn giản nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của giáo sư khiến hai người đều cẩn thận suy nghĩ rồi mới trả lời một cách nghiêm túc.
"Em thấy nó rất dễ thương!"
"Trông nó khá dễ thương dù hình dáng của nó có hơi kỳ lạ."
Nghe được câu trả lời của hai người, Rudger khá sốc.
Những người đã xem thứ này đều nói rằng nó rất dễ thương.
Thời điểm này, Rudger bỗng lo lắng thẩm mỹ của mình có thể đang có vấn đề.
"Ta biết rồi."
"... ... ?"
Giáo sư đột nhiên lại gần họ và hỏi con búp bê có dễ thương không, sau đó giáo sư bảo đã biết và bỏ đi. Giáo sư biết gì cơ?
Rudger máy móc giao con búp bê cho Aidan.
"Cầm lấy đi, trò Aidan."
"Dạ? Giáo sư, tại sao giáo sư lại đưa nó cho em?"
"Ta không cần thứ này, trò có vẻ thích hợp lấy nó hơn."
"Em cảm ơn giáo sư!"
Nghe vậy, Aidan đã hét lên vui sướng.
"Tracy! Nhìn này! Mình có con búp bê rồi! Cuối cùng cậu cũng có một thứ có thể ôm và ngủ vào ban đêm rồi!"
"Này, đồ ngốc! Nói khẽ thôi! Cậu muốn nói cho cả khu này biết đấy à?!"
Nhìn hai người bắt đầu ồn ào, Rudger cảm thán nghĩ đây chính là tuổi trẻ.
Selina ngọ nguậy ngón tay tỏ vẻ tiếc nuối trước con búp bê đã rơi vào tay Tracy.
"Cô Selina cũng muốn nó sao?"
"À không. Chỉ là tôi thấy nó rất dễ thương thôi. Dù sao thì nó cũng đã có một chủ nhân rất tốt. Các học sinh có vẻ rất vui."
Mặt Tracy đỏ bừng, cô bé hét vào mặt Aidan.
Dù tức giận với Aidan, cô bé vẫn ôm con búp bê quái vật mà Aidan đưa cho như thể nó là một món đồ rất giá trị.
Selina đang quan sát các học sinh với ánh mắt hài lòng.
"Thật tốt, không phải sao?"
"Đúng vậy."
"Nhìn những đứa trẻ hồn nhiên cười thật tốt."
Selina trông còn quá trẻ để gọi họ là trẻ con, thực ra khoảng cách tuổi tác giữa học sinh và Selina không lớn. Nhưng đối với Selina, ngay cả những học sinh trưởng thành với cô ấy cũng dễ thương như những đứa trẻ.
"Tôi nghĩ chúng ta nên tiếp tục đi kiểm tra thôi."
Bỗng có người đến gần Rudger.
'Ai vậy?'
Không phải chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, rõ ràng người này có chủ đích tiếp cận bọn họ.
Đó là một ông già khoảng sáu mươi tuổi với mái tóc ngắn màu xám.
Mặc dù ông ta đã lớn tuổi nhưng làn da của ông ta có rất ít nếp nhăn.
"Haha. Lúc đầu nghe tên tôi tưởng chỉ là trùng tên, nhưng lại gần thì tôi liền biết đúng là cậu."
Bàn tay ông ta chạm vào vai Rudger một cách tự nhiên, thể hiện sự quan tâm của người quen.
"Đúng là cũng khá lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt."
Rudger đành giả bộ nói lời hỏi thăm người quen mặc dù hắn chẳng biết đối phương là ai.
/*Lever action là kiểu nạp đạn sử dụng một cơ cấu đòn bẩy và lò xo để lên đạn, thường được chứa trong một băng đạn hình trụ kéo dài theo chiều dài nòng súng (đôi khi kéo dài vào trong cả báng súng) và chứa đựng những viên đạn nằm nối tiếp nhau trong ống. Loại súng sử dụng cơ chế vận hành này thường được gọi là súng đòn bẩy. Kiểu nạp đạn này nhanh chóng tỏ ra ưu thế hơn trước kiểu nạp đạn từng viên từ khóa nòng. Điển hình như trong c·hiến t·ranh Nga-Thổ Nhĩ Kỳ (1877–1878) quân Thổ sử dụng khẩu Winchester Model 1873 đã chiếm ưu thế trước q·uân đ·ội của Sa Hoàng s·ử d·ụng s·úng trường Berdan lạc hậu. Khẩu Winchester Model 1873 cũng là khẩu súng nổi tiếng nhất trong số những khẩu súng sử dụng cơ chế nạp đạn đòn bẩy và nhanh chóng trở thành biểu tượng của miền Viễn Tây với câu "The Gun that Won the West".*/