Chương 147: Khai mạc lễ hội (1)
"Ồ. Tuyệt thật."
Rene thốt lên khi nhìn vào các biểu ngữ được lắp đặt khắp nơi.
Rene chưa bao giờ tham gia một lễ hội nào trước đây, sự kiện lần này ở Theon là lễ hội đầu tiên cô tham dự.
Erendir mỉm cười trước biểu cảm của học muội thân thiết.
"Đây là lần đầu em nhìn thấy lễ hội ở Theon đúng không?"
"Vâng."
"Vậy thì em chắc chắn nên tận hưởng cơ hội này. Lễ hội của học viện chúng ta rất nổi tiếng trên đại lục đấy."
Lễ hội Theon kéo dài tổng cộng năm ngày, là một trong những lễ hội lớn nhất đế quốc, thu hút rất nhiều du khách.
Ngày đầu tiên thì tương đối thoải mái, nhưng ngày mai có lẽ sẽ đông đúc hơn với sự ghé thăm của các quý tộc.
Và khi những người như vậy tụ tập, những cuộc tụ họp xã giao bên ngoài nhất định phải được tổ chức.
Là công chúa, Erendir buộc phải tham dự. Như vậy thì cô ấy sẽ không thể tận hưởng lễ hội với Rene.
Vì vậy, bản thân Erendir muốn hộ tống học muội của mình thật chu đáo để Rene có thể tận hưởng trọn vẹn lễ hội ngày hôm nay.
"Nhìn bên kia kìa!"
Tại nơi Rene chỉ tay, có một phòng thử đồ cho mọi người có thể thử đồng phục của Theon.
Những đứa trẻ chưa bước vào học viện tươi cười rạng rỡ, khoác lên mình những bộ đồng phục vừa vặn với cơ thể.
Còn có rất nhiều thứ khác tuyệt vời hơn.
"Chị Erendir, đó là gì thế?"
"Phòng thí nghiệm giả kim thuật. Có vẻ như câu lạc bộ giả kim đã thề rằng họ chắc chắn sẽ biến đồng thành vàng trong năm nay."
"Có thể sao?"
"Tất nhiên là không. Họ không làm nổ phòng thí nghiệm đã là tốt lắm rồi."
"Ồ! Còn ở chỗ kia là gì thế?"
Lần này, nơi Rene chỉ tới là một khu vực rộng lớn nằm cạnh khu rừng.
Ở đó đã dựng sẵn một hàng rào gỗ và có rất nhiều người ở bên trong.
Có rất nhiều tinh linh đang chơi đùa với mọi người.
"À. Đó là một trang trại tinh linh."
"Trang trại tinh linh?"
"Gọi là trang trại, nhưng thực ra nó là một nơi trải nghiệm tinh linh. Một nơi có thể giao tiếp với tinh linh được các tinh linh sư triệu hồi. Hầu hết đều sẽ là tinh linh nhỏ dễ thương rất được trẻ em và phụ nữ yêu thích."
"Ra là vậy."
Rene còn hỏi Erendir về đủ thứ chuyện kỳ ​​lạ xuất hiện trong lễ hội khi cô nhìn thấy.
Do Erendir đã tìm hiểu trước nên cô có thể giải đáp mọi thứ trôi chảy.
"Chị Erendir, bên kia là chỗ nào vậy? Trông u ám quá."
"Đó là khu vực của Pháp sư chiêu hồn."
"Hả?"
Nhìn vẻ mặt còn hơi ngơ ngác của Rene, Erendir từ tốn giải thích.
"Thuật chiêu hồn, một trong những lĩnh vực của hệ thống Triệu hồi, chuyên nghiên cứu về các linh hồn. Trong lễ hội thì họ thường biểu diễn quá trình triệu hồi các linh hồn cho mọi người xem hơn là vận dụng sức mạnh của chúng."
"Các linh hồn của n·gười c·hết sao?"
"Ừ. Hầu hết những linh hồn phản ứng với thuật chiêu hồn đều sẽ đến vì bọn họ nghĩ rằng như vậy cũng khá vui."
"Trời đất ơi! Một ngôi nhà ma ám công cộng?"
"Tất nhiên, những thứ chúng ta gọi là linh hồn bản thân nó giống một ý thức rời rạc hơn là linh hồn của một n·gười c·hết thực sự, nhưng dù sao thì chúng vẫn rất bí ẩn."
"Em thấy có khá nhiều người ăn mặc như xác sống đi ngang qua! Họ cũng là học sinh lớp chiêu hồn sao?"
"Không. Đó là học sinh đã tốt nghiệp. Học viện chúng ta có một chương trình cho học sinh đã tốt nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, bọn họ vẫn có thể ở lại đây, làm việc dưới quyền của các giáo sư, viết luận văn và nghiên cứu ma pháp."
Sau đó, ánh mắt của hai người bắt gặp một người đáng chú ý.
"Là giáo sư Rudger."
Hai người nhìn thấy giáo sư Rudger đang tuần tra trong đám đông.
Đi cùng giáo sư là một người với mái tóc hồng quen thuộc.
* * *
Rudger đang tuần tra quay đầu về phía tiếng thì thầm từ bên cạnh. Hắn có thể nhìn thấy một giáo sư với vóc dáng gần như không thể chạm tới vai mình đang nhìn xung quanh một cách hào hứng.
"Giáo sư Rudger, anh có thấy bên kia không? Một cửa hàng bán tình dược! Khó tin thật đấy!"
Selina giơ ngón tay lên với giọng phấn khích và chỉ vào một trong những cửa hàng đối diện.
Các giáo sư phải tuần tra theo cặp trong từng ngày của lễ hội. Hôm nay là ngày đầu tiên, Selina đã được phân công đi cùng với Rudger.
"Tôi thấy được."
Rudger trả lời Selina bằng một giọng trầm.
Dù thế nào đi nữa, bọn họ phải tuần tra cùng nhau cả ngày nên hắn không thể cứ im lặng được.
Miệng thì đáp lời nhưng trong đầu Rudger vẫn đang suy nghĩ xem phải làm gì với Esmeralda.
Tất cả các loại phương pháp liên tục hiện lên và biến mất trong đầu hắn nhưng chưa có cái nào khiến hắn cảm thấy hài lòng.
"Giáo sư Rudger?"
"... ... ."
"Giáo sư Rudger!"
"... ... Hả?"
Rudger bất chợt nhận ra rằng Selina đang gọi mình.
Hắn quay đầu lại, có thứ gì đó chọc vào má hắn.
Đó là ngón tay của Selina.
"Anh đang mải suy nghĩ gì sao?"
"Xin lỗi. Gần đây tôi có khá nhiều việc phải xử lý."
"Vậy sao? Nếu tôi có thể giúp gì được, anh cứ nói nhé."
Selina mỉm cười như đóa hoa nở rộ vào mùa xuân.
Rudger trả lời với giọng nghiêm túc thường ngày.
"Cảm ơn cô Selina nhưng tôi nghĩ tôi có thể tự mình xử lý."
Dù sao thì hắn cũng không thể nói rằng mình đang lên kế hoạch g·iết người được.
Selina bỗng đổi chủ đề.
"À đúng rồi, anh nghĩ sao về trận đấu ngày mai!"
"Trận đấu tay đôi sao?"
"Đúng vậy. Có vẻ như sẽ có khá nhiều rắc rối. Nghe nói sẽ có rất nhiều người đến xem."
"Không phải cô cũng tham gia sao? Tôi nhớ gần như tất cả các giáo sư mới đều sẽ đăng ký."
"À không, tôi không đăng ký. Vốn dĩ tôi cũng muốn đăng ký nhưng mọi người trong ban đều bảo tôi không nên tham gia."
Selina hơi càu nhàu, có lẽ tức giận vì mình bị đối xử như một đứa trẻ.
Rudger dường như biết tại sao các giáo sư khác lại làm như vậy.
Giáo sư Selina không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, bản thân cô ấy cũng không thích hợp tham gia vào một sự kiện như vậy nên chắc chắn các giáo sư khác đều nhận định rằng Selina không cần thiết phải vướng vào một cuộc t·ranh c·hấp lợi ích như vậy.
'Giá như có ai đó bảo mình không cần đăng ký. Nếu vậy thì mình đã có lý do để tránh vụ này rồi?'
Rudger cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nghĩ lại thì, hắn không có đồng nghiệp hay tiền bối nào thân thiết đến nỗi sẽ nói ra những lời như vậy cả.
"Giáo sư Rudger, anh ổn chứ? Tuy chỉ là những trận đấu tay đôi trong học viện nhưng anh vẫn có thể b·ị t·hương đấy."
"Sẽ không có chuyện gì lớn đâu."
Theo ý định ban đầu của Rudger, hắn sẽ xem xét tình hình và đầu hàng nhẹ nhàng.
Dù sao thì chiến thắng ở đó cũng chẳng mang lại lợi ích gì và không cần thiết phải căng thẳng như vậy.
"Vậy chúng ta bắt đầu tuần tra lại nhé?"
"Chúng ta có tuần tra suốt thời gian qua sao?"
Có vẻ như bọn họ chỉ bận quan sát xung quanh chứ chẳng làm chút gì liên quan đến việc tuần tra.
Trước lời nói của Rudger, Selina tránh ánh mắt của anh và cười ngượng nghịu.
Rudger nhún vai.
"Cẩn thận vẫn hơn. Chúng ta vẫn nên đi kiểm tra lại mọi thứ để đảm bảo tình huống an toàn cho mọi người."
"Tôi cũng nghĩ vậy!"
Hai người lại bắt đầu di chuyển.
Đủ loại biểu ngữ được lắp đặt trong khuôn viên rộng lớn của Theon và tất cả chúng đều đủ để thu hút sự chú ý của mọi người.
Ngoài ra, trên phố còn có nhà hàng, quán cà phê trong khuôn viên cũng mở cửa để đón khách.
Tiếng chào hàng vang vọng đây đó càng làm tăng thêm sự sống động cho lễ hội.
'Sự kiện ở đây cũng khá giống với lễ hội ở thế giới cũ của mình.'
Rudger nhớ lại ký ức kiếp trước của mình.
Hồi còn học đại học, hắn cũng đã từng tham gia lễ hội ở trường.
Tất nhiên, so với Theon, lễ hội đó còn thiếu nhiều thứ.
Thực tế, tất cả chỉ là uống rượu cùng mọi người tại một quán bar trên đường phố và mời những người nổi tiếng biểu diễn trên sân khấu.
Còn ở Theon, các học sinh đã tận dụng chuyên ngành ma pháp mà chúng đã được học và làm ra rất nhiều trải nghiệm thú vị.
Dù vậy, không thể phủ nhận rằng hai bên vẫn có những điểm tương đồng về văn hóa.
Ví dụ như việc bắn bóng bay ở đằng kia.
Ngay lúc đó, Rudger nhìn thấy ai đó đang chĩa súng ngắn vào quầy hàng của t·rường b·ắn búp bê.
Tất nhiên, nó không phải là một khẩu súng ngắn thực sự mà là một mẫu súng đã được sửa đổi và nó an toàn.
'Một phiên bản cải tiến của súng thật.'
Khi Rudger đang quan sát xung quanh với suy nghĩ đó trong đầu, hắn chợt thấy một nam sinh đang nhắm súng ngắn ở một quầy hàng.
'Aidan?'
Một gương mặt quen thuộc.
Pằng!
Với âm thanh không khí nổ tung, Aidan bắn phát đạn đầu tiên nhưng không trúng mục tiêu.
"Tiếc quá! Tý thì trúng rồi!"
"Cậu ta bắn trật xa thế cơ mà? Tiếc cái gì vậy?"
Hai gương mặt quen thuộc khác là Leo và Tracy cũng ở bên cạnh.
Điều ngạc nhiên là Iona O'valley cũng có mặt trong nhóm ba người.
"Mình tưởng nó sẽ không khó lắm, ai dè không dễ như mình tưởng."
Aidan gãi đầu cười, phát hiện Rudger đang nhìn mình, cậu lập tức cúi đầu.
"Em chào giáo sư!"
Khi Aidan chào, Tracy, Leo, Iona và những người mới phát hiện ra Rudger và Selina, mọi người đồng loạt chào hỏi hai người.
"Hai giáo sư đang đi tuần phải không ạ?"
"Đúng vậy."
Những học sinh bình thường sẽ không nghĩ đến việc lại gần Rudger, nhưng Aidan thì khác.
Nên nói cậu ta ngu ngốc hay nên khen cậu ta dũng cảm đây? Leo và Tracy quan sát từ phía sau khá lo lắng.
Rudger gật đầu, liếc nhìn sang t·rường b·ắn.
"Đây là địa điểm trải nghiệm bắn súng phải không?"
"Đúng vậy. Giáo sư cũng muốn thử sao?"
Biểu cảm của Tracy và Leo trở nên tái nhợt trước câu hỏi đột ngột của Aidan.
Tên ngốc này đang làm cái gì thế?
Hai người họ nhìn chằm chằm vào Aidan với ánh mắt khiển trách mãnh liệt.
Chỉ có Iona là bình tĩnh đứng yên. Không, đúng hơn thì cô ấy đang đứng ăn đồ ăn từ một quầy bán đồ ăn vặt bên cạnh.
"Giáo sư, súng đây ạ!"
Aidan đưa cho Rudger khẩu súng ngắn, Rudger liền nhận lấy.
Trong lúc hắn đang quan sát khẩu súng trên tay thì chủ gian hàng xuất hiện.
Người này là một người đàn ông trung niên với cơ bắp cuồn cuộn đầy những vết sẹo, trông ông ta giống một quân nhân đã nghỉ hưu.
"Ha ha ha! Anh là người thách đấu mới hả?"
"Không. Tôi là... ... ."
"Nhân tiện, anh có biết bắn súng không? Từ sáng đến giờ tôi chưa thấy ai đứng đúng tư thế bắn chứ đừng nói là bắn trúng. Những học sinh ở đây yếu đến mức họ thậm chí không biết cầm súng đúng cách. Thật quá thất vọng."
"Ông chủ, xin đừng nói như vậy! Giáo sư Rudger đã từng xuất thân từ q·uân đ·ội đó!"
"Anh ta á? Một người ẻo lả như anh ta sao có thể xuất thân từ trong quân ngũ chứ? Ít nhất thì quân nhân phải có cơ bắp như vậy, thấy không?"
Ông chủ khoe bắp tay của mình ra.
Nhìn hai người đang trừng mắt nhìn nhau một cách gay gắt, Rudger bị kẹt ở giữa, chẳng biết làm gì ngoài thở dài.
Khoảnh khắc hắn định trả lại súng và chuẩn bị rời đi, Rudger không khỏi nao núng trước ánh mắt mãnh liệt bay tới từ Selina.
Đôi mắt của Selina đang nhìn hắn chằm chằm với vẻ mong đợi.
Không chỉ có Selina. Mấy đứa trẻ bên cạnh cũng chăm chăm nhìn hắn.
'Mấy người này đúng là biết gây thêm chuyện.'
Rudger cảm thấy hơi bất lực.
"Được rồi. Tôi sẽ thử xem."
"Haha! Vị giáo sư này, anh có thể làm bất cứ điều gì miễn là có thể bắn trúng mục tiêu."
Tất nhiên, phản ứng của ông chủ không có vẻ gì tin tưởng việc Rudger có thể biết bắn súng.
"Tôi sẽ nói cho anh biết, nếu anh biết cầm súng đúng cách... ... ."
Pằng!
Một viên đạn cao su bắn ra với tốc độ kinh hoàng ngay lập tức làm vỡ một quả bóng bay.
"Cảm giác không tệ."
Rudger cầm khẩu súng ngắn trong tay, lẩm bẩm khi xem xét tình trạng của khẩu súng.
Giọng nói của hắn khô khan, không có chút cảm xúc nào.