Chương 149: Hội ngộ (1)
Rudger quét mắt về phía người có vẻ như quen biết 'hắn'.
Đầu của hắn nhanh chóng phân tích thông tin về người này.
Tóc và râu bạc trắng, tuổi khoảng chừng sáu mươi. Bước đi góc cạnh, chỉnh tề. Quần áo sạch sẽ không có nếp nhăn và đôi giày người này mang sáng bóng như mới. Một người chỉn chu về hình thức.
Các vết sẹo thỉnh thoảng thấy trên da có kích thước không đều, nhưng hầu hết đều là đường thẳng. Rất rõ ràng đó là sẹo do dao để lại.
Thoạt nhìn tay người này đầy những vết chai. Điều đó có nghĩa là ông ta đã sử dụng một thứ gì đó trong một thời gian dài, nhưng chắc chắn đó là dùi cui chứ không phải là dao.
Cảm xúc khi gặp mặt là ánh mắt niềm nở, vui mừng thật sự.
Từ những thông tin có thể thu thập được chồng chất lên nhau, Rudger có thể rút ra một kết luận khá chắc chắn.
"Lâu rồi không gặp. Trông ngài vẫn phong độ như vậy."
"Haha! Tất nhiên rồi, còn cậu đã thay đổi khá nhiều đấy! Hồi đó trông cậu vẫn còn trẻ, giờ thì cậu đã hoàn toàn trưởng thành rồi. Suýt nữa tôi đã không nhận ra cậu."
Đối phương là một quân nhân. Khả năng cao là đồng đội của 'Rudger Chelici' thật sự.
Kể từ khi sống dưới cái tên Rudger Chelici, hắn đã biết rằng một ngày nào đó điều này sẽ xảy ra.
Mặc dù Rudger chỉ là một thân phận g·iả m·ạo, nhưng những ghi chép trong nhật ký là những thứ không thể ngụy tạo một cách đơn thuần.
Nộp nghiên cứu lên Tháp Ma thuật sẽ chỉ làm cho tên tuổi của một người được biết đến rộng rãi hơn, nhưng còn q·uân đ·ội thì khác.
Chuyện phục vụ trong quân ngũ không phải là chuyện có thể bịa ra một cách đơn giản.
Vì vậy chắc chắn có sự tồn tại của một sĩ quan trong q·uân đ·ội mang tên Rudger Chelici.
Suy nghĩ trong đầu Rudger lúc này được tăng tốc, hắn đang không ngừng phân tích.
'Khi nãy ông ta nói rằng bọn họ đã không gặp nhau khá lâu rồi, vậy thì ít nhất cũng phải trên năm năm. Ông ta nói mình đã thay đổi khá nhiều, vậy thì thứ gì có thể thay đổi nhiều nhất về mặt ngoại hình của thân phận này đây?'
Rất may đối phương không hề nghi ngờ gì về ngoại hình hiện tại của hắn.
Rudger nhìn thấy một chiếc huy chương trên ngực trái của người đàn ông.
Đó không phải là vật trang trí thông thường. Rudger lục lại trong trí nhớ của mình xem nơi nào có thể trao thưởng huy chương và vị trí của người có thể nắm giữ nó.
"Ngài đã nghỉ hưu rồi sao, Đại tá?"
Dường như suy luận của Rudger là đúng, đối phương cười ha hả đáp.
"Nghỉ hưu gì chứ? Tôi chỉ đang trong kỳ nghỉ phép thôi. Tất nhiên bây giờ tôi đã không thể đứng ở tiền tuyến như trước nữa mà phải lùi xuống hậu phương. Tôi đã quá già rồi."
"Trông ngài vẫn còn rất phong độ."
"Cảm ơn lời khen của cậu. Công việc giáo sư hiện tại có phù hợp với cậu không?"
"Tôi vẫn đang thích nghi với nó."
"Haha. Cậu đã trở nên hòa đồng hơn một chút so với trước đây rồi đấy. Tôi vẫn nhớ hồi đó cậu thực sự rất kín tiếng và chẳng cố gắng thân thiết với bất cứ ai cả."
'Rudger Chelici là người rất ít nói trong quân ngũ sao?'
"Có lẽ tôi đã cải thiện được kỹ năng xã giao của bản thân trong quá trình trưởng thành."
"Ha ha ha! Cậu cũng biết nói đùa rồi đấy! Tốt lắm. Tôi cứ nghĩ cái cá tính đấy của cậu khó có thể uyển chuyển được, cậu đúng là đã trưởng thành rồi."
Nếu như Hugo Brutag mà nghe được những lời này, chắc chắn ông ta sẽ tức điên lên mất.
Uyển chuyển?
Hình dung đấy chả có xíu liên quan nào đến Rudger Chelici cả.
"Giáo sư Rudger, đây là... ... ."
Selina cẩn thận mở miệng hỏi thăm.
"Trời đất. Tôi quên mất là cậu đang tham gia lễ hội cùng người quen."
"Ngài đại tá. Đây là giáo sư Selina, cô ấy cũng là giáo sư mới như tôi, phụ trách lớp tinh linh."
"Xin chào ngài."
Selina lịch sự cúi đầu.
So về tuổi tác, Selina giống như cháu gái của vị đại tá này, ông ấy mỉm cười nồng nhiệt gật đầu.
"Cô Selina. Đây là... ... ."
Rudger đương nhiên muốn giới thiệu người này với Selina.
Nhưng hắn chợt nhận ra mình không biết tên người đàn ông này.
"Ngài muốn tự mình giới thiệu hay để tôi?"
"Cậu hài hước lắm. Được rồi. Rất vui khi được gặp quý cô. Tôi là Đại tá Prowler. Từng là cấp trên trực tiếp của anh chàng này."
"À, vâng. Rất hân hạnh khi được gặp ngài, ngài Đại tá."
'Ông ta không nói họ của mình có nghĩa người này không phải quý tộc.'
Theo như Rudger biết thì các sĩ quan cao cấp trong q·uân đ·ội thường là những quý tộc.
Sự khác biệt trong cách đối xử giữa thường dân và quý tộc trong q·uân đ·ội rất khắc nghiệt.
Việc ông ta có thể nắm giữ chức vụ cấp cao như vậy chứng tỏ trình độ của người này rất đáng sợ.
"Điều gì đã đưa ngài đến nơi này vậy, Đại tá?"
"Không phải tôi đã nói là đang nghỉ phép sao?"
"Ngay cả khi như vậy, tôi đoán ngài sẽ không đến đây mà không có mục đích."
Đây là trực giác của Rudger.
Prowler trông giống như một ông già với nụ cười dễ mến nhưng bên trong lại ẩn chứa bóng dáng to lớn của một quân nhân.
Những người như vậy sẽ có một điểm chung.
Họ luôn hành động có mục đích.
"Cũng không có gì. Gần đây không phải có một cryptid xuất hiện ở Leathervelk sao?"
"Đúng vậy."
"Nó không phải một cryptid bình thường mà là con quái vật đã khiến vương quốc láng giềng của chúng ta tổn thất nghiêm trọng, tất nhiên q·uân đ·ội sẽ phải cử người đi điều tra xem chuyện gì đã xảy ra."
'Vậy sao?'
Có lẽ ông ta chỉ đến để điều tra sự xuất hiện của con quái vật Jevaudan và tiện thể ghé xem lễ hội?
"Chậc. Không biết dạo gần đây những chuyện quỷ quái gì đang xảy ra ở Đế quốc này nữa?"
"Tôi mong rằng chúng đều không phải vấn đề lớn."
"Tôi cũng mong vậy. Nhưng dù sao ở cương vị này, tôi cũng không được phép lơ là mất cảnh giác."
"Tôi hiểu."
"Cậu hiện tại có bận gì không?"
"Tôi đang đi kiểm tra đảm bảo cho an ninh của lễ hội."
"Tiếc thật! Tôi vốn định mời cậu một bữa, nhưng thôi có lẽ để dịp khác. Tôi đi trước đây. Làm việc vui vẻ nhé!"
"Cảm ơn ngài, chúc ngài mọi chuyện thuận lợi!."
Khi Prowler rời đi, Rudger cuối cùng cũng có thể trút bỏ được sự căng thẳng của mình.
Nếu phải nói nhiều hơn nữa, hắn không chắc bản thân sẽ không bị lộ tẩy.
Thật may mắn là vị Đại tá đó có vẻ như cũng đang vội.
Selina ở bên cạnh tò mò.
"Giáo sư Rudger, cuộc sống trong quân ngũ thế nào?"
"Không có gì đặc biệt cả."
Rudger đáp qua loa.
Hắn thực sự chưa bao giờ trải qua cuộc sống đó nên hắn chỉ có thể trả lời như vậy.
Nhưng dù sao thì câu trả lời cũng khiến Selina dành cho Rudger một cái nhìn tôn trọng hơn.
"Tôi nghe nói trong q·uân đ·ội vất vả lắm! Anh nói như vậy chứng tỏ cuộc sống trong q·uân đ·ội cũng không làm khó được anh nhỉ? Tuyệt thật đấy!"
'Cô gái này lại bắt đầu tự tưởng tượng rồi?'
Rudger chẳng buồn đính chính. Hắn cảm thấy không cần thiết phải làm vậy.
"Chúng ta tiếp tục đi tuần tra thôi."
"À vâng!"
Thế là hai người tiếp tục di chuyển.
Trên đường đi, Rudger lo lắng rằng có thể sẽ có thêm người biết 'hắn' nữa, nhưng may thay điều đó đã không xảy ra.
Cho đến khi mặt trời lặn, Rudger và Selina đều tận hưởng lễ hội trong khi đi tuần tra khắp nơi.
Tất nhiên, Rudger chỉ là người theo dõi còn Selina mới là người hưởng thụ chính.
"Cái này ngon quá!"
Selina cắn đứt cây kẹo mút cô mua trước đó.
Lúc này trời đã tối dần. Tuy nhiên, sức hút của lễ hội vẫn không hề giảm bớt.
"Thời gian trôi nhanh thật đấy. Mới đó mà đã hết ngày rồi."
"Vẫn còn bốn ngày nữa mà."
"À, đúng vậy. Thế còn sự kiện ngày mai.....!"
"Tôi sẽ tham gia."
Rudger gật đầu.
Trưa mai, Rudger sẽ tham gia một trận đấu tay đôi giao hữu, một trong những sự kiện của lễ hội.
Từ trước đến nay, đây là sự kiện để học sinh thể hiện khả năng của mình nhưng năm nay, các giáo sư trong đó có Hugo Burtag đã bày tỏ quan điểm rằng giáo sư cũng có thể tham gia.
Rudger không quan tâm nhiều đến việc đối thủ của mình là ai.
Dù sao thì trận đấu ở ngày mai cũng không quan trọng với hắn.
Rudger chỉ có một mối quan tâm đến lễ hội này.
Đó là hành động của Esmeralda.
"Chúng ta có thể kết thúc công việc... ... ."
Ngay lúc Rudger chuẩn bị nói điều đó, hắn bỗng phát hiện ra một người quen.
Chrollo Fabius?
Một người đàn ông tóc vàng với khuôn mặt như xác c·hết đang vội vã đi đâu đó.
Kẻ này đáng lẽ lúc này nên nhốt mình trong phòng và không ra ngoài mới đúng.
Chrollo đang di chuyển vội vã, như thể đang bị thứ gì đó đuổi theo, không, đúng hơn là hắn ta đang đuổi theo thứ gì đó.
'Hắn đang làm cái gì vậy?'
Rudger nheo mắt lại.
Hắn chắc chắn lần cuối bọn họ gặp nhau, hắn đã cảnh báo tên này phải ở yên cho đến ngày cuối cùng của lễ hội.
Tên này bỏ ngoài tai lời cảnh báo của hắn?
"Cô Selina, tôi có chút việc phải đi trước. Việc còn lại nhờ cô nhé."
"Hả? Giáo sư Rudger, anh đi đâu thế?"
Rudger vội vàng đuổi theo Chrollo Fabius.
Nơi Chrollo hướng tới là khu thương mại ở Theon.
*********************
Giữa các tòa nhà, trong một con hẻm nơi mặt trời đã lặn và ánh sáng không thể lọt vào.
Chrollo đang b·óp c·ổ một nữ sinh ở đó.
"C·hết đi! C·hết đi!"
Đúng là một tên điên.
Rudger thấy Chrollo đang trong cơn điên loạn, hắn ngay lập tức kích hoạt ma pháp.
Một luồng ma lực cắt xuyên không khí và đánh vào lưng Chrollo.
"Kẻ nào?"
Chrollo trừng mắt nhìn vị khách không mời đã làm phiền mình với đôi mắt đỏ ngầu.
Sau đó, khi nhìn thấy Rudger đang đứng ở đầu con hẻm, hắn ta sững người.
Hình ảnh Rudger nhìn chằm chằm về phía này với ánh mắt vô cảm, quay lưng lại với ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào từ lễ hội mang đến cảm giác khó diễn tả thành lời.
Chrollo bất giác nghiến răng.
"Hiện tại......"
Giọng nói của Rudger lộ rõ ​​​​rằng hắn đang khó chịu.
".....ngươi đang làm gì ở đây?"