Chương 134: Thanh kiếm trong bóng tối (2)
Trong giới quý tộc, câu chuyện về cái bóng của Đại Công chúa rất nổi tiếng. Khi Hầu tước Tetperon có ý định làm phản, ông ta ngay lập tức đã bị g·iết một cách bí ẩn tại lâu đài của mình, q·uân đ·ội dưới quyền chỉ huy của ông ta đã bị thâu tóm trong chốc lát.
Các quý tộc thông minh không bỏ qua thế lực đã thâu tóm lực lượng của Hầu tước Tetperon.
Là Đại Công chúa Eileen von Exillion.
Freuden không khỏi cười thầm trong lòng. Cái c·hết của Hầu tước Tetperon được tuyên bố là một c·ái c·hết do tuổi già, nhưng không một quý tộc nào tin điều đó.
Bắt đầu từ lúc đó.
Đại Công chúa dần dần can thiệp vào chính trị và làm những việc mà ngay cả vị Hoàng đế hiện tại cũng không thể làm được. Các quý tộc không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thề trung thành với ngài ấy. Họ biết chuyện gì sẽ xảy ra với những quý tộc không vâng lời. Có một thanh kiếm sắc bén trong bóng tối của Đại Công chúa đang lặng lẽ chờ đợi để được vung lên. Các quý tộc sợ hãi vì họ không biết khi nào lưỡi kiếm đó sẽ cắt cổ bọn họ.
Đại Công chúa Eileen cứ như vậy dần dần khuếch trương thế lực, hiện tại ngài ấy đã chiếm giữ địa vị tuyệt đối không thể lay chuyển, không ai có thể chống lại.
Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, Rene không khỏi bất ngờ. Cô nghe nói rằng Đại Công chúa rất nguy hiểm và đáng sợ, nhưng Rene lại không biết rằng lại có một câu chuyện đáng sợ đằng sau như vậy. Rene nhận ra tại sao Erendir lại bị đối xử như vậy mặc dù cô ấy có thân phận cao quý.
"Học tỷ... ... Chị hẳn đã phải chịu đựng rất nhiều."
"Quả nhiên, chỉ có Rene mới có thể hiểu ta."
Erendir ôm chặt lấy Rene. Freuden thở dài và giữ Erendir lại.
"Đủ rồi đấy. Cô không thấy em ấy không được tự nhiên sao."
"Em có khó chịu nếu ta ôm em như vậy không, Rene?"
"À không."
"Thấy chưa? Em ấy nói không sao!"
"... ...."
Freuden cảm thấy hơi đau đầu. Cậu tự hỏi làm thế nào mà Rene có thể trở thành bạn với cô Công chúa cứng đầu này. Ngay cả khi nơi này là Theon, nơi mọi người đều bình đẳng, tàn dư của giai cấp vẫn còn, Erendir không chỉ là một quý tộc, cô ấy còn là một Công chúa Hoàng gia.
Chắc hẳn cô bé rất khó để nói chuyện với cô Công chúa này một cách đàng hoàng. Nhưng nếu suy nghĩ sâu hơn, khi hai người lần đầu gặp nhau, Rene cũng không có vẻ quá sợ hãi một quý tộc như cậu. Nhớ lại lần gặp mặt đó một lần nữa khiến Freuden bật cười.
"Được rồi. Nếu không dùng bữa thì tất cả chỗ thức ăn tôi mang đến sẽ nguội mất."
"À phải. Ăn xong chúng ta nói chuyện tiếp nhé?"
"... ... Chị có thích mấy món này không?"
"Hừm. Không thể không thừa nhận trình độ đầu bếp nhà Ulburg cũng không tồi."
Freuden không nói đó là cậu ta nấu. Cậu ta không muốn người khác biết chuyện này.
Thế là bữa ăn tiếp tục.
Chủ yếu là Rene và Erendir trò chuyện với nhau. Freuden không nói gì.
Erendir là người chủ yếu dẫn dắt câu chuyện.
Freuden cảm thấy tiếc vì nơi nghỉ ngơi nhỏ bé của mình đã trở nên ồn ào hơn mọi khi, nhưng cậu quyết định yên lặng, cảm thấy như vậy cũng không quá tệ.
Chủ đề của cuộc trò chuyện dần lan đến sự cố ở Nhà đấu giá Kunst.
"Em không biết lần này ta đã gặp bao nhiêu rắc rối tại Nhà đấu giá Kunst đâu."
"Hả?! Học tỷ, chị bị cuốn vào vụ việc ở đó sao?"
"Ừ."
Freuden im lặng lắng nghe, tỏ ra hứng thú, như thể điều này khơi gợi được sự quan tâm của cậu.
Erendir bắt đầu kể lại câu chuyện hôm đó. Đặc biệt, khi đến đoạn con quái vật Jevaudan xuất hiện, Rene nín thở nghe.
"Đó là một con quái vật khủng kh·iếp, trông nó như thể vừa bò ra khỏi địa ngục. Khắp người nó đều mọc đầy đầu dã thú, ba cái đầu trên cơ thể của nó phát ra tiếng gầm khủng kh·iếp."
Phần này là sự thật không hề có chút cường điệu nào. Mỗi khi Erendir nhắm mắt lại, cô vẫn có thể hình dung lại cảnh tượng lúc đó một cách rõ ràng.
"Đến giờ ta vẫn không thể tin được rằng mình vẫn còn sống."
"Thật may mắn vì chị vẫn an toàn."
Erendir cảm thấy tim mình đập dữ dội trước câu nói của Rene. Người bạn đầu tiên của cô ấy lắng nghe cô ấy một cách nghiêm túc và thậm chí còn lo lắng cho cô ấy. Đây không phải là cuộc sống học viện mà Erendir từng mơ ước sao?
"Vậy chuyện gì đã xảy ra với con quái vật? Nó thực sự c·hết rồi sao?"
"À, cái đó... ... ."
Erendir cố gắng trả lời.
Các Hiệp sĩ Clockwork trực thuộc Leathervelk được công bố với công chúng là người đã đánh bại quái vật Jevaudan, nhưng thực tế, người tên James Moriarty mới thực sự đánh bại con quái vật đó.
Tên của James Moriarty vẫn là một bí mật ngay cả sau khi vụ việc đã kết thúc. Bởi vì Casey Selmore không muốn tiết lộ tin tức giáo sư James Moriarty vẫn còn sống.
Casey Selmore lo lắng người dân sẽ khủng hoảng khi phát hiện ra rằng kẻ đã hạ gục con quái vật là tên t·ội p·hạm khét tiếng đã làm mưa làm gió tại Vương quốc Durman. Để công cho đội hiệp sĩ trong thành phố là phương án tốt nhất giải quyết vụ việc lần này.
Nhớ lại cuộc trò chuyện lúc đó, Erendir giấu sự thật, không nói với Rene.
"Các Hiệp sĩ Clockwork đã xử lý con quái vật. Họ thực sự rất tài năng."
Erendir cảm thấy tội lỗi khi phải nói dối, nhưng đó là điều không thể tránh khỏi vì cô đã hứa với Casey Selmore sẽ không tiết lộ chuyện về James Moriarty.
Đang lúc lúng túng, Erendir chợt nhớ ra mình đã từng nhìn thấy một người quen ở nhà đấu giá Kunst. Cô liền đổi chủ đề.
"Nghĩ lại thì, ta nghĩ rằng đã gặp một người khá giống giáo sư Rudger ở nhà đấu giá vào ngày hôm đó."
Có thể khoảng cách hơi xa, nhưng Erendir nghĩ rằng rất khó có một người nào khác có khí c·hất đ·ộc đáo như vậy.
"Giáo sư Rudger?"
"Rudger Chelici?"
Hai người vừa nghe chuyện này đều lộ ra vẻ hứng thú.
"Tại sao giáo sư lại đến đó?"
"Chà, chẳng có lý do gì mà một giáo sư không thể đến một nơi như thế? Có lẽ giáo sư chỉ ghé qua một chút."
"Nơi đó có vẻ không phải một nơi giáo sư Rudger hứng thú."
"Vậy sao?"
"Em nghĩ vậy. Giáo sư dường như không có hứng thú với những thứ xa xỉ."
Rene có cảm giác như vậy khi tiếp xúc với giáo sư Rudger.
Tuy nhiên, Erendir không hoàn toàn đồng ý với những lời này. Vẻ ngoài và hành động của một người không thể hoàn toàn phản ánh tính cách cá nhân của người đó. Biết người biết mặt không biết lòng.
"Nghĩ lại thì, Rene đã nhận phần thưởng bài thi từ giáo sư Rudger rồi phải không? Nó thế nào?"
"Ồ, nó khá bình thường, em không thấy có gì đặc biệt cả."
Freuden luôn im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, bỗng hỏi.
"Đợi đã, Rene. Giáo sư Rudger Chelici từng cho gọi riêng em sao?"
"Đúng thế. Cậu không biết là tôi khi nghe tin đó đã lo lắng cho em ấy nhiều như thế nào đâu."
Ánh mắt của Freuden chuyển sang chiếc cặp đi học mà Rene đang mang.
Đột nhiên, cậu nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau, Rene đã giấu một cuốn sách gì đó.
'Cuốn sách đó. Mình chắc chắn đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó trước đây.'
Freuden cảm thấy kỳ lạ, khi cậu sắp nhớ ra điều gì đó. Rene bỗng nói.
"À, hai người có nghe nói về một thứ gọi là 'Tạp chí' dạo này mọi người hay bàn tán đến không?"
"Tạp chí? A! Ta cũng đã nghe qua về nó."
Rene lấy cuốn tạp chí từ trong ba lô ra và cho hai người xem.
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của Freuden hướng về chiếc cặp, nhưng khi Rene giơ cuốn tạp chí ra, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay đầu đi.
Tạp chí đúng nghĩa là một cuốn sách mỏng.
Mặt bìa đầy những hình ảnh lăng nhăng và trên đó có chữ số một.
"Nó là gì vậy?"
Khi Freuden hỏi, Rene cười đáp.
"Đó là một cuốn sách vừa được xuất bản ở Leathervelk. Nó không phải là ấn phẩm chính thống nên hơi mỏng, nhưng có khá nhiều nội dung thú vị bên trong."
"Có gì thú vị?"
"Này, đừng nói là cậu không biết gì về cuốn tạp chí nổi tiếng gần đây trong giới học sinh đấy nhé?"
Erendir mỉm cười đắc ý.
Freuden phiền chán vì tính cách kỳ quái của cô Công chúa này, cậu chẳng buồn phản ứng lại câu hỏi đó.
"Vậy tạp chí này viết về cái gì?"
"Có thể coi nó như một cuốn sách với những câu chuyện nhỏ nói về đủ loại chủ đề. Nó chứa nhiều tin tức lớn nhỏ khác nhau, giống như một tờ báo vậy."
"Vậy thì nó khác gì một tờ báo?"
"Nó hoàn toàn khác. Hầu hết các tờ báo được xuất bản bởi các toà soạn, vì vậy họ bóp méo nội dung cho phù hợp với thị hiếu của họ. Nhưng tạp chí này kể câu chuyện từ một quan điểm trung lập hơn. Chắc chắn nhà xuất bản tạp chí này đã gặp khá nhiều khó khăn để xuất bản một thứ có nhiều nội dung như vậy."
"Chỉ thế thôi sao?"
"Dĩ nhiên là không. Nó chứa cả những thông tin khác không được đăng trên báo và lý do thực sự khiến tạp chí này nổi tiếng hơn tất cả là do sự đa dạng của các truyện ngắn trong nửa cuối nội dung!"
Freuden lạnh lùng mở lời.
"Nghe có vẻ không có gì đặc biệt."
Tuy nhiên, trái ngược với quan điểm của Freuden, những truyện ngắn này lại rất nổi tiếng trong giới học sinh.
Hầu hết các cuốn sách phát hành trên thị trường đều mang tính hình thức hoặc diễn đạt bằng những từ ngữ dài dòng giống như tiểu thuyết. Tiểu thuyết văn học quá lộn xộn để đọc, và ngay cả những quý tộc cố ép mình trở nên trang trọng cũng thường từ bỏ việc đọc chúng.
Nhưng truyện ngắn đăng trên tạp chí thì khác. Câu từ ngắn gọn, súc tích cùng cách phát triển mới mẻ đã được công chúng đón nhận nồng nhiệt.
Gần đây, sự nổi tiếng của tạp chí đã tăng lên nhanh chóng đến mức ngay cả những học sinh quý tộc cũng đã nghe nói và đọc nó. Những câu chuyện ngắn đơn giản và trực quan thú vị hơn nhiều so với những tiểu thuyết văn học khô khan.
Thậm chí có nhiều người đã chờ đợi số tạp chí tiếp theo vì nó có sức hấp dẫn nhất là việc ngắt nội dung vào thời điểm quan trọng và khiến mọi người vô cùng tò mò và mong đợi nội dung tiếp theo.
Freuden giữ lại đánh giá của mình về thứ gọi là tạp chí này.
Đột nhiên, cậu nhớ ra một cái tên và hơi nhíu mày.
'Rudger Chelici.'
Cái tên này gần đây cậu ta thường xuyên nghe thấy.
Ấn tượng duy nhất của Freuden về người tên Rudger Chelici này là một người trông có vẻ khá nghiêm túc và cứng nhắc.
Trước đây Freuden không chú ý nhiều đến vị giáo sư này, nhưng gần đây cậu ta nghe thấy cái tên này thường xuyên đến nỗi Freuden nhớ lại khuôn mặt của Rudger thời điểm trong sân quyết đấu.
Cậu cảm thấy khuôn mặt đấy có chút quen thuộc lạ lùng.
'Mình chắc chắn đã từng nhìn thấy vị giáo sư này ở đâu đó rồi!'
Đôi mắt của Freuden trở nên sắc bén.