Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 132: Elisa Willow




Chương 132: Elisa Willow

Khuôn mặt tươi cười của Elisa Willow dần trở nên nghiêm túc khi đọc tài liệu trên tay. Như thể bị ám ảnh bởi một thứ gì đó, cô ấy cầm một cây bút, lấy một mảnh giấy gần đó và bắt đầu viết ra các công thức toán học.

Trong phút chốc, tờ giấy đã dày đặc chữ viết. Elisa Willow theo bản năng tìm một mảnh giấy khác, cô vẫy tay.

Wilford ngay lập tức dọn đống giấy tờ chất đống bên cạnh để chúng không cản trở Elisa. Nếu cứ để như vậy, Elisa Willow sẽ sử dụng những giấy tờ này như giấy nháp mất.

'Sẽ mất nhiều thời gian đấy.'

Elisa Willow hiện đang tập trung. Một khi đã bước vào trạng thái đó, cô ấy sẽ không phản ứng lại với bất cứ thứ gì bên ngoài.

Wilford lắc đầu. Xét theo tình trạng hiện tại, có lẽ công việc buổi chiều hôm nay phải hoãn lại đến ngày mai.

'Thật hiếm khi thấy hiệu trưởng tập trung như vậy.'

Trước đây, Elisa Willow đã xem tài liệu trên lớp của các giáo sư khác, nhưng chúng chỉ gây hứng thú nhất thời và không mang lại nhiều cảm hứng cho cô ấy.

Hiệu trưởng đã đạt đến trình độ đủ để cô ấy khó có khao khát và tận hưởng một điều gì đó. Nhưng cô ấy đã thay đổi một chút kể từ khi giải các câu hỏi trong bài thi của Rudger Chelici.

Những người khác dường như vẫn chưa biết, nhưng Wilford, người đã phục vụ Elisa trong một thời gian dài thì biết.

Elisa luôn bận rộn, gần đây đã tràn đầy năng lượng và có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn.

Tất cả là nhờ vị giáo sư mới đó.

Là một cựu hiệp sĩ, Wilford không biết nhiều về phép thuật. Tuy nhiên, nhờ kinh nghiệm lâu năm và những điều ông chứng kiến khi hỗ trợ Elisa, Wildford có tự tin rằng thị lực đánh giá phép thuật của mình ngang hàng với khá nhiều pháp sư.

Theo quan điểm của Wilford, tài liệu lớp học của Rudger ở mức độ khá cao. Tuy nhiên, xét theo phản ứng của Elisa, chắc hẳn nó phải tốt hơn những gì ông ấy nghĩ.

'Hiệu trưởng có vẻ rất vui, thế là đủ rồi.'

Wilford yên lặng đứng bên cạnh.

* * *

Soạt soạt.

Chỉ có tiếng ngòi bút lướt qua mặt giấy vang vọng trong văn phòng hiệu trưởng.

Ba giờ sau, Elisa cuối cùng cũng rời tay khỏi cây bút.

"Ôi trời, đã trễ vậy rồi sao?"

Sau khi kiểm tra đồng hồ trên tường, Elisa nhận ra rằng mình đã bỏ dở công việc và quá bận tâm đến thứ trước mặt.

Tuy nhiên, thay vì tiếc nuối, cô lại tràn đầy cảm giác thoả mãn.

"Ngài xong rồi sao?"

"A? Xin lỗi Wildford. Có phải tôi đã trì hoãn quá lâu không?"

Wilford lắc đầu với một nụ cười hiền hoà.



"Không sao đâu. Ngược lại, nhìn thấy ngài có vẻ nhẹ nhõm hơn một chút khiến tôi rất vui."

"Dẫu sao thì... ... Tôi cảm thấy rất biết ơn giáo sư Rudger."

Elisa tự hào nhìn chằm chằm vào vòng tròn ma pháp mà cô ấy tạo ra dựa trên các tài liệu của Rudger. Đó là một vòng tròn ma pháp không vẽ trên cơ sở một hình tròn. Ngay cả việc đặt các con số để thể hiện sức mạnh cũng khá ngạc nhiên. Vòng tròn ma pháp hình vuông không phải là thứ chưa từng được thử nghiệm.

Tuy nhiên, trong ký ức của Elisa chưa từng có lần nào nó hoạt động thành công. Để có được hiệu quả phù hợp sẽ phải trải qua vô số lần thử nghiệm và thất bại, nhưng chúng đều không mang lại kết quả khả quan so với khoản đầu tư đã bỏ ra.

Kết quả là, người ta đã mặc định rằng vòng tròn ma pháp chỉ có thể vẽ trên cơ sở một hình tròn. Nó là tối ưu nhất và phổ biến nhất. Tất cả những thí nghiệm về vòng tròn ma pháp khác đều dần trôi vào dĩ vãng.

'Đây là thứ mà biết bao người đã đổ mồ hôi công sức nghiên cứu nhưng đều thất bại.'

Làm thế nào mà giáo sư Rudger có thể phát hiện ra một thứ tuyệt vời như vậy?

Ý tưởng duy nhất xuất hiện trong đầu Elisa lúc này chính là Rudger Chelici là một pháp sư tài năng hiếm có.

'Thứ này thực sự tuyệt vời. [Mã Nguồn] cũng vậy. Một người nếu chỉ sở hữu một trong hai thứ này thôi cũng đủ nhận được vinh hoa phú quý trọn đời.'

Tại sao một người tài năng như vậy lại đến làm giáo sư ở Theon?

Quá lãng phí tài năng của anh ta. Không phải Theon không tốt, nhưng có những vị trí danh giá hơn là cái mác giáo sư Theon. Theo quan điểm của Elisa, với tài năng đó, Rudger có thể ở bất kỳ vị trí nào, ở bất cứ đâu miễn là anh ta muốn.

'Mình tự hỏi liệu lý do anh ta đến đây có phải vì anh ta muốn làm giáo sư không?'

Nhìn vào cách giáo sư Rudger dạy học sinh của mình những tài liệu quý giá như vậy. Không có chuyện ai đó dễ dàng nhường cho người khác con đường mà mình đã đi tiên phong. Con người đều ích kỷ, ngay cả khi cho đi thứ gì đó, họ cũng muốn nhận được phần thưởng tương ứng.

Elisa thở dài, đôi mắt cô trở lại bình thường. Cô lấy một tài liệu từ ngăn kéo của mình và viết tên mình lên đó.

"Hiệu trưởng?"

"Xin nhờ ông một việc, Wildford. Hãy chuyển thông báo này đến các giáo sư giúp tôi."

"Ngài muốn thông báo việc gì?"

"Tôi muốn thay đổi lịch trình. Tôi sẽ tổ chức vào cuối học kỳ ngay sau bài thi thứ hai."

là một lễ hội truyền thống đã có từ rất lâu ở Theon.

"Có ổn không nếu chúng ta thay đổi lịch như vậy?"

"Sẽ hữu ích hơn nếu tổ chức một lễ hội như vậy trong thời điểm như thế này. Ngoài ra, tôi chắc chắn sẽ có người phản đối, nhưng sẽ ổn thôi. Tôi sẽ lo liệu mọi thứ."

Khi nghe câu trả lời chắc chắn từ hiệu trưởng, Wilford không hỏi thêm nữa.

"Được, tôi sẽ gửi công văn ngay."

"Cảm ơn ông, Wildford."

* * *



Rudger đang xem xét tài liệu trong văn phòng của mình, bỗng nghiêng đầu khi nhìn thấy một công văn chính thức đột nhiên được gửi xuống.

"Đẩy lịch tổ chức lên sao?"

"Có vẻ như hiệu trưởng đang muốn khai mạc lễ hội sớm hơn thường lệ."

Bầu không khí ở Leathervelk gần đây không được tốt và bầu không khí đó cũng đang ảnh hưởng đến học viện Theon. Mở lễ hội sớm và làm mới bầu không khí cũng không phải là một lựa chọn tồi.

Tuy nhiên, tin này khá bất ngờ, nó xảy ra quá đột ngột mà không có bất kỳ thảo luận nào trước đó. Ít nhất vị hiệu trưởng mà Rudger biết không phải là kiểu người làm mọi việc một cách tự phát như vậy.

'Chà, dù có tổ chức sớm hay muộn thì cũng không quan trọng.'

Ngay cả khi lễ hội được tổ chức, nó không liên quan gì đến Rudger. Ngược lại, số ngày lên lớp sẽ giảm đi, hắn có thể thoải mái hơn.

Rudger cảm thấy tốt hơn khi nghĩ đến số tiền thưởng từ Theon. Tuy nhiên, khi nhớ ra rằng vẫn còn rất nhiều việc phải làm, trái tim phấn khích của Rudger đã bình tĩnh lại.

Hắn vẫn chưa ra cách xử lý Esmeralda.

'Loại bỏ cô ta sẽ gây ra nhiều rủi ro. Thân phận của cô ta vẫn chưa được tiết lộ, nếu cô ta bị á·m s·át, Bình Minh Đen sẽ nhận thấy dấu hiệu tồn tại của kẻ phản bội.'

Và n·ghi p·hạm chính chắc chắn sẽ là hắn.

Nếu vậy chắc chỉ còn cách khiến Theon phát giác ra thân phận của Esmeralda thôi.

Vấn đề duy nhất là khi nào Esmeralda sẽ hành động. Ít nhất một Đệ Nhất sẽ không làm điều đó một cách tự phát.

Nghĩ xem, thời điểm hành động ưa thích của một kẻ nóng nảy.

Esmeralda đã triệu hồi tinh linh tối cao khi có một nhóm lớn người tụ tập. Đánh giá từ kinh nghiệm trước đó, cơ hội thực hiện tiếp theo của Esmeralda có vẻ như đã được ấn định trước.

'Có vẻ như đây sẽ là một cơ hội tốt.'

Rudger chăm chú nhìn vào thông báo lịch tổ chức .

Trận đại hoả hoạn Roteng.

Ba người sống sót sau trận Đại h·ỏa h·oạn.

Một vài mảnh ghép còn thiếu vẫn chưa được tìm ra.

'Mọi thứ phải thật hoàn hảo. Để giảm thiểu biến số, mình có lẽ phải đến Roteng một chuyến.'

Khi đang nghĩ vậy, Rudger bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Mời vào."

Ngay khi Rudger nói xong, cánh cửa phòng mở ra một cách thận trọng. Một người có mái tóc lòa xòa màu xám tro thò đầu vào.

"Thưa giáo sư!"

"Là Rene sao? Trò đến nhận thưởng phải không?"

"Vâng."



Rene bước vào văn phòng, nhìn thấy Sedina, cô khẽ gật đầu chào hỏi. Sedina giả vờ không biết lời chào của cô ấy và tập trung vào việc sắp xếp giấy tờ.

"Lại đây."

"À vâng."

Rudger nhấc lòng bàn tay lên tạo một [Cấu trúc] trên tay. [Cấu trúc] trắng tinh khiết được tạo ra từ vô số dòng sức mạnh ma thuật trông giống như một tinh thể.

"Đặt tay của trò ở đây."

Theo lời Rudger chỉ dẫn, Rene đưa lòng bàn tay của mình lại gần, tinh thể phát sáng nhẹ và chậm rãi xuyên vào lòng bàn tay của Rene.

"Được rồi. Hãy ghi nhớ thành phần của công thức. Sau này trò sẽ cần nó để ghép các mảnh còn thiếu lại với nhau. Ta sẽ không nhắc lại nếu trò quên nó đâu."

"Dạ vâng."

Rene nhìn vào bàn tay phải của mình. Trái ngược với những gì cô ấy mong đợi, bản thân quá trình này không có cảm giác gì đặc biệt cả.

"Trò có thể đi rồi."

"Thưa giáo sư..."

"Có chuyện gì?"

"Chính là... ... ."

Rene định nói điều gì đó nhưng bắt gặp ánh mắt của Rudger, cô lập tức ngậm miệng lại.

"À không, không có gì đâu ạ."

Cuối cùng, những lời thốt ra từ miệng tôi chỉ là những lời lảng tránh. Rene lập tức rời khỏi văn phòng của Rudger như thể đang chạy trốn.

* * *

'Haiz. Cuối cùng mình vẫn không thể hỏi được.'

Sau khi rời văn phòng giáo sư, Rene lững thững đi dọc hành lang, thi thoảng cô ngoái lại nhìn tiếc nuối. Nhưng hiện tại cho dù có quay về, Rene cũng không có dũng khí hỏi Rudger, vì vậy cô quyết định dời cơ hội sang lúc khác. Trợ lý của giáo sư vẫn còn bên trong, vì vậy có lẽ tốt hơn là không nên hỏi bây giờ.

"Rene."

"Chị Erendir."

Rene tình cờ gặp Erendir đang đi ngang qua.

"Trùng hợp thật đấy? Em đang đi đâu vậy? Có muốn ăn tối cùng nhau không?"

Erendir nhìn Rene với ánh mắt mong đợi một cách kỳ lạ. Trên thực tế, Erendir đang cố ý đi tìm Rene.

Nhưng kỳ vọng của Erendir đã bị phá vỡ bởi những lời nói tiếp theo của Rene.

"Ôi, xin lỗi chị. Em có hẹn tối nay mất rồi."

"?!!!"