Chương 131: Iona O'valley
Leo không can thiệp vì lo lắng cho cô gái trước mặt. Lý do hoàn toàn ngược lại.
"Làm sao cậu biết?"
"Biểu cảm trên mặt cậu đã thể hiện rất rõ rồi. Chỉ có những kẻ ngốc kia mới không nhận ra thôi."
"Tôi không có ý định g·iết người. Tôi chỉ muốn dọa bọn họ chút thôi."
"Cậu nghĩ tôi sẽ tin?"
"Ồ! Vậy cậu có thể làm gì?"
Leo cau mày trước câu hỏi của Iona. Cô ấy dường như không nhận ra điều đó, con ngươi màu vàng của cô ấy lúc này co lại như thể được phân chia theo chiều dọc, giống như một mãnh thú đang chực chờ xé xác con mồi.
"Không cần phải nhìn tôi như vậy. Tôi không có hứng thú với việc đe doạ người khác?"
"Phải không? Vậy tại sao cậu lại ngăn cản tôi?"
"Nếu cậu có ý định ra tay, ít nhất đừng làm điều đó giữa thanh thiên bạch nhật."
"... ... ."
Đồng tử của Iona trở lại bình thường. Cô tò mò nhìn nam sinh trước mặt. Leo vô cùng tức giận trước ánh mắt đó.
"Có gì đáng nhìn sao?"
"Cậu không sợ tôi sao?"
"Cậu có gì đáng sợ?"
Leo chợt hiểu cô ấy đang nói về cái gì.
"Cậu nghĩ rằng tôi sẽ phân biệt đối xử với cậu vì là cậu một thú nhân?"
"Hầu hết những người ở đây đều đối xử với tôi như vậy."
"Đó là bởi vì họ không biết gì cả."
Leo trả lời cộc cằn nhưng ánh mắt của cậu ánh lên vẻ chân thành hiếm có.
"Sợ hãi đến từ sự thiếu hiểu biết. Tên cậu là Iona Ovalley, phải không?"
"Đúng vậy."
"Từ cái tên của cậu, tôi đoán cậu hẳn phải xuất thân từ một nơi khá quyền lực. Lý do cậu đến đây chắc chắn không phải mong muốn của bộ tộc, đúng chứ?"
"Phải."
"Tuy nhiên, nếu cậu đã đến Theon thì chỉ có một vài lý do thôi... ... ."
Iona im lặng lắng nghe. Thậm chí cô có một chút mong chờ những gì bạn học này sắp nói.
"Tôi đoán cậu muốn tìm hiểu về con người và thế giới xung quanh."
"... ... ."
Iona im lặng.
"Làm sao cậu biết?"
"Cũng khá dễ đoán. Tôi có nghe nói về cách sống của thú nhân."
"Ngạc nhiên đấy. Hầu hết những người bình thường đều coi chúng tôi như những kẻ man rợ."
"Đó là bởi vì thông tin họ biết quá ít ỏi. Bây giờ luật p·hân b·iệt c·hủng t·ộc cũng sắp được thi hành rồi, vấn đề là những tên quý tộc bẩn thỉu kia vẫn đang cố gắng hết sức để ngăn chặn điều đó."
Leo thờ ơ nói.
"Pequinya Solda. Cậu là một người tốt."
"Hả?"
"Cậu là một người tốt... ... ."
"Không. Không phải cái đó. Những từ cậu vừa nói trước đó."
"Pequinya Solda. Đó là ngôn ngữ của bộ lạc chúng tôi. Nó có nghĩa là chiến binh nhỏ bé và dũng cảm."
"Cái gì?"
Trước những lời thẳng thắn của Iona, trán Leo nổi gân xanh.
Iona chỉ đơn thuần khen ngợi nhưng những gì cô ấy nói vô tình chạm vào nỗi đau của Leo.
"Tôi cảnh báo cậu, đừng bao giờ nhắc đến từ 'nhỏ bé' trước mặt tôi."
"Tại sao?"
Leo muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Không có gì đau khổ hơn là phải giải thích lý do đó bằng chính miệng của mình. Leo luôn thấp hơn so với các bạn cùng trang lứa. Điều này là do việc cậu bị thiếu dinh dưỡng từ khi còn nhỏ.
"A."
Iona cũng nhận ra ý nghĩa đằng sau những lời của Leo.
"Tôi không hiểu. Tại sao cậu lại bị ám ảnh bởi những thứ tầm thường như vậy?"
"Tầm thường sao?"
Leo cười khẩy.
"Cậu là thú nhân. Chủng tộc của cậu bẩm sinh đều cao lớn và có thể chất vượt trội hơn con người. Cậu làm sao có thể hiểu được cảm giác của tôi?"
"Ngoại hình không phải thứ quan trọng. Thứ quan trọng của một người là sức mạnh nội tâm bên trong họ."
Cậu đang nói truyện cổ tích sao?
Leo lườm Iona với ánh mắt nghi ngờ, nhưng vẻ mặt của cô ấy lúc này rất nghiêm túc.
"Cậu không cần lo lắng quá nhiều về ngoại hình của bản thân."
"Được rồi. Bỏ qua vấn đề này đi."
Leo thở dài.
"Cứ gọi tôi là Leo."
"?"
"Đó là tên của tôi. Tên của tôi không phải Pequina Solda."
"Từ giờ trở đi sao?"
"Tốt thôi tốt thôi. Dù sao thì cũng xong việc rồi nên tôi đi đây."
Leo vẫy tay một cách ôn hòa và cố gắng chia tay với Iona. Nếu tiếp tục ở lại với cô gái này, cậu ta sẽ phát điên mất. Bước chân của Leo bỗng dừng lại trước tiếng hét từ xa.
"Ồ! Leo! Cậu đây rồi!"
Aidan nở nụ cười, vẫy tay với Leo từ xa. Bên cạnh là Tracy với vẻ mặt mất tự nhiên.
"Aidan."
"Mình đi cùng Tracy đến văn phòng giáo sư Rudger. Nghe nói cậu đã đến trước nên bọn mình đợi ở đây."
Khi đang nói, Aidan chợt phát hiện Iona đang đứng đằng sau Leo.
"A, cậu tên là Iona đúng không?"
"Iona Ovalley."
"Ồ. Rất vui được gặp cậu, Iona."
"Này Aidan. Cậu đang làm gì thế?"
"Hả? Chúng ta là bạn mà, phải không?"
Mặt Leo méo xệch trước từ 'bạn'.
"Bạn bè gì chứ? Chỉ là bạn học cùng lớp thôi."
"Chẳng lẽ bạn cùng lớp không phải là bạn?"
"Này... ... ."
"Iona này, cậu có muốn đi ăn cùng chúng mình không? Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu tất cả chúng ta đi cùng nhau sao?"
'Aidan, cái tên ngốc này!'
Leo nhìn lại Iona với ánh mắt hơi khó chịu.
"Đợi chút, Aidan. Cậu muốn mời cô ấy đi cùng sao?"
"Ừ. Có vấn đề gì sao?"
"À không? Chỉ là ...đột nhiên đi ăn với một người không thân thiết thì có vẻ hơi bất tiện."
Nhìn vào khuôn mặt ngây thơ của Aidan, Tracy chỉ muốn hét lên "Cô ấy là một thú nhân đấy!" Nhưng cô ấy không dám nói ra. Không phải là Tracy sợ hay ghét thú nhân. Chỉ là vì cô không thích Aidan mời một cô gái khác đi ăn một cách tùy tiện như vậy.
Aidan chờ đợi câu trả lời của Iona trong khi Tracy bối rối, không hiểu tại sao mình lại cáu kỉnh.
Iona gật đầu với đề nghị của Aidan.
"Tốt thôi."
"Tuyệt! Chắc chắn sẽ vui hơn nếu có thêm cậu."
"Ồ!"
"Cái này...."
Tracy và Leo chỉ có thể bất lực nhìn tình huống hiện tại.
Bộ ba thường ngày lúc này đã có thêm một thành viên mới.
* * *
Elisa Willow liên tục bận rộn giải quyết đống giấy tờ đầy ắp trong văn phòng của mình. Những tờ giấy ma thuật bay xung quanh cô. Đôi mắt của hiệu trưởng di chuyển nhanh chóng, lướt qua nội dung của các tài liệu.
Một số cây bút xuất hiện và tự động ký vào các tài liệu. Bình thường, cô ấy có thể làm việc đó một cách lần lượt, nhưng số lượng tài liệu mà cô ấy nhận được gần đây đã tăng hơn ba lần, vì vậy nếu không làm như vậy, công việc sẽ không hoàn thành đúng hạn.
Công việc buổi sáng đã kết thúc khi những giấy tờ trôi nổi chất đống một bên và chạm đến trần của văn phòng hiệu trưởng.
"Ái chà!"
Elisa Willow vươn hai cánh tay lên và duỗi ra.
Wilford kiên nhẫn chờ đợi bên cạnh lập tức tiến lại gần.
"Ngài làm xong rồi sao?"
"Chưa. Tôi mới chỉ làm được một nửa. Tôi nghĩ cần phải nghỉ ngơi một chút."
"Ngài có vẻ đang gặp rắc rối."
"Dù đã có chuẩn bị tâm lý khi nhận chức vị này, nhưng tôi không thể phủ nhận rằng khoảng thời gian này cực kỳ khó khăn. Tất cả đều do những sự kiện gần đây."
Elisa Willow càu nhàu và chộp lấy một vài tờ giấy mà cô ấy đã phân loại bằng đầu ngón tay và lắc lắc chúng.
"Thật sự. Tôi không biết tại sao họ lại yêu cầu giúp đỡ trong một trường hợp mà họ có thể tự giải quyết."
Đó là một yêu cầu trực tiếp đến Theon từ thành phố Leathervelk.
"Tình huống nghiêm trọng như vậy sao?"
"Việc con quái vật Jevaudan xuất hiện chắc chắn là một vấn đề lớn, nhưng điều đó không có nghĩa là họ có thể yêu cầu trợ giúp của cả học sinh đã tốt nghiệp và giáo sư ở Học viện."
Elisa Willow thở dài khó chịu.
"Đúng là có chút quá phận. Thị trưởng nếu đã gửi thư như vậy thì tình huống có vẻ cấp bách."
"Chắc chắn hắn ta phải vội lắm. Lười biếng như mọi khi rồi đột nhiên xảy ra một biến cố không kịp trở tay? Mặc dù vậy, việc điều động nhân sự giúp đỡ này đã vượt quá giới hạn rồi."
Thành phố Leathervelk trở nên hỗn loạn kể từ khi con quái vật Jevaudan xuất hiện. Người dân lo sợ rằng cơn ác mộng năm năm trước sẽ đột ngột quay trở lại, kết quả là sức sống của chính thành phố đang bị suy giảm.
"Tình hình bây giờ không phải đã tốt hơn rồi sao?"
"Đúng vậy. Tôi không biết rằng họ sẽ nhận sự hỗ trợ của Thánh quốc Bretus đấy."
Sau khi thị trưởng thành phố yêu cầu sự giúp đỡ từ thủ đô, một nhóm người lạ đã xuất hiện ở Leathervelk. Những người này đều mặc áo choàng trắng, bọn họ không phải người của Đế quốc Exilion, mà đến từ một quốc đảo xa hơn thế.
Các hiệp sĩ thần thánh của Vương quốc Bretus. Màu trắng và ấm áp, những người này ngay lập tức di chuyển ra khắp thành phố, trấn an người dân và tiếp thêm sinh lực cho họ.
"Đó là một tin tốt cho chúng ta."
"Tạm thời sẽ ổn thôi. Nhưng vấn đề là ở phía sau. Bretus đã bắt đầu hành động rồi."
"Đúng vậy."
Hình ảnh của Thánh quốc Bretus thông thường là những người ngoan đạo và thánh thiện, nhưng thực tế thì không phải vậy. Trên thực tế Bretus là một đất nước lỗi thời. Đề cao giáo lý và cuồng tín quá mức mới là bộ mặt thật của họ. Đó là lý do tại sao linh cảm của Elisa Willow khi nghe tin Thánh quốc Bretus đang giúp đỡ họ không phải là nhẹ nhõm mà là lo lắng.
"Nếu bầu không khí trong thành phố xấu đi, phía bên học viện cũng sẽ bị ảnh hưởng. Cho dù Theon được công nhận là một khu hành chính riêng biệt thì nó cũng không thể tách biệt hoàn toàn khỏi thành phố lân cận."
"Mọi người bên trong học viện cũng đang rất bất an. Đó là lý do tại sao số lượng giấy tờ ngài phải xử lý lại tăng lên nhiều như vậy."
"Đúng vậy. Chúng ta chắc hẳn sẽ phải vất vả một thời gian."
"Hừm. Trong lúc nghỉ ngơi, ngài có muốn xem cái này không?"
"Cái gì vậy?"
Nhìn thấy tờ giấy mà Wilford đưa cho, mắt Elisa Willow sáng lên.
"Ồ. Đây là tài liệu lớp học của giáo sư Rudger hôm nay?"
"Đúng vậy."
"Cảm ơn ông, Wilford."
Elisa Willow cười và kiểm tra tài liệu mà Wilford đã đưa. Gần đây, Elisa Willow có một sở thích để giải tỏa căng thẳng trong công việc và thư giãn là trực tiếp kiểm tra tài liệu giảng dạy trong lớp Rudger.
"Ồ! Một vòng tròn ma pháp kiểu mới sao?"