Giang Hồ Khắp Nơi Là Áo Choàng

Chương 7: Thiên cực tông




"Ngươi nghe nói sao, Thiên Cực Tông cầm đầu liên minh võ lâm hôm qua đã giết đến chỗ Lạc Ảnh Giáo, trực tiếp phá tan hang ổ của Ma giáo, nhưng đáng tiếc lại để cho nữ ma đầu Thi Thanh Hàn chạy thoát."

"Ta đã sớm nghe, Thiên Đạo luân hồi, ác nhân đều có ác báo, những tên cuồng đồ Ma giáo hại nhiều người chết oan uổng như vậy, ngay cả khi xuống hoàng tuyền, Diêm Vương đều phải đem bọn họ đánh xuống địa ngục cho ác quỷ."

"Về sau giang hồ liền thái bình, chúng ta rốt cuộc cũng có thể sống những ngày tháng yên ổn."

"Đừng mơ đến quá đẹp, tuy rằng Lạc Ảnh Giáo không còn, nhưng ai biết về sau có thể hay không xuất hiện cái gì Đông Ảnh Giáo, Tây Ảnh Giáo, trăm năm qua cho dù bị đuổi tận sát tuyệt, Ma giáo nhóm người cũng không chết, thật sự đáng giận."

"Hẳn là không thể nào, Thiên Cực Tông bên kia đã phát thông cáo nói sẽ phái đệ tử tông môn đến trấn thủ Tây Bắc."

"Nói dễ nghe như vậy, thì ra ngươi không biết nội tình của các tông môn chính phái a, bọn họ cũng không quang minh lỗi lạc như ngươi nghĩ, cùng nhau đối phó xong ngoại địch thì đã đến lúc tranh chấp từ trong nội bộ."

"Không nói nữa, ăn mì đi", mấy tên nam tử nói chuyện xong liền vùi đầu ăn mì.

Phó Phái Bạch ngồi ở một bàn khác cũng thu tâm, tập trung ăn mì, một chén mì Dương Xuân trong tay nàng rất nhanh liền thấy đáy, nàng nâng chén đem canh uống sạch sẽ mới đặt xuống, sờ soạng trong túi lấy ra mười văn tiền đặt lên bàn, sau đó rời khỏi quán mì.

Đây là ngày thứ mười kể từ khi nàng xuất phát từ Hưng Dương Thành, vừa đi được một nửa lộ trình. Nàng thuê không nổi một chiếc xe ngựa, thậm chí cũng thuê không nổi một chiếc xe lừa, chỉ có thể thỉnh cầu các nông hộ đi ngang qua cho đi nhờ, phần lớn nông hộ coi nàng là cái thiếu niên nghèo lam lũ, tả tơi, cũng liền tiện đường mang theo, trên đoạn đường vắng bóng nông dân qua lại, nàng chỉ có thể chính mình đi, mày mà đôi giày rơm trên chân xuyên đến dày dặn, không sờn rách, sau đó khi đang tìm lương khô trong bọc, nàng mới phát hiện túi tiền nặng trĩu kia, không cần nghĩ cũng biết là ai bỏ vào.

Phó Phái Bạch ước lượng sơ bộ số lượng đồng xu trong túi, lên kế hoạch xem nên dùng như thế nào, từng đồng xu đều được tính toán tỉ mỉ, nhưng mà hôm nay, nàng có thể sẽ phải "xa hoa lãng phí" một phen.

Nàng quyết định mua một chiếc xe lừa, bởi vì dựa vào sức chân hiện tại của nàng, nàng sẽ đến không kịp núi Tấn Vân vào ngày mười lăm tháng sáu.

Nàng quấn lấy lão bản trong tiệm, sau khi dây dưa thật lâu, lão bản mới buông tha, bán một chiếc xe lừa cho Phó Phái Bạch với bảy thành giá cả.

Nàng cao hứng sờ đầu con lừa nhỏ, huýt sáo cùng chiếc xe lừa tùy tiện đi hướng Đông Nam.

Có xe lừa, nàng cước trình nhanh hơn nhiều, thuận lợi đến dưới chân ngọn núi lớn nhất Giang Nam, Tấn Vân Sơn vào ngày mười lăm tháng sáu.

Đây là lần đầu tiên nàng đến vùng đất Giang Nam, trước đây chỉ từng nghe kể về vùng song núi Giang Nam ở trong sách, giờ phút này vừa thấy, rất chấn động, đập vào mắt là đỉnh núi cao chót vót, lưng chừng núi có mây mù bao phủ, bạch hạc bay lượn, hệt như chốn bồng lai tiên cảnh.

Mà dưới chân núi, là một khoảng đất trống cực lớn được lát nền bằng chất liệu đá thượng phẩm, một cái thềm đá chênh vênh ngoằn nghèo men theo ngọn núi uốn lượn về phía trước, cho đến khi nó biến mất trong lớp sương mù, mà ở đầu nguồn của thềm đá có một cái cổng làm bằng đá cẩm thạch cao vài thước, trên tấm bảng phía trên có khắc ba chữ thật to "Thiên Cực Tông" hữu lực lại tinh xảo.

Lúc này không ít nam tử trẻ tuổi đã tụ tập ở bãi đất trống, tất cả đều ăn mặc hoa phục tơ lụa, đeo danh kiếm bảo ngọc, vây thành tốp năm tốp ba đứng, mà trong khung cảnh này, sự xuất hiện của Phó Phái Bạch liền có vẻ phá lệ đột ngột.

Có người phát hiện một tiểu tử nông gia ăn mặc vải thô áo tang ngồi xe lừa đến, liền nhanh chóng chỉ cho người bên cạnh xem, một truyền mười, mười truyền trăm, dần dần ánh mắt mang theo xem xét của mọi người rơi xuống trên người Phó Phái Bạch, có người bắt đầu đối với nàng chỉ chỉ trỏ trỏ, giữa lời nói còn lộ ra nụ cười khinh miệt.

Phó Phái Bạch cởi chiếc mũ trên đầu xuống, không kiêu ngạo không siểm nịnh đi về phía đám đông, nhưng những người đó lại coi nàng như bệnh dịch, sôi nổi thối lui, biểu tình ghét bỏ.

Mọi người tản ra, nhưng thật làm lộ ra chỗ báo danh dưới cổng đá vòm, có hai gã nam nhân trang phục mũ sức giống nhau đang tọa trấn, danh sách tham gia được đặt trên bàn, Phó Phái Bạch lập tức đi qua, cao giọng nói: "Ngươi hảo, ta tới báo danh tham gia tỷ thí nhập tông."

Một trong hai nam tử đang uống trà, dư quang thoáng nhìn qua Phó Phái Bạch liền thiếu chút nữa phun ra một hớp nước trà, nhưng xuất phát từ gia giáo tu dưỡng, hắn vẫn là nhịn đi xuống, lau vết trà bên miệng, hỏi: "Vị tiểu huynh đệ này, ngươi có phải hay không đi nhầm rồi? Chúng ta đây là Thiên Cực Tông, là võ phái."

"Ta biết, có vấn đề gì sao?"

Trong khoảng thời gian ngắn, nam tử vẻ mặt có chút ngốc, quay đầu nhìn về phía đồng bạn, nam tử kia rõ ràng trưởng thành hơn một chút, thần sắc bình thường hỏi: "Không thành vấn đề, bất quá vị huynh đệ này, nhu cầu yếu phẩm để báo danh ngươi đều mang đủ sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Phó Phái Bạch, hắn giải thích: "Đầu tiên ngươi cần thư đề cử từ đệ tử của Thiên Cực Tông hoăc từ người của môn phái khác, sau đó ngươi cần trả một trăm lượng bạc phí báo danh."

Phó Phái Bạch lắc đầu, lập tức nghênh đón tiếng cười nhạo từ bốn phía, nhưng mà mọi người thực mau đều ngừng cười, bởi vì Phó Phái Bạch lấy ra một khối ngọc bội từ trong ngực, đặt nó lên bàn, hai gã đệ tử phụ trách Thiên Cực Tông sắc mặt thay đổi, lập tức vô cùng cung kính hỏi Phó Phái Bạch ngày sinh, quê quán, họ tên cùng những tin tức khác, đồng thời kỹ càng tỉ mỉ ghi chép lại vào danh sách báo danh.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu khối ngọc bội này sao lại lợi hại như vậy, chẳng lẽ đồ nhà quê này lai lịch không nhỏ, chẳng mấy chốc liền có hạng người nịnh nọt tiến lên chắp tay thi lễ cùng Phó Phái Bạch.

"Tại hạ là Mạc Thanh Nguyên, con cháu Mạc Thị ở Uyển, hôm nay vừa gặp huynh đài liền thấy vô cùng hợp ý, xin hỏi huynh đài như thế nào xưng hô?"

Phó Phái Bạch nâng mí mắt, không phản ứng đối phương.

Con cháu Mạc thị vẫn còn đang nâng tay ở trên không, hồi lâu không thấy đối phương đáp lại, xung quanh nghị luận xôn xao, hắn xấu hổ đến không biết làm sao, buông tay liền phất tay áo rời đi, sau việc này, cũng không còn ai tới nói chuyện với Phó Phái Bạch nữa.

Một lúc sau, đám đông lại sôi lên, nguyên lai là do sự xuất hiện của một hắc y nam tử, hắn vóc người cao lớn lại anh tuấn, cưỡi một con thanh mã chậm rãi đi tới, hắn sống lưng thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời, mang theo khí thế bất phàm.

"Kia không phải nhị công tử của Xích Vũ sơn trang sao? Hắn sao lại tới đây?"

"Đúng vậy, không ở sơn trang nhà mình làm công tử, lại tới Thiên Cực Tông làm một cái đệ tử nho nhỏ là như thế nào?"

"Hạ huynh, Hạ huynh, đã lâu không gặp!"

Nam tử cưỡi bảo mã nghe được có người cao giọng gọi mình, kéo kéo dây cương, tăng tốc chạy đến đây, sau đó liền thấy xe lừa dừng ở ven đường, hắn nhíu mày, ghét bỏ kéo ngựa sang bên kia, sau khi xuống ngựa liền cùng bằng hữu vừa rồi gọi hắn ôm nói chuyện hàn huyên.

"Hạ huynh, năm trước từ biệt, thật lâu không thấy."

"Đúng vậy, lần này khó có được đoàn tụ, huynh đệ phải cùng ta hảo hảo chè chén một phen."

"Ha ha ha không thành vấn đề, chờ tỷ thí hôm nay kết thúc, chúng ta hảo hảo tụ tập", hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía bàn báo danh, tự nhiên cũng thấy Phó Phái Bạch đang đứng ở một bên.

Hắc y nam tử vừa thấy trang phục của Phó Phái Bạch, liền minh bạch người trước mắt là chủ nhân chiếc xe lừa kia, hắn không e dè hỏi đệ tử phụ trách của Thiên Cực Tông: "Người này có chuyện gì vậy? Hiện giờ môn phái của các ngươi khô kiệt nhân tài đến mức nông dân làm ruộng cũng có thể tới tham gia tỷ thí nhập tông sao?"

Một phen lời nói cực kỳ khó nghe, thứ nhất là châm chọc Thiên Cực Tông, thứ hai là chế giếu Phó Phái Bạch.

Hai tên đệ tử phụ trách sắc mặt lập tức liền trở nên cực kỳ khó coi, không biết nên giải thích thế nào, cuối cùng vẫn là vị đệ tử lớn tuổi hơn trả lời: "Hạ công tử, vị công tử này cũng không phải thông qua điều kiện bình thường tới báo danh, mà là một thí sinh ngoại lệ do phong chủ Triều Tuyền Phong đề cử."

Hắc y nam tử nghe được ba chữ Triều Tuyền Phong, ánh mắt liền thay đổi, hắn xoay người đối mặt với Phó Phái Bạch, đi tới gần trước mặt đối phương, khoảng cách hai bước, hắn nhìn xuống thiếu niên gầy khô trước mắt, lạnh giọng hỏi: "Ngươi là ai?"

Phó Phái Bạch lui về phía sau hai bước, hơi hơi ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt nam tử, thần sắc như thường.

"Ta đang hỏi ngươi, ngươi là ai?", Hắc y nam tử hiển nhiên không phải người tốt tính, Phó Phái Bạch nhìn chằm chằm hắn như vậy, không nói lời nào, trong mắt hắn xem ra giống như khiêu khích.

Hắn vừa định ra tay thử thân thủ người này, thì từ phía trên sườn núi liền truyền đến tiếng chuông dày đặc bất tận.

Hai đệ tử phụ trách bị một màn trước mắt dọa toát mồ hôi lạnh, một bên là thiếu niên thần bí tay cầm ngọc bội thiếp thân của phong chủ Triều Tuyền Phong, một bên là nhị công tử của Xích Vũ sơn trang vô cùng khó chơi, bên nạo bọn họ cũng không dám chọc, còn may lúc này tiếng chuông vang lên, vì thế vội đứng dậy hô to: "Mở sơn môn!"

"Mở sơn môn!"

"Mở sơn môn!"

Bọn họ vận chuyển nội lực, dựa vào khí mà nói, tiếng hét vang dội kinh động đến đàn chim trong rừng, chúng liền rũ cánh bay tản ra.

Đám người bắt đầu xếp thành hai hàng bước lên con đường nhỏ uốn lượn đến đỉnh núi, Phó Phái Bạch đứng ở hàng cuối, bên cạnh nàng là một người thiếu niên thân hình cùng nàng không sai biệt lắm, trang phục quý giá, nhất định là một tiểu công tử ca, cẩm y ngọc thực, biểu tình của hắn lại vô cùng khẩn trương, gắt gao nắm chặt chuôi kiếm, vẻ mặt hoảng hốt như lên núi đao xuống biển lửa.

Phó Phái Bạch liếc hắn một cái liền thu hồi ánh mắt, kỳ thật nàng chính mình cũng không khá hơn bao nhiêu, sắc mặt vô âu, kỳ thật trong lòng cũng rất căng thẳng.

Liền như vậy không ngừng đi về phía trước, cũng không biết đã đi bao lâu, đường núi càng lúc càng dốc, cơ hồ dùng tay cùng chân leo lên, bắt đầu có người tụt lại phía sau, ngồi ở thềm đá thở hồng hộc, cũng không thiếu người không kiên trì được, dứt khoát từ bỏ xuống núi.

Phó Phái Bạch cũng bắt đầu không còn khí lực, thở hổn hển, trên mặt có giọt mồ hôi lớn lăn xuống, nàng nhìn thiếu niên bên cạnh, hắn vậy mà cũng đang cắn răng nhẫn nhịn.

Ước chừng lại leo thêm nửa nén hương, số người tụt lại phía sau ngày càng nhiều, Phó Phái Bạch vốn là ở hàng cuối, hiện tại lại ở hàng giữa, không biết còn phải đi bao lâu, trong đội ngũ nổi lên thanh âm oán giận.

"Này còn muốn leo thêm bao lâu, đợi lát nữa leo lên đỉnh núi cũng chưa chắc còn cái gì sức lực, làm sao tỷ thí a."

"Ngươi không hiểu, tuy rằng đối bên ngoài tuyên bố là ba vòng tỷ thí, kỳ thật leo thềm đá lên trời này mới là khảo nghiệm thứ nhất, là người tập võ, nếu ngay cả mấy ngàn bậc thang này còn leo không, còn muốn như thế nào vào Thiên Cực Tông."

Người này vừa nói như vậy, vốn dĩ thiếu niên sắp bỏ cuộc lại cắn răng, nhấc đôi chân run run một lần nữa đuổi kịp đội ngũ, rốt cuộc có thể vào Thiên Cực Tông cầu học, là mộng tưởng của mọi võ giả trẻ tuổi.

Cuối cùng khi leo đến lưng chừng sườn núi, số người trong đội ngũ chỉ còn lại ba phần, đôi môi Phó Phái Bạch tái nhợt, đôi chân nặng trĩu đến khó có thể nhấc lên, nhưng nàng nhìn đỉnh núi xanh biếc, tâm phập phồng, cắn rang tang tốc bước chân, xuyên qua đám người leo tới phía trước đội ngũ, bỏ lại đoàn người phía sau.

Mọi người cả kinh, đây không phải là tiểu tử nông gia kia, cư nhiên dám xông tới dẫn đầu bọn họ, một vài vị công tử ca quen sống trong nhung lụa, bị nuông chiều kính trọng đã quen, sao có thể thua một tiểu tử nông gia, bọn họ sục sôi tinh thần chiến đấu, nhấc chân hướng về phía trước leo lên.

Cứ như vậy leo thêm khoảng một canh giờ, Phó Phái Bạch cuối cùng cũng thấy được đích đến, nàng là người đầu tiên đặt chân lên bậc thang cuối cùng này, vừa tiếp đất, chân liền mềm nhũn khiến nàng ngã quỳ trên mặt đất, có người đến kéo nàng, nàng vẫy vẫy tay, ý bảo không cần, chính mình xoa xoa chân đi sang một bên bóng râm nghỉ ngơi.

Bất quá thực mau nàng liền cảm thấy có ánh mắt đang dừng trên người mình đánh giá, nàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ở khoảng đất trống bên kia bày ra một cái bàn, bốn cái nam nhân trung niên đang ngồi ở đó, còn có hai nam tử trẻ tuổi hơn đứng hai bên bàn, mà ánh mắt dò xét kia đúng đến từ bốn nam nhân trung niên kia.

Bốn người lúc này đang cúi đầu ghé tai xì xào bàn tán về nàng, Phó Phái Bạch phớt lờ những ánh mắt này, tiếp tục xoa bóp tay chân để thả lỏng cơ bắp căng chặt.

Một lúc sau, những người khác lần lượt lên tới, có người vừa lên liền tê liệt ngã xuống đất, có người cao giọng la hét muốn uống nước, có người hoa mắt lảo đảo, bốn gã nam nhân kia nhìn đám thanh niên hôn mê té xỉu liền lắc đầu.

Sau khi mọi người đến nơi, nam tử trẻ tuổi đứng một bên bàn cao giọng nói: "Hoan nghênh các vị đến Thiên Cực Tông tham gia tỷ thí nhập tông, nơi đây là nơi tổ chức vòng thi thứ nhất, những thí sinh vượt qua vòng này mới có thể tiếp tục leo lên sân đấu của vòng thi thứ hai, sau đây tại hạ xin công thể thể lệ tỷ thí của vòng thi thứ nhất."

"Những người có mặt sẽ được chia thành bốn nhóm theo độ tuổi, từng người trong nhóm sẽ thi đấu với nhau. Cuối cùng mười tám người đứng đầu của mỗi nhóm sẽ đủ điều kiện tiến vào vòng tỷ thí thứ hai. Cuộc tỷ thí của bốn nhóm sẽ đồng thời được tiến hành ở bốn phía trong sân, mỗi trận đấu kéo dài không quá thời gian một nén nhang, hai bên dùng kiếm gỗ, mũi kiếm dính bùn đỏ, nội dung tỷ thí giống như thực chiến, dùng hết khả năng công kích đối phương. Khi hết thời gian, từng người sẽ báo cáo bùn đỏ ấn ký trên người, đánh trúng điểm chí mạng của đối phương sẽ được hai điểm, các bộ vị còn lại sẽ được cộng một diểm, cuối cùng thống kê tổng điểm, công bố xếp hạng, đều nghe hiểu chưa?"

"Nghe hiểu rồi!" Cuộc so tài sắp đến, đại gia khôi phục tinh thần, đồng thanh đáp lời, lại khiến đàn chim rừng giật mình xông thẳng lên bầu trời xanh.