Giang Hồ Khắp Nơi Là Áo Choàng

Chương 6: Không hối hận




Ngày hôm sau, Phó Phái Bạch dậy thật sớm, trên lưng cõng giỏ tre đi về phía Đức Tế Đường bên trong thành, khi đến nơi, bởi vì canh giờ còn sớm, cửa tiệm còn chưa mở cửa, nàng đứng thẳng như cây sào, nửa nén hương sau cửa lớn mới kẽo kẹt một tiếng mở ra, tiểu dược sĩ buồn ngủ mông lung nhìn thấy nàng, ngáp một cái nói: "Uy, đừng đứng đó, vào đi."

Phó Phái Bạch xoay người đi vào, từ trong ngực lấy ra danh sách, không nói một lời đưa qua, tiểu nhị tiếp tờ đơn, lại giương mắt lặng lẽ đánh giá đối phương, là một gương mặt xa lạ, chưa từng đến dược đường chỗ hắn mua thuốc, xem cách ăn mặc giống như là gã sai vặt nhà nào.

Sở dĩ tiểu dược sĩ không coi Phó Phái Bạch trở thành khất cái, bởi vì nàng đã thay trang phục, mặc dù vẫn là vải thô áo tang, nhưng xuyên chính là quần áo sạch sẽ của Văn lão nhân, cho dù lớn một chút, nàng chính mình cắt may một chút, buộc chặt cổ tay áo cùng ống quần, tạo thành một bộ trang phục rộng rãi, lại quấn vải bố buộc ngực, một đao cắt bỏ hơn phân nửa đầu tóc loạn cào, phần tóc còn lại đều được cột lên thành một cái đuôi ngựa ngắn sáu gáy dư, vết thương trên mặt vết thương tuy vẫn còn, nhưng vết sưng đỏ đã mờ đi, lộ ra ngũ quan mười phân anh khí.

Theo danh sách, tiểu dược sĩ thực mau lựa ra tương ứng thảo dược, đặt từng cái lên bàn, hỏi: "Tiểu huynh đệ, muốn bao nhiêu?", Nói xong tiểu nhị lại nhìn tới giỏ tre lớn nàng cõng trên lưng, trong lòng vui tươi hớn hở thầm nghĩ hôm nay vận khí thật tốt, vừa mở tiệm liền có một đơn hang lớn như vậy.

Kết quả Phó Phái Bạch chỉ là trầm mặc nhìn chằm chằm những thảo dược này, tầm mắt đảo qua từng cái lại nói một câu "Không cần", sau đó liền xoay người rời khỏi cửa tiệm.

Tiểu dược sĩ sững sờ đứng đó, một lúc sau mới đối với bóng dáng đã đi xa của Phó Phái Bạch chửi ầm lên.

Hai canh giờ sau, Phó Phái Bạch đi tới núi Chương Minh theo lời Văn lão nhân.

Trong núi cỏ dại mọc um tùm, muốn tìm đủ thảo dược có hơi khó khăn, cũng may nàng trí nhớ tốt, mặc dù trong danh sách có hơn chục loại thảo dược nhưng nàng đều nhớ xuống từng loại, chờ nàng tìm được hết thảo dược, giỏ tre đã đầy ắp, canh giờ không còn sớm, mặt trời ngả về phía tây, nàng xuông núi về tới đại lộ, đi về hướng thành Hưng Dương, vừa đi vừa nghĩ xem hơn một tháng này nên tu luyện như thế nào.

Đang đi bỗng nghe thấy phía trước có tiếng vó ngựa dồn dập, hình như có một đoàn người ngựa đi tới đây, nàng vội vàng tránh qua một bên đường, chuẩn bị chờ mã đội qua mới rời đi.

Tiếng móng ngựa ngày càng gần, nàng cúi đầu nhìn chằm chằm chính mình giày rơm, đoàn mã đội mênh mông cuồn cuộn từ bên người nàng lướt qua, tiếng bánh xe lăn lộn vang lên bên tai, trong gió bay tới cổ hương thơm quen thuộc.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, mã đội đã đi xa, chỉ có thể nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa kẹp ở giữa đội ngũ, màn lụa trắng theo gió tung bay.

Là các nàng.

Phó Phái Bạch nhận ra bọn họ, nàng ngắm nhìn tàn ảnh của mã đội ở phương xa, rốt cuộc không nhìn thấy nữa, nàng mới đi về hướng Hưng Dương Thành.

Khi nàng trở lại Văn lão nhân trong viện, liền thấy Văn lão nhân cầm một cành liễu đuổi đánh Đinh Nhất đang trốn đông trốn tay ngoài sân, Văn lão nhân vừa đánh vừa mắng: "Đánh ngươi tay chân không sạch sẽ, ta đánh chết ngươi!"

Trong sân xuất hiện cảnh "gà bay chó sủa."

Đinh Nhất nhìn thấy Phó Phái Bạch đứng ở cửa, giống như gặp được cứu tinh, vội vàng trốn sau lưng nàng, cao giọng hét: "Ta nói ta không trộm! Ngươi lão đầu nhi này làm sao lại không tin ta đâu!"

Văn lão nhân dừng động tác, cũng rất tức giận, ngực kịch liệt phập phồng, "Ngươi đi ra cho ta, xem ta có đánh gãy tay chân ngươi không, Phó cô nương, ngươi nhường đường một chút, đừng bao che cho hắn, người này có tay có chân nhưng lại làm mấy việc gà gáy chó trộm, lão phu nhất định phải xử hắn!"

Phó Phái Bạch không nhúc nhích, quay đầu nhìn Đinh Nhất vẻ mặt vô tội, mở miệng nói: "Văn bá, bằng không trước hết nghe hắn giải thích một chút, nếu thật sự làm chuyện phạm pháp, lại đánh cũng không muộn."

Văn lão nhân ném đi cành liễu, hận rèn sắt không thành thép, "Ngươi nói!"

Đinh Nhất từ sau lưng Phó Phái Bạch chui ra, ngữ khí vô cùng ủy khuất, "Ta nói ta không ăn cắp, rượu thịt này là thức ăn thừa từ tiệc mừng con dâu của Trương lão gia ở thành nam, ta cùng gã chạy vặt trong bếp có điểm giao tình, hắn liền tặng cho ta, ta thật không trộm."

Văn lão nhân híp mắt, "Thật sự?"

Đinh Nhất gật đầu như giã tỏi.

Phó Phái Bạch nhớ lại, nói: "Hắn hẳn là không nói dối, sáng nay ta ra khỏi thành chính là đi cửa ở thành nam, trên đường là thấy một gia đình phú quý treo cao lồng đèn đỏ, hẳn là Trương gia mà hắn nói."

Có Phó Phái Bạch làm chứng, Văn lão nhân tự nhiên không hề hoài nghi, bất quá hắn cũng không thể ném mặt, xuống nước xin lỗi một tên mao đầu tiểu tử, liền chỉ có thể xấu hổ ho khan hai tiếng, "Được rồi, ta tin tưởng Phó cô nương, lần này liền buông tha ngươi."

Đinh Nhất thở phào nhẹ nhõm, chạy vào nhà vẫy tay, "Mau vào, đêm nay chúng ta liền có lộc ăn."

Phó Phái Bạch đặt giỏ tre xuống, cùng Văn lão nhân vào nhà, trên bàn đã bày sẵn mỹ thực phong phú, thậm chí còn có hai vò rượu ngon.

Đinh Nhất vui vẻ hớn hở nói: "Yên tâm yên tâm, tất cả đều sạch sẽ, chưa bị người động qua, là từ phòng bếp còn sót lại."

Văn lão nhân ngoài miệng chưa nói cái gì, nhưng khi nhìn đến vò rượu thì đôi mắt sáng lên.

Ba người ngồi xuống, ăn ý không nhiều lời, ăn đến gió cuốn mây trôi. Sau nửa canh giờ, rượu đủ cơm no, Đinh Nhất cùng Văn lão nhân dựa vào lưng ghế vuốt ve cái bụng đầy hơi, động tác chỉnh tề đến giống hai vị lão gia.

Phó Phái Bạch không biết uống rượu, vì thế chỉ uống mấy chén nhỏ, hai gò má ngăm đen có chút ửng đỏ.

Trời tháng năm còn chưa nóng, gió đêm thổi đến, phá lệ thích ý, Phó Phái Bạch nhìn cây liễu đung đưa ngoài sân, hơi hơi xuất thần, mãi đến bả vai bị người không nặng không nhẹ vỗ một cái, nàng mới hồi phục tinh thần.

"Đang nghĩ cái gì đâu? Tiểu Bạch", Đinh Nhất trên mặt có hai tia ửng đỏ, cười đến nhe rang trợn mắt, mười phần ngu đần.

Phó Phái Bạch nhíu mày, chậm rãi phun ra hai chữ: "Nhớ nhà."

Đinh Nhất cho dù say ba phần, cũng biết giờ phút này không thể lỗ mãng nói vui đùa bậy bạ, thấy Phó Phái Bạch có chút ủ rũ, liền chủ động an ủi nói: "Ta cũng không người nhà Tiểu Bạch, cho nên ta hiểu cảm giác của ngươi, nhưng người chết là đã chết, người còn sống liền phải hảo hảo sống, người nhà của ngươi ở dưới hoàng tuyền cũng nhất định hy vọng ngươi khỏe mạnh sinh hoạt vui sướng."

Phó Phái Bạch gục đầu xuống, một tiếng than nhẹ trôi ra từ giữa môi răng, "Cảm ơn ngươi, Đinh Nhất."

"Không có việc gì, ta thật sự cảm thấy cùng ngươi vô cùng hợp ý, muốn cùng ngươi làm bằng hữu."

Phó Phái Bạch không trả lời, nhìn Đinh Nhất sắc mặt, nhẹ giọng hỏi: "Nhà ngươi xảy ra chuyện gì?"

Đinh Nhất sắc mặt không bận tâm, thoải mái nói: "Nói ra rất dài, để ta kể đơn giản một chút, chuyện xưa về một nữ tử phong trần yêu một tên nam nhân vô tâm, ta nương mang thai ta, kiên trì muốn sinh ta ra, cha ta vừa nghe liền chạy, không thấy bóng, lúc sau ta nương bị thanh lâu đuổi ra, nàng không xu dính túi, cũng không có gia đình, mỗi ngày ăn không no, sau khi sinh ta ra liền gầy đến nhìn không ra."

"Nàng thật ngốc a, còn mong cha ta có thể trở về, liền như vậy đau khổ chờ, không bao lâu sinh bệnh chết, sau đó ta cũng không biết ta như thế nào tới được Hưng Dương Thành, dù sao từ khi có ký ức, ta liền ở nơi này ăn xin kiếm sống, bất quá ta trên người vẫn luôn có một khối ngọc bội, ta đoán hẳn là lão cha hỗn đản của ta để lại cho ta nương, ta nương cho dù có bệnh chết cũng không muốn đem này khối ngọc bội này đi cầm, muốn để lại cho ta, bất quá càng buồn cười chính là, sau này khi ta lớn một chút, tranh đoạt địa bàn cùng một đám lưu côn, bọn hắn thấy viên ngọc này của ta, liền cướp đi."

"Kết quả vài ngày sau liền đem nó trả lại cho ta, nói đây là đồ giả, hiệu cầm đồ đều không nhận, ha ha ha ha, ngươi nói ta nương ngốc hay không, từ đầu tới cuối đều bị cha ta lừa gạt, ngay cả tín vật đính ước đều là giả, kể xong rồi, vở kịch này có phải hay không thực sáo rỗng?"

Nói xong, hắn cười hì hì nhìn Phó Phái Bạch, từ trong vạt áo lấy ra khối ngọc bội kia, giơ lên.

Phó Phái Bạch giật mình, đối phương rõ ràng đang cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười, nàng nghiêm túc lắc đầu, lại hỏi: "Kia...... Ngươi vì sao không đi tìm cha ngươi, ngươi là thân sinh nhi tử của hắn, hắn rốt cuộc cũng sẽ muốn nhận lại ngươi."

Đinh Nhất tự giễu cười, "Ta trước nay chưa từng gặp qua cha ta, cũng không biết hắn tên là gì, hơn nữa trên mặt ta có vết bớt xấu xí này, dựa theo cái tính cách bạc bẽo kia của cha ta, ta đoán hắn cũng sẽ không nhận ra ta."

Phó Phái Bạch không biết nên an ủi người khác như thế nào, chỉ có thể vỗ vỗ bả vai đối phương, "Sau này ngươi có tính toán gì không, vẫn luôn đi ăn xin cũng không phải biện pháp."

Đinh Nhất gãi gãi đầu trả lời: "Cái này ta thật đúng là chưa nghĩ tới, sống một ngày tính một ngày đi."

Cho dù Phó Phái Bạch có giống ông cụ non đến đâu cũng chỉ là một cái choai choai mười sáu tuổi thiếu niên, không đủ kinh nghiệm cho Đinh Nhất bất kỳ lời khuyên gì, chỉ phải ngậm miệng.

Trong sân nhỏ của nhà nông, hai người trẻ tuổi dựa vào lưng ghế cùng ngắm kia một mặt trăng tròn, lão nhân phía sau nằm gục trên bàn ngáy từng trận, cùng với tiếng chim và ếch nhái tạo thành một khung cảnh điềm tĩnh, thong dong.

Cứ như vậy, Phó Phái Bạch sống trong tiểu viện của Văn lão nhân, mỗi ngày luyện võ, đồng thời còn muốn uống vào một chén thuốc lớn đen sì, sau khi uống xong, thân thể của nàng từng trận nóng lạnh thất thường, Văn lão nhân nói đây là triệu chứng bình thường, bởi vì thuốc này phá hủy cân bằng âm dương trong cơ thể nàng, chờ sau khi ổn định, nhiệt độ cơ thể nàng liền sẽ thấp hơn người bình thường một chút, khả năng còn sẽ có tật xấu tay chân lạnh thấu.

Nhưng Phó Phái Bạch căn bản không thèm để ý những điều này, mỗi sáng gà vừa gáy liền dậy, để không quấy rầy Văn lão nhân nghỉ ngơi, nàng liền đến vùng đất trống ở ngoại ô luyện tập, luyện suốt một ngày, đến hoàng hôn mới trở về nhà.

Đinh Nhất thỉnh thoảng sẽ đến thăm nàng, ngày tháng cứ như vậy trôi qua, thực mau đã là cuối tháng năm, cũng là lúc Phó Phái Bạch nên xuất phát.

Ngày nàng đi, Văn lão nhân dậy thật sớm, Đinh Nhất cũng vội vàng chạy tới, ba người nhìn nhau không nói gì, rốt cuộc vẫn là Đinh Nhất mở miệng trước, ngữ khí vô cùng bất đắc dĩ, "Tiểu Bạch, núi cao sông dài, ngươi lần này đi xa, phải thật bảo trọng, ngày sau nhớ quay lại thăm chúng ta."

Văn lão nhân vuốt râu thấm thía nói: "Phó cô nương, ta sẽ không nhiều lời, lão phu chúc ngươi hành trình thuận buồm xuôi gió, đạt được ý nguyện."

Phó Phái Bạch đáp lễ từng người, trải qua hơn một tháng ở chung, nàng đã sớm buông xuống đề phòng, xem như chân thành tương giao cùng hai người một già một trẻ này.

Lời cảm tạ thiên ngôn vạn ngữ đều nói không nên lời, nàng chỉ có thể thật sâu nhìn hai người bọn họ, thầm nghĩ sau này nhất định phả hảo hảo báo đáp phần ân tình này.

Nàng siết chặt bọc hành lý trên lưng, chuẩn bị xoay người rời đi thì bị Văn lão nhân kéo lấy cánh tay.

"Đúng rồi đúng rồi, suýt chút nữa quên mất một chuyện quan trọng, Tiểu Bạch, nếu ngươi thuận lợi tiến vào Thiên Cực Tông, giúp ta hỏi thăm xem trong tông có người kêu Mông Nham không, nếu có, ngươi liền đem thứ này giao cho hắn, lại cho ta gửi một câu, chỉ cần nói rằng đã lâu không gặp, mong rằng có thể gặp gỡ ôn chuyện một chút", Văn lão nhân nói rồi đưa vật gì đó cho Phó Phái Bạch.

Đinh Nhất cười đến nham hiểm, "Nha, ngươi lão thân ái tướng mạo đẹp không?"

Văn lão nhân liền vỗ đến trên lưng Đinh Nhất, quát: "Thân ái cái đầu ngươi thân mật, cái tên này chẳng lẽ là nữ sao? Tiểu tử thúi mỗi ngày đều nghĩ cái gì đâu."

Phó Phái Bạch nhận lấy vật kia, là tấm thiết bài, mặt trên có khắc một chữ "Văn" vô cùng rõ ràng, nàng không hỏi nguyên do bên trong liền đáp ứng rồi.

Thời khắc ly biệt luôn có chút đau đớn, nhưng cuối cùng cũng sẽ đến, Phó Phái Bạch đón tia nắng đầu tiên, nhấc chân liền đi về phía đông, trong lòng nàng có thấp thỏm về con đường phía trước, nhưng mặc kệ phía trước có gian nan hiểm trở hay mưa gió lạc lối như thế nào....

Từ nay, không hối hận.