Giang Hồ Khắp Nơi Là Áo Choàng

Chương 8: Gặp tiểu nhân




Phó Phái Bạch cởi bỏ hành lý trên người, đi đến nhóm nàng được chỉ định, nơi này tất cả đều là thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, nàng duỗi người chuẩn bị, hai tay nắm rồi lại mở, nàng nuốt nuốt nước bọt, càng thêm khẩn trương.

Thực mau, tiếng chiêng gõ vang, kèm theo một tiếng "Tỷ thí bắt đầu!", Sân của mỗi nhóm đều bị lấp đầy, Phó Phái Bạch đứng ngoài sân, biểu tình chuyên chú nhìn chằm chằm tình huống của nhóm các nàng.

Hai thiếu niên trong nhóm đổi tốt võ phục, tiếp nhận mộc kiếm rồi hành lễ, sau khi tách ra, hai thanh kiếm nổi lên giằng co.

Thiếu niên bên trái rõ ràng càng tự tin hơn một chút, chủ động tấn công, hắn dưới chân vừa di chuyển, đã nhanh chóng lướt đến trước mặt đối thủ, trường kiếm được rút ra, bỗng nhiên đâm ra một kiếm rất có lực, thân kiếm cùng cánh tay chỉnh tề, đâm thẳng vào ngực đối phương, tuy rằng công kích hung mãnh, nhưng đối thủ của hắn cũng không phải hạng vô năng/

Thiếu niên kia ánh mắt chợt lóe, linh hoạt nghiêng người tránh thoát, vừa phòng ngự vừa công kích, cổ tay linh hoạt chuyển động, xem kiếm như lưỡi rìu sắc bén chém về phía đối phương, phần eo bụng đối phương chịu một kích, đau đớn lùi lại hai bước, lộ ra sơ hở, thiếu niên bắt lấy thời cơ, tay cầm kiếm đột nhiên cong lên, giơ kiếm, sau đó chỉ thẳng vào ngực đối phương, võ phục của thiếu niên đối diện rất nhanh liền xuất hiện ấn ký màu đỏ.

Hai điểm!

Những người theo dõi đồng thời trầm trồ, vỗ tay khen ngợi.

Phó Phái Bạch xem đến có chút ngây người, đây là lần đầu tiên nàng xem một cuộc luận võ, so với những gì nàng xem được trong thoại bản còn muốn kích thích hơn nhiều.

Hai người trên đài lại một lần nữa lao vào đánh nhau, thực lực không phân cao thấp, sàn sàn như nhau, nhưng Phó Phái Bạch không có ý đinh xem tiếp, thực lực của những người này vượt xa nàng tưởng tượng, muốn vượt qua vòng thứ nhất này, cơ hội rất mỏng mảnh, chỉ có thể thắng bằng kỹ xảo, vậy phải dùng kỹ xảo như thế nào mới thắng được đây?

Trong lúc nàng suy tư, trên đài đã diễn ra mấy vòng tranh tài, người phụ trách trên đài cao giọng hô to: "Nhóm thứ tư, Phó Phái Bạch, chuẩn bị!"

"Phó Phái Bạch! Người đâu? Có ở đây sao?!"

Đệ tử phụ trách lại hô to hai tiếng, Phó Phái Bạch lúc này mới hoàn hồn, vội vàng giơ tay lên đài, trùng hợp người đứng đối diện nàng chính là Mạc Thanh Nguyên từng gặp qua ở dưới chân núi.

Mạc Thanh Nguyên híp híp mắt, không ngờ lại trùng hợp đến vậy, hắn không dấu vết cười lạnh một tiếng, nhận lấy mộc kiếm, tiến lên chắp tay thi lễ.

Trận đấu của hai người hấp dẫn một đám người vây xem, mọi người đều muốn nhìn một chút tiểu tử nông gia rốt cuộc có cái gì bản lĩnh.

Phó Phái Bạch tay cầm kiếm gỗ, phát hiện chính mình khẩn trương đến run lên, nàng nhắm mắt hít sâu một hơi, cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.

Một tiếng "Bắt đầu", Mạc Thanh Nguyên liền chấp kiếm đánh úp nàng, động tác tấn công mãnh liệt, Phó Phái Bạch không có kinh nghiệm thực chiến gì, căn bản phản ứng không kịp, ngay sau đó, ngực trái liền bị mũi kiếm đánh trúng, thân mình thậm chí bị thế kiếm thế đẩy lùi hai bước, nàng nhìn chằm chằm vết đỏ nơi ngực trái, cả người ngây ngẩn.

Nếu như mũi kiếm là thật, nàng hiện tại đã là một người chết.

Dưới đài truyền đến một trận âm thanh, hài hước, cười nhạo, nàng cảm giác chính mình lỗ tai ong ong.

Nàng lại hít sâu một hơi, ép buộc ngón tay căng chặt thả lỏng một chút, còn cơ hội, thật sự vẫn còn cơ hội, liền như vậy không ngừng thuyết phục chính mình, nàng một lần nâng kiếm, làm một cái thủ thế.

Mạc Thanh Nguyên đối diện nhếch lên khóe miệng, hắn vừa mới chỉ sử dụng ba phần công lực liền đánh trúng tiểu tử này, người trước mặt căn bản không phải đối thủ của hắn, vì thế hắn liền ngoắc tay khiêu khích Phó Phái Bạch, ra hiệu nàng lại đây.

Nhưng Phó Phái Bạch không ngốc, nếu chủ động tiến công nàng tuyệt không có phần thắng, chỉ có thể lấy thủ làm công, bắt lấy sơ hở đối phương, nhân cơ hội ghi điểm.

Thấy Phó Phái Bạch chậm chạp bất động, Mạc Thanh Nguyên thiếu kiên nhẫn, thời gian quý giá, trong khoảng thời gian ngắn phải đạt được càng nhiều điểm càng tốt, vì thế hắn không hề trì hoãn, chấp kiếm lại lần nữa công tới.

Có kinh nghiệm lần đầu tiên bị tập kích, Phó Phái Bạch tầm mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, khi mũi kiếm sắp chạm vào cổ nàng, nàng nghiêng đầu cúi thấp người lăn về phía Mạc Thanh Nguyên, trong nháy mắt liền xuất hiện sau lưng đối phương, kiếm gỗ hạ xuống, Mạc Thanh Nguyên bị đánh trúng lưng.

Một điểm!

Mạc Thanh Nguyên khó tin quay đầu lại, thế nhưng coi thường tiểu tử này, hắn cảnh giác, cơ thể di chuyển, cùng Phó Phái Bạch kéo ra khoảng cách.

Hắn một tay chấp kiếm đứng một bên, Phó Phái Bạch hai tay cầm kiếm ngồi xổm tư thế phòng ngự một bên, hai người giằng co, trong khoảng thời gian ngắn ai cũng đều không tấn công.

Mạc Thanh Nguyên ước tính thời gian, lại kéo dài liền hết thời gian, chỉ có thể hét một tiếng, cầm kiếm vọt lên, một kiếm này nhắm vào tay phải của Phó Phái Bạch, bởi vì hắn nhìn ra cánh tay phải Phó Phái Bạch tựa hồ có vết thương cũ, lực đạo không bằng tay trái.

Phó Phái Bạch vẫn không vội, thẳng đến kiếm ở trước mắt nàng mới cúi người tránh thoát, sau đó chân trái đá quẹt ra, muốn đá ngã Mạc Thanh Nguyên, Mạc Thanh Nguyên ánh mắt chuyên chú, dùng kiếm chặn Phó Phái Bạch chân, chỉ là hắn không nghĩ tới đối phương căn bản không có ý định tấn công phần hạ bàn, đánh ra đòn nhử, ý đồ chân chính vẫn là trên người hắn.

Phó Phái Bạch nhân cơ hội này, nhanh chóng đứng dậy, khuỷu tay dùng sức đánh vào lưng đối, một đòn trúng đích, Mạc Thanh Nguyên ngã sấp về phía trước, trên lưng lại trung một kiếm.

Hiện trường hoàn toàn sôi trào, mọi người đều bị kinh ngạc trước chiêu thức khác thường của Phó Phái Bạch, không biết là ai vỗ tay trước, theo sau là từng tràng cổ vũ như sấm.

Mạc Thanh Nguyên quỳ rạp trên mặt đất, miệng đầy bụi đất, bên tai vang lên từng tiếng khen ngợi trầm trồ cho Phó Phái Bạch, lại nghĩ tới một màn dưới chân núi, có thể nói là thù mới hận cũ cùng nhau đánh úp lại.

Hắn thẹn quá hóa giận, nhảy dựng lên, không chút do dự chém vào Phó Phái Bạch, nếu như lúc trước hắn khinh địch chỉ dùng ba bốn thành công phu, thì hiện tại hắn đang dùng hết sức lực, thậm chí ẩn sau mọi đòn tấn công là sát khí không kìm nén được.

Phó Phái Bạch phía trước lợi dụng Mạc Thanh Nguyên khinh địch sơ hở, nhưng bây giờ đối phương sử dụng mười thành công phu, thế cục lập tức liền nghiêng về một phía.

Phó Phái Bạch bị đơn phương nghiền áp, kiếm gỗ lần lượt đâm vào nàng cánh tay, eo bụng, sau lưng, đùi, nàng tuy rằng thân thủ nhanh nhẹn, nhưng muốn tránh cũng tránh không khỏi trận công kích mãnh liệt của Mạc Thanh Nghiên.

Lại là một nhát kiếm bén nhọn, trực tiếp chém tới nàng sau cổ, nàng trước mắt tối sầm, dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã về phía trước, cũng may nàng kịp dùng kiếm chống đất miễn cưỡng đứng lên, nhưng còn chưa kịp xoay người, kiếm thế ùn ùn từ phía sau lại kéo tới, đánh trúng cánh tay phải của nàng, sau đó liền bị một chân đá ngã xuống đất.

Nàng ngã đến choáng váng đầu, vừa định chống người bò dậy, trên lưng rơi xuống một chân nặng trĩu, đem nàng dẫm về trên mặt đất.

Mọi người thấy một màn như vậy, đều kinh hô dừng tay, đây không phải là tỷ thí nữa, rõ rang đã biến thành một cuộc ẩu đả.

Nhưng mất đi lý trí Mạc Thanh Nguyên nơi nào còn nghe được, hắn lại lần nữa nhấc chân, dẫm mạnh vào khuỷu tay phải vốn bị thương của Phó Phái Bạch, sau đó chậm rãi nghiền nát, trên mặt mang theo nụ cười dữ tợn.

Phó Phái Bạch đau đến toát mồ hôi lạnh, phát ra một tiếng kêu nhỏ, Mạc Thanh Nguyên không để ý tới tiếng ồn dưới đài, ngồi xổm xuống nói: "Ngươi cầu ta, ngươi liền thành thật cầu xin ta, ta tha cho ngươi."

Phó Phái Bạch cắn chặt răng nhắm mắt, một bộ dáng mặc người xâu xé, người phụ trách bên kia cũng phát hiện tình hình nơi này không thích hợp, phái một tên đệ tử sang.

Mạc Thanh Nguyên bắt lấy tóc Phó Phái Bạch, chuẩn bị ấn đầu nàng xuống đất, thời gian bất quá một cái búng tay, một viên sỏi cực nhanh đánh vào cổ tay hắn, khi hòn đá rơi xuống, cổ tay của hắn cũng ủ rũ vô lực, hắn ngẩng đầu lên, phẫn nộ quát: "Ai?!"

Phía xa trên thềm đá xuất hiện hai thân ảnh nữ tử, một đen một trắng thong dong xuất hiện, bạch y nữ tử dẫn đầu đi tới trước, nàng mang mũ vành, lấy lụa trắng che mặt, ngẫu nhiên có gió nhẹ thổi qua, vén lên một góc màn sa, tuy thấy không rõ chân dung, nhưng chỉ xem nàng dáng người yểu điệu, cũng có thể tưởng tượng ra dưới lụa trắng là gương mặt xuất trần tuyệt thế.

Nữ tử chậm rãi đi đến bên sàn đấu, nàng đứng ở đó, thướt tha như liễu lại nhượng người không thể khinh nhờn, sau khi nhìn thấy, bốn gã nam nhân trung niên đồng thời đứng dậy, chạy nhanh đến ba bước thành hai bước đi tới chỗ bạch y nữ tử, cung kính nói: "Tham kiến phong chủ."

Mọi người vừa nghe liền minh bạch, còn ai có thể là nữ phong chủ duy nhất của Thiên Cực Tông, tự nhiên là vị trưởng nữ của tông chủ, phong chủ Triều Tuyền Phong.

Một hai người lập tức vươn cổ ra muốn nhìn trộm gương mặt giấu dưới màn sa của nàng.

Bạch y nữ tử cũng không tháo mạng che mặt xuống, xuyên qua bạch sa nhìn tình hình trong sân, lãnh đạm hỏi: "Bốn vị đường chủ không giải thích cục diện trước mắt một chút sao?"

Bốn cái nam nhân sắc mặt cứng đờ, đùn đẩy nhau, ai cũng không dám mở miệng, cuối cùng vẫn là một vị đệ tử phụ trách trẻ tuổi đứng ra nói: "Bẩm báo phong chủ, hẳn là hai vị này cãi nhau xung đột trong lúc tỷ thí, tình hình vượt quá tầm kiểm soát, mới xảy ra ẩu đả."

Nữ tử thanh âm càng thêm lạnh lẽo, "Ẩu đả? Ta rõ ràng nhìn thấy vị công tử này đơn phương đánh người trên mặt đất, hiện tại ngươi nói với ta bọn họ đây là ở xung đột ẩu đả?"

Kia đệ tử trong lòng căng thẳng, nghe ra nữ tử trong lời nói có bất mãn, vội vàng bổ sung nói: "Đệ tử cũng chỉ là đứng ở xa xa nhìn, không có tận mắt nhìn thấy, lời vừa rồi cũng chỉ là phỏng đoán, sự thật hẳn là như phong chủ nói."

Nữ tử không mặn không nhạt ậm ừ một tiếng, lại đem mũi nhọn hướng về bốn vị trung niên nam nhân, "Kia bốn vị cảm thấy nên xử lý như thế nào bây giờ?"

"Không bằng trước hỏi một chút ngọn nguồn sự tình, sau đó dựa theo môn quy xử trí, không biết ý kiến phong chủ như thế nào?", Nam nhân nói chuyện vẻ mặt thận trọng.

Nữ tử không nói chuyện, xem như đồng ý, sau đó vị lớn tuổi nhất trong bốn người liền đi ra, lộ ra một chút uy nghiêm cùng khí thế, chắp tay sau lưng hỏi hai thiếu niên trên đài: "Các ngươi là ai, tới nói một chút, vừa rồi trên đài đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Phó Phái Bạch vẫn nằm trên mặt đất, mới vừa rồi đích xác bị đánh đến tàn nhẫn, giờ phút này đầu còn choáng váng, hôn hôn trầm trầm một mảnh hỗn độn.

Mơ hồ nhớ lại vừa rồi tay Mạc Thanh Nguyên túm chặt nàng tóc đột nhiên buông ra, không lâu sau chóp mũi liền nhộn nhạo vì cổ hương khí quen thuộc lại xa lạ kia, nàng cố hết sức nâng mí mắt, lọt vào tầm mắt là một mảnh trắng tinh làn váy, cùng với mũi giày sạch sẽ.

Đương sự hai người ai cũng không nói lời nào, Phó Phái Bạch là không có khí lực, Mạc Thanh Nguyên là bị dọa đến ngây người, bây giờ hắn đã khôi phục lý trí, nhìn mấy người trước mắt, tự biết chính mình gây đại họa, khuôn mặt trắng bệch.

Nam nhân thấy hỏi hai người cũng không hỏi ra nguyên do, liền xoay người hướng khán đài bên dưới hỏi: "Các ngươi mới vừa rồi thấy rõ trên đài xảy ra chuyện gì sao?"

Đám đông cũng an tĩnh, không người đáp lại hắn.

"Ngươi, ngươi tới nói!", Nam nhân mệnh lệnh, chỉ vào một người đứng hàng trước.

"Ta?"

"Đúng vậy, chính là ngươi, mau nói đi."

Thiếu niên bị điểm trúng sờ sờ mũi, kỳ thật hắn căn bản cũng không biết đã xảy ra cái gì, chỉ nhìn thấy người trên đài đột nhiên giống như điên công kích này tiểu tử nông gia.

Trước mắt chỉ có thể căng da đầu đem tất cả những gì mình nhìn thấy đều kể lại một lần.

Nam nhân nghe xong, còn đang trầm tư nên xử lý chuyện này như thế nào, lại có một nam nhân béo lùn đi ra, đối với bạch y nữ tử nói: "Phong chủ, tại hạ cả gan suy đoán vị công tử này đột nhiên mất khống chế tập kích đối thủ như thế, hẳn là do trong lúc tỷ thí bị đối phương khiêu khích hoặc bị chửi bới nhục mạ, cho nên vị công tử này mới mất đi lý trí đả thương đối phương", nói xong, hắn nghiêm mặt hỏi Mạc Thanh Nguyên: "Có phải hay không do hắn nói chuyện không lựa lời mở miệng nhục nhã ngươi?"

Mạc Thanh Nguyên định thần lại, nam nhân trước mắt cùng phụ thân hắn giao tình thâm hậu, thực mau liền hiểu ý tứ đối phương, hắn đây là đang giúp mình đâu, vì thế vội vàng gật đầu, "Phải phải phải, tiểu tử này thấy đánh không lại ta, liền xuất khẩu vũ nhục gia mẫu, muốn để ta phân tâm, ta nhường nhịn vài lần, hắn được một tấc muốn tiến một thước, ta là thật sự nổi giận, lúc này mới mất chừng mực."

Nam nhân gật gật đầu, nhìn qua có chút giống bộ dáng Bao Công công chính nghiêm minh xử án, "Đã như vậy, tuy rằng ngươi ra tay đánh người trước, nhưng về mặt tình cảm cũng có thể thông cảm, nên xử nhẹ, còn ngươi......", Nam nhân nói, nhìn thiếu niên bất lực nằm trên đất, vừa lúc bắt gặp đôi kia hắc bạch phân minh con mắt.

Đồng tử thiếu niên đen nhánh, nhìn không ra cái gì cảm xúc, liền như vậy thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, nam nhân có chút chột dạ dịch khai tầm mắt, "Ngươi biết bản thân không địch lại người, thế nhưng sử dụng thủ đoạn đáng khinh như vậy, cho dù ngươi có thắng, cũng là trái với đạo nghĩa làm người, niệm tình ngươi còn nhỏ tuổi, bản tính chưa định, tạm thời không cùng ngươi so đo, hiện tại ta tuyên bố ngươi bị hủy bỏ tư cách tham gia tỷ thí năm nay, chính mình xuống núi đi."

Phó Phái Bạch đột nhiên ngẩng đầu, đạp hai chân run rẩy đứng lên, nàng vô lực đỡ chính mình cánh tay phải, lạnh lùng nói: "Ta không có! Ta một câu cũng chưa từng nói với hắn!"

Nam nhân ngẩn ra một chút, bị người thiếu niên quát lên như vậy, trên mặt có chút không nhịn được, lập tức liền cúi gầm mặt, "Ngươi đừng không biết tốt xấu, nếu tiếp tục giảo biện không nhận, cũng không phải chỉ bị đuổi xuống núi đơn giản như vậy!"

Phó Phái Bạch đơn bạc ngực phập phồng lên xuống, do nàng làn da ngăm đen nếu không nhất định có thể nhìn thấy nàng khuôn mặt đỏ bừng giờ phút này.

"Ta nói, ta không có! Không có chính là không có!"

Nam nhân cũng nổi giận, cao giọng quát lại: "Ngươi nói không có liền coi như không có sao?! Lời nói từ một phía, làm sao có thể tin ngươi? Liền hỏi một chút mấy người dưới đài, có người làm chứng cho ngươi sao?", Nam nhân sở dĩ hỏi như vậy, bởi vì hắn cho rằng dưới đài sẽ không có người nguyện ý làm chứng cho cái này tiểu tử vô danh, nhưng ai biết dưới đài lại truyền đến một câu yếu ớt, "Ta có thể làm chứng......"

Mọi người đồng thời nhìn qua, người mở miệng là một thiếu niên thoạt nhìn mong manh yếu đuối.

Mà người này đúng là vị kia tiểu công tử cùng Phó Phái Bạch leo núi.

Kia thiếu niên nơi nào tiếp thu được ánh mắt của nhiều người như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút khẩn trương, nói chuyện đều nói lắp, "Ta, ta có thể thay hắn làm chứng, hắn xác thật không, không có cùng vị kia nói chuyện, thật, thật ra hắn cũng chưa bao giờ mở miệng."

Nam nhân mập mạp giúp đỡ Mạc Thanh Nguyên lập tức trầm mặt, giống như ăn phải quả đắng, sắc mặt một lúc trắng một lúc xanh, cuối cùng vung tay áo lên, gượng gạo nói: "Vậy không bằng để phong chủ định đoạt đi."

Bạch y nữ tử lẳng lặng đứng một bên, vẫn luôn không chút gợn sóng xem mọi chuyện phát triển, lại không lên tiếng, nhất thời bầu không khí trong sân trở nên an tĩnh đến quỷ dị.

Phó Phái Bạch cắn chặt khớp hàm, nhìn bạch y nữ tử bên kia, tuy rằng cách một tầng lụa trắng, nhưng nàng có thể cảm giác được tầm mắt đối phương dừng trên người mình, nàng không khỏi siết chặt nắm đấm.

Bạch sa theo gió khẽ lay động, nữ tử nhàn nhạt mở miệng: "Nếu đã có nhân chứng, vậy thì vị công tử này liền đang nói dối", dứt lời nàng dừng một chút, ngữ khí đột nhiên lạnh xuống, "Vì muốn thắng, không từ thủ đoạn, bỏ qua quy tắc, vu hãm người khác, dưa theo quy củ tông môn, trục xuất khỏi núi, kiếp này vĩnh viễn không chuẩn nhập Thiên Cực Tông."

Mạc Thanh Nguyên nhất thời sửng sốt, hai chân mềm nhũn té ngã trên mặt đất, lớn tiếng xin tha: "Ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên nói dối, ta không nên đánh hắn, cầu các ngươi tha cho ta, cho ta thêm một cơ hội nữa, xin các ngươi, cầu xin các ngươi!", Vừa nói, nước mắt nước mũi giàn giụa, bộ dáng rất chật vật.

Vốn dĩ đệ tử phụ trách đang chuẩn bị mang người rời đi, nghe hắn khóc lóc van xin liền dừng động tác trong tay, nhìn về phía nữ tử, chờ nàng phân phó.

"Các ngươi còn chờ cái gì?", Nữ tử thanh lãnh thanh âm truyền ra từ sau bạch sa, hai gã đệ tử không dám tiếp tục trì hoãn, mỗi người túm lấy cánh tay Mạc Thanh Nguyên, mặc cho hắn như thế nào xin tha, hoàn toàn không để ý tới, thực mau liền ấn hắn xuống, đem hắn kéo về hướng thềm đá.

Bởi vì xảy ra việc này, tỷ thí trong sân sớm đều ngừng, một đám người đều nhìn về phía bạch y nữ tử, nữ tử ung dung thong thả đi đến bàn chủ sự ngồi xuống, hắc y nữ tử theo sát phía sau, chờ sau khi bạch y nữ tử ngồi xuống, hắc y nữ tử hướng phía trong sân lớn tiếng nói: "Nhìn cái gì mà nhìn! Tỷ thí tiếp tục!"