"Không phải."
Tiêu Niên vừa cười vừa nói, cậu hỏi Lục Tri Chu: "Vì sao anh lại cảm thấy anh ta là bạn trai cũ của tôi?"
Lục Tri Chu không nhìn Tiêu Niên nói: "Tùy tiện đoán. "
Tiêu Niên hết biết nói gì: "Cái này cũng quá tùy tiện rồi đó."
Tiêu Niên đang muốn giải thích, Lục Tri Chu lại hỏi: "Bò sữa nhỏ là cái gì vậy?"
Tiêu Niên à một tiếng: "Biệt danh đi."
Lục Tri Chu: "Tại sao lại gọi cậu là bò sữa nhỏ?"
Tiêu Niên có chút lười giải thích: "Chuyện này có chút dài."
Lục Tri Chu vậy mà lại rất tò mò: "Vậy cậu chậm rãi nói."
Tiêu Niên suy nghĩ một chút: "Chuyện là như thế này, tôi và chú rể này quen biết nhau qua một sự kiện nhạc kịch của trường đại học, hai câu lạc bộ chúng tôi hợp tác. Sau đó lúc làm poster, có thể là chị gái nhỏ phụ trách thiết kế quá mệt mỏi nên gõ tên tôi thành bò sữa nhỏ."
Tiêu Niên vươn ngón trỏ ra, vẽ lên giữa không trung cho Lục Tri Chu xem: "Tiêu Niên là xiaonian, cô ấy gõ nhanh thành xiaonain, lúc nhận ra đã biến thành bò sữa nhỏ rồi."
"Còn là gõ thẳng vào bức ảnh trên poster. Lúc họp, đạo diễn phóng to poster nói với mọi người, tại sao chúng ta còn có người gọi là bò sữa nhỏ." Tiêu Niên nhún vai: "Cho nên hôm đó sau khi họp xong, mọi người bắt đầu gọi tôi là bò sữa nhỏ, cạn lời."
Lục Tri Chu nghe xong câu nói này, cười cười: "Rất đáng yêu."
Tiêu Niên ghét bỏ: "Không đáng yêu chút nào cả."
Một lát sau Lục Tri Chu lại hỏi: "Tử Diệc là ai?"
Tiêu Niên có chút kinh ngạc: "Anh nghe được ư."
Lục Tri Chu: "Nghe được."
Tiêu Niên: "Lỗ tai anh thật thính mà."
"Cậu ta là ai?" Lục Tri Chu hỏi: "Còn cần phải nói vào tai cậu."
Tiêu Niên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi vì lục Tri Chu đột nhiên có tâm đi tám chuyện, nhưng cậu vẫn trả lời.
"Ha ha." Giọng nói của Tiêu Niên cũng không biết sao lại có chút mất tự nhiên: "Cũng là bạn lúc đó cùng nhau hợp tác làm nhạc kịch."
Không biết tại sao Lục Tri Chu lại mẫn cảm như vậy, câu tiếp theo chính là: "Bạn trai cũ?"
Tiêu Niên lập tức nở nụ cười: "Sao người nào cũng là bạn trai cũ của tôi vậy, không phải." Cậu nói: "Anh ta là..."
Tiêu Niên nói tới đây đột nhiên dừng lại, sau đó cười cười với Lục Tri Chu: "Chỉ là bạn bè thôi."
Lục Tri Chu nói: "Cậu ta theo đuổi cậu?"
Tiêu Niên mở to hai mắt: "Cái này anh cũng đoán?"
Lục Tri Chu giọng điệu thản nhiên nói: "Quả nhiên là vậy."
Tiêu Niên: "Đỉnh, cái này mà cũng có thể đoán được."
"Nói như thế nào đây," Nghĩ vẫn còn đi một đoạn đường, Tiêu Niên dứt khoát nhớ lại chuyện này kể cho Lục Tri Chu, thỏa mãn tâm tư bát quái của anh: "Lúc ấy tôi và Trương Tử Diệc cũng là nhân vật chính của vở nhạc kịch đó, mọi người vẫn trao đổi bình thường mà."
"Sau đó sắp đến buổi biểu diễn, mọi người liền nói trước khi biểu diễn thả lỏng một chút nên thuê một cái biệt thự ăn uống ngủ nghỉ."
"Lúc đó tôi ngủ trưa ở ghế sô pha trong phòng khách, bởi vì quá nóng tôi mới nhớ tới bật điều hòa nên tôi mở mắt ra."
Tiêu Niên nói tới đây vỗ tay một cái: "Anh đoán xem tôi thấy cái gì?"
Lục Tri Chu làm một đồng đội không đủ tư cách, vậy mà chỉ nói một câu: "Ừm."
Tiêu Niên đành phải kích động một mình: "Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Trương Tử Diệc, mặt anh ta ở ngay đây này."
Tiêu Niên diễn tả một chút.
Lục Tri Chu nghe đến đây đột nhiên dừng bước: "Cậu ta muốn hôn cậu?"
Tiêu Niên gật đầu: "Đúng vậy."
Lục Tri Chu nhíu mày một cái: "Hôn rồi?"
Tiêu Niên xua tay: "Không có."
Tiêu Niên nói: "Mẹ nó dọa chết tôi, tôi liền đá anh ta một phát."
Có lẽ Lục Tri Chu tưởng tượng ra hình ảnh kia, anh bật cười.
"Đã vậy buổi tối còn phải cùng anh ta đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn nữa." Tiêu Niên nói xong lắc đầu: "AnhAnh ta ở khu vực đồ uống của siêu thị thổ lộ với tôi, chặn tôi ở con đường đó, để tôi nghe xong mới thả tôi đi."
Lục Tri Chu hỏi: "Cậu có chấp nhận không?"
Tiêu Niên chậm rãi quay đầu lại: "Ngài Lục Tri Chu, ngài có đang nghiêm túc nghe tôi nói không vậy hả?"
Lục Tri Chu cúi đầu cười: "Biết rồi."
Tiêu Niên vẫn nói: "Tôi chấp nhận anh ta là bạn trai cũ của tôi."
Lục Tri Chu: "Đúng vậy, ngài Tiêu Niên."
Tiêu Niên vì xưng hô này của Lục Tri Chu mà nở nụ cười.
Lục Tri Chu lại hỏi: "Sau đó thì sao?"
Tiêu Niên nhướng mày, không khỏi phun tào ra miệng: "Tôi không ngờ là anh còn nhiều chuyện như vậy đó, còn truy vấn đến cùng nữa."
Lục Tri Chu bất đắc dĩ: "Tôi không phải nhiều chuyện."
Tiêu Niên: "Vậy anh đây đang làm cái gì vậy?"
Lục Tri Chu không trả lời, mà lại hỏi: "Sau này hai người biểu diễn thành công không?"
Tiêu Niên gật đầu: "Thành công, biểu diễn là biểu diễn, cuộc sống là cuộc sống, nhưng sau khi biểu diễn kết thúc chúng tôi cũng không liên lạc nhiều. "
Lục Tri Chu ừ một tiếng: "Thời đại học cậu để tóc màu gì?"
Đề tài đột nhiên chuyển tới đây, Tiêu Niên có chút kinh ngạc.
Cậu suy nghĩ một chút, chắc là lúc nãy chú rể nói câu kia, chưa từng thấy cậu để tóc đen.
"Anh rất tò mò về tôi a ngài Lục Tri Chu." Tiêu Niên nói.
Lục Tri Chu: "Không được sao?"
Tiêu Niên gật đầu: "Có thể, đương nhiên có thể, hoan nghênh anh tò mò." Cậu sờ sờ tóc mình: "Nhuộm qua màu vàng, cũng từng nhuộm màu sáng, còn có màu nâu, đỏ, có màu nào nhìn bất lương cũng đều bỏ lên đầu."
Lục Tri Chu nghe xong nhìn mái tóc đen của Tiêu Niên.
Tiêu Niên hỏi: "Anh thích màu gì?"
Lục Tri Chu nở nụ cười: "Tôi thích cái gì cậu nhuộm cái đó?"
Tiêu Niên: "Cũng không nhất định, lỡ như anh thích màu xanh lá cây thì sao."
Lục Tri Chu nói: "Tôi không thích màu xanh lá cây." Anh lại nhìn mái tóc Tiêu Niên nói: "Đều có thể, màu gì cũng có thể được." Anh lại nói: "Nhưng vẫn không nên nhuộm tóc thường xuyên, không tốt. "
Tiêu Niên ngoan ngoãn: "Vâng thầy Lục."
Nói việc này không khéo hay không, bên này vừa mới nói tới Trương Tử Diệc, bọn họ chân trước đến homestay, chân sau Trương Tử Diệc cũng tới.
Lúc đó bọn họ đang đi lên cầu thang, liền nghe có người ở cửa gọi Tiêu Niên.
Tiêu Niên và Lục Tri Chu đồng thời quay đầu lại.
Lại đồng thời quay đầu liếc mắt nhìn nhau.
Trương Tử Diệc nhìn là chạy tới, thở hồng hộc, không mặc áo khoác, cà vạt cũng tháo ra.
Anh ta nói: "Tôi nghe Chu Bằng nói rằng cậu đã đến."
Tiêu Niên cười cười với hắn: "Đúng vậy, đã lâu không gặp."
Trương Tử Diệc nhìn người bên cạnh Tiêu Niên: "Tôi không biết anh ấy mời cậu."
Tiêu Niên a một tiếng: "Tôi đến thay mẹ tôi, tôi cũng không biết là cậu ấy kết hôn."
Trương Tử Diệc gật gật đầu: "Được rồi, hai người lên trước đi, tôi bận chút việc, có chuyện gì có thể tìm tôi, số điện thoại di động của tôi không thay đổi."
Tiêu Niên khách khí: "Được, số điện thoại di động của tôi vẫn là số kia."
Trương Tử Diệc vội vàng đến, lại vội vã rời đi, chuyến đi này của hắn, giống như đã phá vỡ sự cân bằng gì đó, không khí trong nháy mắt yên tĩnh.
Cho đến khi nhân viên phục vụ dẫn bọn họ rời đi, Lục Tri Chu vẫn không nói một lời.
"Một cái giường à."
Sau khi vào phòng, câu đầu tiên Tiêu Niên nói chính là cái này.
Bộ dáng Lục Tri Chu không quá để ý: "Tôi ngủ trên sô pha. "
Tiêu Niên ai một tiếng: "Tự mình chuốc lấy cực khổ mà, cũng không thể muốn hai gian phòng."
Lục Tri Chu không trả lời.
Tiêu Niên suy nghĩ một chút: "Nếu không buổi tối anh thử ngủ với tôi một giấc đi."
Lục Tri Chu lần này có phản ứng, tay mở vali dừng lại một chút.
"Ha ha ha tôi không phải nói ý kia." Tiêu Niên cũng phát hiện nó ra nghĩa khác, nhưng rất nhanh cậu lại nghịch ngợm: "Cũng có thể là ý tứ kia."
Lục Tri Chu: "Cậu ngủ, tôi ngủ trên sô pha."
Tiêu Niên chậc một tiếng trong lòng.
Phòng này là kiểu một phòng ngủ và một phòng khách, ghế sô pha ở bên ngoài, mặc dù trông không nhỏ nhưng cũng không lớn.
Lúc Lục Tri Chu kéo vali ra ngoài, Tiêu Niên lại nhấn mạnh với anh, nếu như không thoải mái thì: "Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh anh vào ngủ với tôi."
Giống như ở nhà, một cánh cửa, hai người hai thế giới.