- ----
Từ Lục Tri Chu mà nhìn, không cảm giác được người ngồi bên cạnh anh chính là mẹ của anh, giống như ngồi bên cạnh là người họ hàng khác ngồi cùng bàn, chỉ là thỉnh thoảng mẹ của anh hỏi vài vấn đề, Lục Tri Chu trả lời bà, không nói gì khác.
Không biết họ ở nhà mình ăn cơm có phải cũng là dáng vẻ này hay không.
Này cũng quá xa lạ, làm cho Tiêu Niên có mấy phần tò mò.
Bàn của họ khá gần với bàn chủ trì nên đồ ăn đã được dọn lên gần nửa bàn, chú rể và cô dâu cùng người nhà họ liền đến mời rượu.
Xem ra mặt mũi của mẹ Lục vẫn khá lớn, người bên kia vừa đi qua, trước tiên là chào hỏi bà, ấy người cười cười nói nói mấy câu liền cầm ly rượu lên. Tiêu Niên diễn tốt vai diễn nhỏ của mình, cũng cùng mọi người nâng ly rượu lên, đúng lúc này bên cạnh cậu xuất hiện một người.
"Tiêu Niên."
Tiêu Niên quay đầu, nhìn thấy Trương Tử Diệc.
Trước đó lực chú ý của Tiêu Niên vẫn luôn đặt trên người mẹ Lục, cậu không biết Trương Tử Diệc đứng ở đây bao lâu rồi.
"Aizz." Tiêu Niên đáp một tiếng, hỏi: "Cậu là phù rể à?"
Trương Tử Diệc cầm ly rượu của mình đưa qua một chút: "Đúng." Anh ta cười: "Cũng là giúp chú rể cản rượu."
Tiêu Niên cười đáp lễ: "Rất tốt, không tệ."
Tiêu Niên và Trương Tử Diệc đơn độc chạm ly, uống xong cũng giống như mọi người cùng nhau đặt ly rượu xuống bàn.
Trương Tử Diệc: "Liên lạc sau nhé!"
Tiêu Niên khách sáo: "Được."
Náo nhiệt nhanh chóng qua đi, rất nhanh trên bàn lại khôi phục sự yên tĩnh như lúc trước.
Sau đó mẹ Lục hành động, bbà đứng dậy, trước tiên nói với Lục Tri Chu một câu: "Mẹ có việc, đi trước." Lục Chi Chu gật đầu, mẹ Lục quay sang chào hỏi Tiêu Niên. Tiêu Niên lập tức đặt đũa xuống, ngoan ngoãn chào lại: "Vâng, hẹn gặp lại dì."
Tiêu Niên mỉm cười đưa mắt nhìn theo mẹ Lục rời đi, chờ đến khi thân ảnh bà biến mất, Tiêu Niên liền thả lỏng.
"Mẹ tôi khiến cậu căng thẳng à?" Lục Tri Chu vừa nói, vừa đem tôm đặt vào trong đĩa nhỏ của Tiêu Niên.
Cái đĩa nhỏ này đã trở thành cầu nối truyền hải sản có vỏ giữa Lục Tri Chu và Tiêu Niên. Hiện tại chỉ cần có món nào xuất hiện trên bàn, Tiêu Niên không cần nghĩ, liền biết nhất định có ăn, còn là loại ăn mà không cần động tay vào.
Tiêu Niên hạ thấp eo xuống một chút, nhìn chằm chằm vào tay Lục Tri Chu: "Nói không căng thẳng là nói dối."
Lục Tri Chu: "Căng thẳng cái gì?"
Tiêu Niên nhíu mày: "Mẹ chồng ngồi bên cạnh có thể không căng thẳng sao?"
Động tác trên tay Lục Tri Chu dừng lại một chút, quay đầu nhìn Tiêu Niên.
Tiêu Niên cụp mắt, giả cười với Lục Tri Chu.
Kìm nén hơn một tiếng đồng hồ, này không thể phát huy tốt.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tiêu Niên chớp mắt nhìn Lục Tri Chu: "Nếu tôi biểu hiện không tốt, mẹ anh không thích tôi, ngày tháng sau này của tôi có thể sẽ không được dễ chịu cho lắm."
Đại khái tâm tình của Lục Tri Chu không tệ, còn có tâm tư đáp lời Tiêu Niên: "Tôi không sống chung với họ."
Tiêu Niên: "Vậy cũng phải gặp mặt chứ?"
Lục Tri Chu suy nghĩ một chút: "Mỗi năm gặp nhau một lần vào dịp tết, tần suất gặp mặt như vậy, cậu có thể chấp nhận được không?"
Tiêu Niên bật cười.
Nói giống như thật vậy.
"Có thể, đương nhiên là có thể." Tiêu Niên cũng phối hợp theo.
Lục Tri Chu không tiếp tục đề tài này, Tiêu Niên cũng không nói nữa.
Sau đó, đồ ăn dần hết đã hơn tám giờ, đám anh em thời đại học của Tiêu Niên náo nhiệt lên. Tiêu Niên cúi đầu, cười trong đầu nói vài câu, ngẩng đầu nhìn Lục Tri Chu: "Anh trai, tôi cũng lui đây."
Lục Tri Chu dừng lại: "Đi đâu?"
Tiêu Niên quơ quơ điện thoại di động: "Bạn học của tôi tìm tôi rồi."
Lục Tri Chu hỏi: "Vậy còn tôi?"
Tiêu Niên sửng sốt.
Cậu không nghĩ tới Lục Tri Chu lại đem họ trói cùng nhau.
"Hay là..." Tiêu Niên suy nghĩ một chút: "Anh đi cùng tôi nha." Cậu đỡ lấy đầu nói với Lục Tri Chu: "Bạn học của tôi rất dễ gần, hơn nữa còn có tôi ở đây."
Lục Tri Chu lắc đầu nói: "Đùa thôi, cậu đi đi."
Tiêu Niên không đi, mím môi, mở to mắt nhìn Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu cười: "Muốn ở lại sao?"
Mắt Tiêu Niên cong cong: "Không ~ phải..." Cậu còn tủi thân hơn cả Lục Tri Chu: "Vậy anh phải làm sao bây giờ?"
Lục Tri Chu: "Tôi còn có chuyện khác."
Tiêu Niên "ồ" một tiếng, đột nhiên nhớ đến hôm qua Lục Tri Chu nói nguyên nhân cá nhân.
"Tôi đi đây." Tiêu Niên nói.
Lục Tri Chu: "Về sớm một chút."
"Biết rồi." Tiêu Niên đứng dậy: "Bạn nhỏ Lục Tri Chu ở một mình phải ngoan nha."
Lục Tri Chu ngẩng đầu nhìn Tiêu Niên. Tiêu Niên "hì" một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Tiêu Niên và đám bạn học này cũng đã lâu không gặp nhau, mấy tháng trước khi dẫn đội đến thành phố bên cạnh thi đấu, sau khi trận đấu kết thúc mới qua đây điên cuồng một lần.
Cho nên mọi người vẫn giống như lần trước, quen cửa quen đường trực tiếp đi đến quán Bar quẩy lên.
Mà trong phòng, khác biệt duy nhất chính là bối cảnh, người nhỏ nhất trong số bọn họ đã thoát ế rồi.
Vừa khéo, tuần trước mới thoát ế, vẫn là lần đầu tiên. Cho nên lần này mọi người liền không tha cho cậu ta, bắt cậu ta phải thành thật khai báo.
Mọi người vừa uống rượu vừa tán gẫu, nói qua nói lại liền uống nhiều một chút, dần dần chuẩn mực câu chuyện liền có màu sắc hơn.
Ở đây Tiêu Niên là người duy nhất chưa từng yêu đương, cho nên trong lúc này không tránh khỏi bị mọi người lôi ra trêu ghẹo.
Trong lòng Tiêu Niên khổ sở, cậu cũng muốn yêu đương nha, bọn họ mẹ nó thật ngọt ngào đấy.
Cái quỷ gì vậy?
Thậm chí, lúc chia sẻ chuyện giường chiếu. Người anh em ngồi bên cạnh Tiêu Niên còn quá trớn bịt chặt lỗ tai Tiêu Niên, nói không thích hợp với thiếu nhi.
Tiêu Niên: "Cút cút cút."
Một đám người đồng loạt cười rộ lên.
Ngay sau đó, chuẩn mực câu chuyện ngày càng rộng, kiểu tốc hành đó sau khi trải qua là thiêu đốt.
Mọi người đều nói sôi nổi, không giữ mồm giữ miệng, cái gì cũng dám nói, há miệng liền đến, tàu hỏa vội vã đi khắp nơi.
Lúc hẹn ra gặp mặt nói là cuối tuần, có thể tùy ý, vậy mà cuối cùng còn chưa tới mười hai giờ, mọi người ồn ào muốn giải tán rồi.
Người thì có gia đình, người thì có công việc, người thì có con.
Giải tán thì giải tán thôi, Tiêu Niên cũng uống nhiều, còn uống tiếp sợ rằng không trụ nổi.
Lúc về đến phòng trong khách sạn, Tiêu Niên cũng say rồi, đi một đoạn cầu thang ngắn mà như là cả đời.
Mật mã mở phòng cũng quên mất, đứng ở cửa tích tích tích cả nửa ngày. Cuối cùng vẫn là Lục Tri Chu ra mở cửa.
"Anh đến rồi."
Cửa mở, Tiêu Niên ngẩng đầu nhìn Lục Tri Chu nói vậy. Lục Tri Chu ngay lập tức phát hiện điều không đúng: "Uống bao nhiêu?"
Tiêu Niên xua tay: "Không biết."
Trên đường về nhà rất kiên cường, không cần người đưa về, bước đi cẩn thận. Lúc này nhìn thấy Lục Tri Chu, trong nháy mắt Tiêu Niên cái gì cũng không biết.
Thậm chí bước một bước cũng không muốn bước, trực tiếp ngã vào lòng Lục Tri Chu. Lục Tri Chu tay mắt lanh lẹ đỡ lấy Tiêu Niên.
"Ôm tôi vào." Tiêu Niên dường như biết Lục Tri Chu nhất định sẽ ôm lấy mình, một chút cũng không khách sáo. Lục Tri Chu thở dài, cúi người bế Tiêu Niên lên, thuận tiện dùng một chân đóng cửa lại.
"A... Lục Tri Chu." Tiêu Niên nắm quần áo của Lục Tri Chu: "Cho tôi ngửi một chút."
Lục Tri Chu: "Rốt cuộc uống bao nhiêu rồi?"
Tiêu Niên chôn đầu vào trong quần áo của Lục Tri Chu: "Không biết nha, không biết. Liên tục uống liên tục uống, đau đầu quá đi, đau đầu quá."
Đi đến phòng khách, Lục Tri Chu đặt Tiêu Niên nằm trên ghế sofa.
"Anh đi đâu?" Tiêu Niên thấy Lục Tri Chu muốn đi, nắm lấy tay áo anh.
Lục Tri Chu nói: "Pha cho cậu ly nước mật ong."
Tiêu Niên lộ ra biểu cảm nghi hoặc: "Nơi này còn cung cấp mật ong à."