- ----
Đèn của phòng khách rất sáng.
Sáng đến mức giống như muốn chiếu lên làm cho cả đồ đạc trong nhà đều có thể xem bộ dáng của Tiêu Niên lúc này.
Cậu có hình dáng gì, bộ dáng ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan hơn được nữa.
Căn bản không cần Lục Tri Chu làm gì, Tiêu Niên cũng rất tự giác theo Lục Tri Chu đến phòng khách, thành thật ngồi xuống bên cạnh Lục Tri Chu, lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối.
Lục Tri Chu chậm rãi click vào màn hình trên laptop, trên khóe miệng dường như còn mang một chút ý cười.
Chuyến bay từ thành phố A đến thành phố B còn rất nhiều, Lục Tri Chu mở ra rồi đưa cho Tiêu Niên.
"Chọn thời gian đi."
Tiêu Niên hỏi: "Anh đều có thể sao?"
Lục Tri Chu: "Đều có thể."
Tiêu Niên suy nghĩ một chút: "Chúng ta ăn bữa trưa rồi đi, thêm cả thời gian trên đường đi, vừa vặn đến đó ăn cơm tối."
Lục Tri Chu ừm một tiếng, nhấp chuột vào chuyến bay ba giờ, quay đầu dùng ánh mắt dò hỏi Tiêu Niên.
Tiêu Niên gật đầu với anh.
"Nhưng mà tôi không về cùng anh đâu, tôi ở lại thêm một hai ngày." Tiêu Niên nói.
Lục Tri Chu hỏi: "Tại sao?"
Tiêu Niên: "Hẹn mấy mấy bạn học thời đại học, đã lâu không gặp rồi, vừa lúc là cuối tuần."
Lục Tri Chu gật gật đầu: "Cậu tốt nghiệp đại học thành phố B."
Tiêu Niên hơi kinh ngạc: "Anh biết sao?"
Lục Tri Chu: "Có biết đến."
Tiêu Niên không hiểu sao có chút vui vẻ, không nhịn được ngồi càng ngoan ngoãn.
Lục Tri Chu tiếp tục bấm vào laptop của anh, miệng nói: "Cùng nhau."
Tiêu Niên nghi hoặc: "Anh cũng phải ở lại đây nhiều thêm một hai ngày?"
Lục Tri Chu điền thông tin cá nhân của Tiêu Niên: "Ừm."
Tiêu Niên: "Tại sao thế?"
Lục Tri Chu không biết là bởi vì số căn cước của Tiêu Niên, hay là bởi vì phải suy nghĩ mà câu trả lời của anh kéo dài.
Anh nói: "Lý do cá nhân."
Trả lời câu này thì Tiêu Niên không tiện hỏi nữa.
Cậu quay đầu xem số căn cước của mình trong laptop, cười cười: "Trí nhớ thầy Lục thật tốt, có thể viết ra số căn cước của tôi luôn."
Lục Tri Chu: "Không khó."
Thời gian sau đó, Tiêu Niên vẫn bảo trì tư thế ngồi ngoan ngoãn nhìn Lục Tri Chu mua vé.
Sau khi thông báo mua vé thành công hiện lên, Tiêu Niên cong cong đôi mắt mà cười với Lục Tri Chu: "Thầy Lục ngài còn có việc gì không?"
Lục Tri Chu cũng không vội trả lời, giả vờ khóa màn hình, để laptop sang một bên: "Để tôi nghĩ xem."
Trong lòng Tiêu Niên: "%; @?"
Trên mặt Tiêu Niên lại là: Hì hì ngài muốn nghĩ gì thì nghĩ.
Lục Tri Chu nghĩ như vậy, quả thực suy nghĩ một hồi lâu, Tiêu Niên thậm chí không phân biệt được là anh rốt cuộc có việc thật hay là chỉ thuần túy muốn trêu chọc cậu.
Thật lâu sau Lục Tri Chu mới hỏi: "Sáng mai muốn ăn cái gì?"
Tiêu Niên ha một tiếng: "Này phải làm phiền thầy Lục rồi, tôi muốn ăn mì trứng gà thêm xúc xích."
Lục Tri Chu bật cười: "Được."
Tiêu Niên tiếp tục ngoan ngoãn, hai mắt mở to chờ đợi Lục Tri Chu. Bây giờ Lục Tri Chu mới không làm khó dễ Tiêu Niên nữa: "Hết rồi."
Tiêu Niên lúc này mới đứng lên, hai chân đứng khép lại, đặt hai tay ở trên bụng, gật gật đầu với Lục Tri Chu: "Được, ngài Lục Tri Chu ngủ ngon."
Lục Tri Chu ngẩng đầu nhìn cậu: "Ngài Tiêu Niên ngủ ngon."
Mãi đến tận khi Tiêu Niên trở về phòng, lên giường, đắp kín chăn, cậu mới phát hiện ra khóe miệng của cậu...
Sao lại cười đến không thể ngừng lại?
Tiêu Niên ho khan hai tiếng, vỗ vỗ mặt của mình để cho nó khôi phục bình thường, sau đó lập tức kéo chăn lên.
Đêm nay cậu ngủ sớm, tỉnh lại sau khi ngủ đã thì phát hiện mới tám giờ sáng. Mà cho dù là giờ này thì ngài Lục Tri Chu của chúng ta cũng đã rời giường.
Tiêu Niên mang cái đầu như cái ổ gà ra khỏi phòng, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi cà phê từ trong phòng bếp bay ra.
Từ xa nhìn lại, Lục Tri Chu mặc một bộ áo sơ mi trắng, ống tay áo kéo lên trên khuỷu tay, cũng không biết là đang làm gì.
Tiêu Niên nhìn bóng lưng Lục Tri Chu, đột nhiên có chút xuất thần. Trong phút chốc, đầu óc cậu lại nghĩ, nếu mỗi sáng cậu tỉnh lại đều có thể nhìn thấy Lục Tri Chu thì tốt biết bao.
Bọn họ vẫn luôn tiếp tục như này thì tốt biết bao.
Vì để mình không mơ mộng nữa, Tiêu Niên thừa dịp Lục Tri Chu còn chưa phát hiện ra cậu vội vã đi vào phòng tắm.
Khi cậu đi ra Lục Tri Chu đã ngồi bên bàn ăn, Tiêu Niên đi qua chào hỏi anh cũng không ngạc nhiên, nói một tiếng "Chào" liền để bánh sandwich xuống rồi đứng lên.
Tiêu Niên nghi hoặc: "Anh không ăn hả?"
Lục Tri Chu: "Nấu mì cho cậu."
Tiêu Niên nước mắt lưng tròng: "A ~ Lục..."
Lục Tri Chu cắt ngang lời cậu: "Ngậm miệng."
Tiêu Niên cười rộ lên: "Ok."
Lục Tri Chu nấu ăn thật sự không có gì để chê, Tiêu Niên sợ mình ăn nhiều đến mức không thèm nhìn mấy nhà hàng ở bên ngoài nữa luôn.
Sau khi ăn xong, hai người hẹn thời gian xuất phát, Tiêu Niên liền ra ngoài.
Không vì cái gì khác, cậu chỉ là muốn nhuộm đen mái tóc màu lam nhạt trên đầu, thuận tiện mua thêm một bộ quần áo. Dù sao cũng là tham gia hôn lễ của người khác, còn là đại biểu cho nhà họ Tiêu, bề ngoài vẫn phải làm. Lục Tri Châu cũng thay áo sơ mi, quần tây, vì vậy cậu cũng phải sửa soạn một chút.
Tất nhiên là sau khi kết thúc, tất cả những thứ này cậu chắc chắn sẽ tìm mẹ mình để đòi lại.
Muốn đi hai ngày, Tiêu Niên tính toán thời gian ăn cơm xong liền về nhà, sau đó kéo cái vali lúc trước dùng đến nhà Lục Tri Chu ra.
Vali cơ bản đã trống rỗng, căn phòng này cũng có rất nhiều thứ mới, giống như cậu thực sự sẽ ở lại. Đứng trước vali ngẩn người một hồi, Tiêu Niên đột nhiên phát hiện hôm nay mình suy nghĩ hơi nhiều, vì thế ghét bỏ chậc một tiếng.
Đơn giản thu dọn một chút, mang theo một cái balo nữa là xong.
Trùng hợp vừa ra khỏi cửa liền bắt gặp Lục Tri Chu, anh cũng kéo vali từ trong phòng đi ra.
"Trùng hợp quá ngài Lục Tri Chu." Tiêu Niên cười với Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu trả lời "Trùng hợp", sau đó nhìn Tiêu Niên từ trên xuống dưới.
"Thế nào?" Tiêu Niên sờ sờ tóc mình trước: "Thoạt nhìn thật ngoan có phải không?" Nói xong cậu lại xoay một vòng: "Cái này được chứ?"
Lục Tri Chu gật đầu: "Rất đẹp trai."
Hiếm thấy Lục Tri Chu nghiêm túc khen cậu như vậy, Tiêu Niên ồ một tiếng, ánh mắt lập tức cong lên.
"Đẹp trai ở đâu?" Tiêu Niên ba bước cũng thành hai bước tiến lên phía trước: "Là quần áo hay tóc, hay là giày mới của tôi?"
Lục Tri Chu: "Đều đẹp trai."
Tiêu Niên không bỏ qua, tiếp tục hỏi: "Anh thích tôi mặc như vậy à? Anh thích mái tóc đen của tôi?"
Lục Tri Chu lắc đầu: "Không phải."
Tiêu Niên nghi hoặc: "Không phải?"
Lục Tri Châu nói: "Cậu vẫn luôn rất đẹp trai, không liên quan gì đến cách ăn mặc hôm nay."
Tiêu Niên cười đến mắt càng cong, trong lòng cũng vui vẻ nở hoa.
Giống như được hàng ngàn vạn người khen ngợi cũng không bằng Lục Tri Chu thuận miệng nói một câu như vậy.
Anh thậm chí còn cảm thấy sao Lục Tri Chu lại có thể nói ra lời như vậy. Cho nên Tiêu Niên đây kích động rồi.
Xong đời rồi.
"A ~ vẫn luôn rất đẹp trai, hiện tại mới nói," Tiêu Niên đắc ý đến miệng cũng muốn nhếch lên trời: "Cho nên kỳ thật là thầy Lục vẫn luôn yêu thích tôi à?"
Tiêu Niên nói đến không giữ mồm giữ miệng, nói xong lời này mới thấy được vấn đề này kỳ lạ đến mức nào.
Vì thế cậu không đợi Lục Tri Chu nói chuyện, lập tức bổ sung thêm một câu: "Anh dám nói không thích tôi sẽ giết anh ngay lập tức."