Ta không rảnh để ý, tiến lên trêu đùa Thái tử Hoắc Thần, xui thằng bé gọi ta là mẫu phi.
Ta chậm rãi biến mình thành trưởng tỷ mà sống.
Thậm chí tùy tiện tiến vào Trữ Tú cung, Hoắc Nhiên biết nhưng cũng không ngăn cản.
Hôm đó, chứng đau đầu của Hoắc Nhiên phát tác, lại lảo đảo xông vào Trữ Tú cung, nhìn thấy ta, hắn mê man trong nháy mắt, sau đó thuận theo dán mặt lên mu bàn tay ta, giống như chúng ta hồi nhỏ thường làm thế với trưởng tỷ, trong miệng nói liên miên lải nhải: “Bích Vân, Bích Vân…”
Ta kịp thời uốn nắn: “Bệ hạ, ngài lại quên à, khuê danh của thiếp thân là Thẩm Châu Vân, Thẩm Bích Vân là trưởng tỷ của ta, đã sớm qua đời vào năm Thánh Đức thứ tư, là do một tay Bệ hạ gây ra, người không nhớ sao?”
Hắn một lần nữa tỉnh táo lại, hối hận, ảo não, giống như mấy lần mọi ngày, cũng rời khỏi Trữ Tú cung như chạy trốn.
Chuyện trôi qua, nhưng trước giờ đều không truy cứu ta.
Áo gấm, trâm cài, vòng ngọc, ban thưởng không ngừng, đều là kiểu dáng trưởng tỷ thích lúc trước, ta hưởng thụ từng thứ một.
Người trong hậu cung đều nói ta chính là cái bóng của Hoàng Quý Phi, âm hồn bất tán.
Ta từ chối cho ý kiến.
Cuối cùng, năm năm sau, Lạc gia dần dần suy thoái, Hoắc Nhiên phong ta lên làm Hoàng Quý Phi.
Phân vị giống trưởng tỷ như đúc.
Ta mỉm cười đồng ý, tiếp nhận Phượng ấn, bắt đầu giúp hoàng hậu quản lý lục cung.
Ta nghĩ, Hoàng hậu thật sự là một nữ tử thông minh, nhìn thấu mọi chuyện, hoàng tử độc nhất vô nhị, chỉ có thể được sinh ra từ trong bụng trưởng tỷ.
Những năm này, Hoắc Nhiên sủng hạnh không ít phi tử, cũng có hoàng tử, công chúa khác, nhưng từ trước tới giờ không có hoàng tử nào vượt qua được Thái tử.
Tam hoàng tử không biết lựa lời nói, nhục mạ mẹ đẻ của Thái tử là thứ nữ nhân gả hai lần, không biết liêm sỉ.
Tin tức truyền đến tai Hoắc Nhiên, mẫu phi hắn ta bị đày vào lãnh cung, mà hắn ta đã sớm bị đuổi tới vùng đất nghèo nàn, không có chiếu chỉ không được hồi kinh.
Dưới sự mặt dày của ta, Thái tử càng ngày càng gần gũi với ta, có một ngày, thằng bé chần chừ hỏi ta: “Dì ơi, Đoan Tuệ Hoàng Quý Phi là người như thế nào?”
Ta nhìn mình trong gương đồng, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều là cái bóng của trưởng tỷ, muốn nói cho thằng bé biết, ta rất giống nàng.
Nhưng cuối cùng, ta loay hoay thảo dược trong tay, nói cho thằng bé biết: “Nàng là một người rất tốt, rất tốt.”
Lại ba năm nữa trôi qua, Hoàng hậu bệnh nặng hấp hối.
Trong những năm Lạc gia bị phán lưu đày, nàng ấy đã chịu không ít cực khổ, thân thể đã sớm sụp đổ, ráng chống đỡ những năm này hoàn toàn là bởi vì gia tộc.
Ta nhìn khuôn mặt héo tàn của nàng ấy, không khác gì trưởng tỷ ngày xưa.
Thiện ác có báo, báo ứng không sai.
Nên trách nàng ấy sao?
Cũng không nên.
Trước khi Hoàng hậu nhắm mắt, nàng ấy nhìn về phía ta, giống như đang kể lại một câu chuyện cũ xa xưa: “Lúc trước bản cung có một muội muội ruột thịt, trắng trẻo đáng yêu, đáng tiếc bởi vì ta mà c.h.ế.t yểu, hôm đó khi nhìn thấy ngươi, bản cung cảm thấy ngươi rất giống muội ấy, tuổi tác tương tự, bản cung vốn định mang ngươi đi, đáng tiếc…”
Đáng tiếc là trưởng tỷ đưa ta ra khỏi lồng giam kia, từ đó bảo vệ ta suốt nửa đời không phải lo nghĩ.
Cuối cùng, nàng ấy không còn sức lực mà cười với ta một cái: “Tiểu Lục Lục, bản cung rất thích hương mà ngươi điều chế. Còn nữa, Hoàng Quý Phi rất đẹp, nhưng ngươi nên có cuộc đời của riêng mình.”
Ta cụp mí mắt, không chút gợn sóng.
Sau khi hồi cung, ta say mê điều chế hương liệu, chỉ có duy nhất điểm này không giống trưởng tỷ.
Hoắc Nhiên nói, ta nhuốm đầy mùi thuốc, không còn giống nàng.