17
Sau khi Hoàng hậu qua đời, hậu cung ngo ngoe muốn động, các phi tần có hoàng tử đều nhắm đến Hậu vị.
Thái tử lo lắng, ta vỗ vai thằng bé trấn an.
Vị trí của thằng bé, chỉ cần Hoắc Nhiên vẫn còn, sẽ không có ai dám động tới.
Ta thay váy múa, công khai múa một điệu Nghê Thường Vũ Y trên dạ yến.
Trưởng tỷ ngày xưa thành danh bằng điệu múa này.
Dù bây giờ tuổi tác của ta đã lớn, múa hơi tốn sức, có hơi vẽ mèo không thành ngược lại ra chó.
Nhưng hiệu quả vẫn rất rõ rệt.
Ngày hôm sau, Thánh chí sắc phong ta làm Hậu được ban xuống.
Cùng với đó là một Thánh chỉ cho Thẩm gia về kinh.
Ta vuốt váy múa từng chút một, ta nghĩ, Hoàng hậu quả thật rất thông minh, ở chỗ Hoắc Nhiên, tên tuổi của trưởng tỷ rất có tác dụng.
Chứng bệnh ở đầu của Hoắc Nhiên càng thêm nghiêm trọng.
Nghiêm trọng đến mức phải uống rượu thâu đêm, không ngủ không nghỉ, mới có thể ngừng đau nhức.
Ta cởi bỏ hoa phục Hoàng hậu, thay y phục màu lam mà trưởng tỷ yêu thích nhất khi còn ở khuê phòng, ta bước vào trong điện, nhóm lửa đốt hương an thần.
Hoắc Nhiên đột nhiên yên tĩnh lại, lập tức nhìn chằm chằm vào động tác của ta không chớp mắt, gương mặt kia thấm nỗi khó khăn vất vả, nhưng lúc này, ta dường như lại nhìn thấy thiếu niên mấy năm trước nấp sau lưng trưởng tỷ từ trong ánh mắt hắn.
Hắn ôm eo ta, khóc ròng ròng: “A tỷ, tỷ trở về rồi sao? Là ta sai rồi, là A Nhiên sai rồi, ta không nên ép tỷ.”
“Nhưng vì sao tỷ, vì sao tỷ không quan tâm đến ta.”
Trong mắt hắn chợt lóe lên vẻ tàn ác: “Thôi Thập An đáng chết, cha con bọn họ đều đáng chết, hắn cướp mất tỷ, tỷ vốn nên là của ta.”
Ta vuốt ve mặt của hắn, giống như đang nhìn một người đáng thương.
Vẻ mặt khát khao của hắn trong nháy mắt đã trở nên bối rối, đẩy ta ngã trên mặt đất, kêu ta cút ra ngoài.
Ta không phải trưởng tỷ.
Trong lòng chúng ta đều biết rõ.
Giữ lại ta trong cung gây sóng gió, chỉ là do hắn muốn làm mình tê liệt mà thôi.
Trưởng tỷ vẫn còn sống, chỉ là giận hắn, không muốn để ý đến hắn mà thôi.
Sau đêm đó, sức khỏe của Hoắc Nhiên ngày càng yếu kém.
Hắn bắt đầu ngày ngày gọi Thái tử đến trước giường, dạy bảo chuyện chính sự.
Dù Thái tử… Ta đếm đầu ngón tay, chỉ mới mười hai tuổi.
Cũng đủ rồi, rất lâu rồi.
Ta nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn trong gương đồng, quả thực rất lâu rồi.
18
Hoắc Nhiên băng hà vào nửa đêm.
Lúc hắn ra đi, ta canh giữ ở bên giường, nhắc nhở hắn hết lần này đến lần khác rằng trưởng tỷ chưa từng yêu hắn.
Trưởng tỷ hiện giờ, tất nhiên đã nối lại tiền duyên với Thôi Thập An, vô cùng mỹ mãn.
Lúc hắn chết, mắt cũng không nhắm lại, ta run tay vuốt mắt hắn nhắm lại.
Ta cười, cười rồi bật khóc.
Ta cũng nhớ trưởng tỷ.
Thái tử kế vị, ta trở thành Thái hậu, chuyển tới Từ Ninh cung.
Hôm đó, ta xoa đầu Hoắc Thần, hoảng hốt trong chốc lát, ta nói với thằng bé: “Mắt của con rất giống nàng.”
“Con đường sau này, con phải tự mình đi.”
Hoắc Thần không hiểu lắm, triều cục ổn định, Hoắc Nhiên đã sớm giải quyết loạn trong giặc ngoài giúp thằng bé, thằng bé chỉ cần làm quân chủ anh minh, an ổn trải qua cả đời này là đủ rồi.
Ta lấy viên thuốc đã chuẩn bị từ lâu ra, trong khoảnh khắc nhắm mắt lại, ta nhìn thấy trưởng tỷ dịu dàng đứng ở trước cửa.
Nàng tới đón ta.