Giấc Mộng Thiếu Niên

Chương 12




Rất lâu sau, vẻ mặt Hoắc Nhiên suy sụp, ép ra hai chữ khỏi khóe miệng: “Đừng mơ.”

 

“Cho dù nàng chết, cũng phải chôn trong Hoàng lăng.”

 

Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, gằn từng chữ từng câu: “Huynh trưởng… Đủ rồi, những nỗi nhục mà huynh phải chịu đó, tỷ tỷ đã sớm trả sạch rồi, thứ huynh không thể buông bỏ chỉ là vì nàng không yêu huynh, trước giờ chưa từng yêu huynh.”

 

Hắn nhắm lại hai mắt, bóp cổ ta nổi cơn điên, kêu ta ngậm miệng.

 

Nhưng cuối cùng, hắn nhìn gương mặt dần dần mất đi huyết sắc của trưởng tỷ, thất thần hồi lâu, hốc mắt hắn ửng đỏ, vươn tay chậm rãi lau giọt nước mắt chưa khô cho trưởng tỷ, sau đó giống như đưa ra một quyết định khó khăn, giọng điệu nghiêm nghị nói: “Đi đi, đều đi đi.”

 

“Ta đã đồng ý với nàng, không thương tổn bất cứ người nào của Thẩm gia, các ngươi đi đi.”

 

15

 

Khoảnh khắc xe ngựa lái rời khỏi Hoàng cung, ta xốc màn kiệu lên, thấy Hoắc Nhiên ôm tiểu Thái Tử đứng thẳng trên tường thành.

 

Trưởng tỷ quay đầu qua chỗ khác, ho hai tiếng, cũng không muốn nhìn thêm nhiều.

 

Chúng ta trở về nhà cũ Thôi phủ, ở đây có người mà nàng yêu nhất.

 

Trưởng tỷ ra đi vào một buổi sáng sớm sương mù.

 

Tựa trên bia mộ của Thôi Thập An, giống như mấy ngày nay, lặng lẽ kể lại nỗi nhớ nhung của mình.

 

Ta đứng dậy gọi nàng vào ăn cơm, không có tiếng trả lời, ta không khỏi rơi lệ lã chã.

 

Một người một bia, dựa sát vào nhau.

 

Ta nhớ tới lúc Thôi Thập An chưa qua đời, trưởng tỷ ham mê ăn thêm một chút đồ ngọt cũng bị huynh ấy lải nhải một hồi lâu, bây giờ trưởng tỷ mang dáng vẻ này đi gặp huynh ấy, chắc chắn huynh ấy sẽ rất đau lòng.

 

Ta hợp táng bọn họ, trong phòng có kinh Phật trưởng tỷ tự tay chép những ngày qua, ta không biết là vì tiểu chất tử Thôi Nguyện, hay vì tiểu công chúa Trường Lạc.

 

Tóm lại, là vì trưởng tỷ muốn tự mình chuộc tội, ta đốt hết đi, hi vọng bọn họ đừng trách nàng.

 

Nàng cũng chỉ là thân bất do kỷ.

 

Làm xong mọi chuyện, ta hâm nóng bầu rượu cho bản thân, dựa dưới cây, một mình tự uống.

 

Thẩm gia đã sớm tan tác khắp nơi, mẹ cả đi theo phụ thân, quay về nhà cũ ở Dương thành.



 

Mà không có trưởng tỷ, Thẩm gia trước giờ chưa từng là nhà của ta.

 

Ta quay về Hoàng cung.

 

Mặc y phục ngày xưa trưởng tỷ thích nhất.

 

Lúc nhìn thấy ta, ta nhìn thấy ánh mắt Hoắc Nhiên lóe sáng.

 

Ta bây giờ có tám phần giống trưởng tỷ hồn nhiên ngày xưa.

 

Nhưng ánh sáng trong mắt hắn chợt tắt lụi, nhanh chóng chuyển thành chán ghét, tin trưởng tỷ đã chết, hắn đã sớm biết rồi.

 

Ta tiến lên lấy lòng nắm chặt tay của hắn: “Bệ hạ nhìn xem, ta và trưởng tỷ giống nhau như thế, Bệ hạ coi ta là trưởng tỷ không được sao? Ta có thể bắt chước mỗi một tiếng nói, hành động của nàng.”

 

Hắn nghiêm túc dò xét ta, dường như thật sự xuyên qua ta mà thấy được trưởng tỷ cười dịu dàng với hắn ngày xưa.

 

Hắn vẫn giữ ta lại, nhưng lại chưa bao giờ sủng hạnh ta.

 

Vậy thì thế nào?

 

Ta càng ra sức bắt chước trưởng tỷ, phi tần trong hậu cung nói ta lòng dạ bất chính, trưởng tỷ không còn nữa, vì quyền quý mà ta có thể bỉ ổi đến mức này.

 

Thẩm gia, đã từng là thế gia danh giá, lại nuôi dạy ra loại nữ nhi như này.

 

Ta không quan tâm.

 

Ta muốn nhắc nhở Hoắc Nhiên hết lần này đến lần khác về những quá khứ khiến hắn đau khổ kia.

 

Cuộc sống về sau dài như vậy, hắn có được giang sơn vạn dặm, vô số mỹ nhân.

 

Lỡ đâu một ngày nào đó hắn hoàn toàn quên mất trưởng tỷ thì sao?

 

Vậy chẳng phải quá lời cho hắn rồi sao?

 

16

 

Hoàng hậu nhíu mày nhìn ta, cũng không hiểu.

 

“Tiểu Lục Lục, rời khỏi hoàng cung, ngươi sẽ có một đời rất tốt. Ngươi không giống như chúng ta, thân bất do kỷ.”