Nói đến đây, trên mặt Hoàng hậu hiện vẻ căm hận, nhìn đôi mắt màu hổ phách của nàng ấy, trong đầu ta đột nhiên hiện lên một chút hình ảnh, đó là năm ta sáu tuổi, trưởng tỷ còn chưa đón ta đến viện của mẹ cả.
Vào một buổi chiều mặt trời rực rỡ, ta buồn bực ngán ngẩm, nằm trên nóc nhà, một nữ hài mặc áo đỏ xuất hiện, có lẽ nhìn ta quá mức chật vật nên nàng ấy cau mày hỏi ta: “Ngươi là nô tỳ của ai, lăn lộn thê thảm như vậy, có muốn về Lạc phủ với ta hay không?”
Ta còn chưa kịp trả lời, ma ma chưởng sự hầm hầm giận dữ hét to với ta: “Tiểu Lục, xuống đây.”
Tất cả chuyện ăn ở của ta đều nằm trong tay ma ma, đương nhiên ta không dám thất lễ, chậm rãi ung dung bò xuống dưới.
Đương nhiên ta cũng không để ý đến tiểu cô nương lớn hơn ta vài tuổi với đôi mắt màu hổ phách sau lưng.
Nàng ấy có thể giúp được ta chuyện gì chứ, cha ta, tổ mẫu của ta đều không muốn để ý đến ta.
14
Bệnh tình của trưởng tỷ càng thêm nghiêm trọng.
Ta cực nhọc chăm sóc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi yên ổn nhưng vẫn tốn công vô ích.
Nàng không nghe ta khuyên can, may quần áo cho tiểu chất tử Thôi Nguyện suốt ngày đêm, trong miệng thì thào: “Không nhìn thấy A Nguyện lớn lên lấy vợ sinh con, Thập An, chàng đừng trách thiếp“
Trong lòng ta cho rằng có thể giấu được nàng.
Thế nhưng không thể.
Ta vừa mới đi qua phòng bếp nhỏ để canh súp nhân sâm mạch nha một lát, lúc trở về đã nhìn thấy trưởng tỷ bất lực ngã gục trên mặt đất, bờ môi ngập ngừng muốn nói, giống một cây khô.
Nàng quay khuôn mặt tiều tụy về phía ta, ngược lại lại có vẻ cực kỳ bình tĩnh: “Tiểu Lục, A Nguyện đã sớm ra đi rồi, có đúng không?”
Ta bất an nhìn về phía tờ giấy nàng nắm chặt trong tay.
Sao ta lại quên mất, đám người Thẩm gia kia bị dồn vào đường cùng, hy vọng duy nhất bây giờ chính là trưởng tỷ.
Bọn hắn vẫn chắc chắn trong lòng Hoắc Nhiên có trưởng tỷ.
Ta cúi đầu trầm mặc trong chốc lát.
Trưởng tỷ biết, ta không biết nói dối.
Nàng gào khóc, rồi cầm kéo, không để ý đến cung nhân khuyên can, lao thẳng đến Thừa Đức điện chỗ Hoắc Nhiên, bóng dáng gầy yếu, thất tha thất thểu, toàn thân chật vật.
Không còn vẻ tự phụ của quý nữ ngày xưa.
Ta vội vàng đuổi theo, nghe thấy tiếng chất vấn thê lương của trưởng tỷ: “Vì sao lại lừa ta? Ngươi đã đồng ý, sẽ thả thằng bé.”
Cách rèm cửa, ta không nhìn rõ vẻ mặt của Hoắc Nhiên, chỉ nghe thấy giọng hắn mát lạnh, giống như lớp băng chưa tan hết trên mặt hồ khi vào đông, từng câu từng chữ đ.â.m thẳng vào lòng người: “Nó c.h.ế.t bệnh, có liên quan gì đến trẫm?”
“Giống như Trường Lạc c.h.ế.t đuối trong hồ, có liên quan gì đến Hoàng Quý Phi, không phải sao? Thẩm Bích Vân, rõ ràng là ngươi nhẫn tâm hơn, trơ mắt nhìn con bé giãy dụa trong hồ, cho đến khi tắt thở.”
“Trẫm cũng muốn biết, ngươi cũng là mẫu thân của Trường Lạc mà, sao lại nặng bên này nhẹ bên kia chứ?”
Tiếng khóc của trưởng tỷ như tiếng nghẹn ngào của con thú nhỏ, rất nhanh đã không còn một tiếng động nào, giọng nói lo lắng của Hoắc Nhiên truyền đến: “Truyền thái y, mau truyền thái y!”
Ta cũng không thể nào nhẫn nại được nữa, đẩy nội thị ra, nhanh chân bước vào đại điện, ta trông thấy Hoắc Nhiên ôm trưởng tỷ đã hôn mê, vẻ mặt lo lắng, trên cổ đã có một vết thương, m.á.u thịt tung tóe, nhưng hắn lại giống như không thèm để ý.
Ta không biết lấy sức lực ở đâu ra để đẩy hắn ra, ôm lấy trưởng tỷ đã sớm gầy trơ cả xương, cầu xin hắn thả tỷ muội chúng ta xuất cung, lợi dụng cũng được, trả thù cũng được, thật lòng cũng được, mục đích của bọn họ đã đạt được rồi.