Giấc Mộng Thanh Xuân

Chương 44: Chấp nhận




Tối đó thầy nhắn tin hỏi thăm tôi nhưng mà tôi không có đủ dũng khí để trả lời. Tôi giữ sự im lặng đó, cả đêm không chợp mắt. 

Trằn trọc suốt một đêm, tôi biết rõ thứ tình cảm đơn phương này của tôi vốn dĩ đã không có kết quả. Và tôi cũng biết với độ tuổi này của mình dù có nói ra chữ "yêu" thì cũng chỉ như một đứa trẻ con đang háo hức với trò chơi gia đình. Tôi đã mất cả một đêm để nghĩ rằng thứ tình cảm này đến một cách nhanh chóng thì sẽ có một lúc nào đó nó sẽ rời đi mà không cần một lời từ biệt. Nên mang theo sự chờ mong và hy vọng để tới trường, tôi đi qua sân trường nơi đông đúc nhộn nhịp nhất trường. Ngày hôm nay trời còn hửng nắng, tia nắng vàng ươm ấm áp xóa tan đi cái giá rét giữa mùa đông. Tuy rằng ngồi một chỗ sẽ hơi cóng người nhưng chỉ cần chạy nhảy ngoài sân một lúc thì mồ hôi ứa ra ướt đầy khuôn mặt. 

Cái nắng này như đang nhắc nhở tôi rằng mùa xuân đang đến gần. Năm nào cũng vậy, mùa đông chờ mòn mỏi nhưng lại rời đi rất nhanh. Chỉ có mùa hè dài đăng đẳng, sự nóng nực oi bức qua vài tháng nữa lại đến. Nhưng đến lúc đó thì tôi cũng không còn ở lại ngôi trường này nữa. 

Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng nảy sinh sự luyến tiếc. 

Tôi nắm chặt hai bên dây đeo của cặp sách, dặn lòng không được có những suy nghĩ linh tinh. Lủi thủi đi lên lớp nhưng mà chỉ mới bước được ba bước lên bậc thang thì lại gặp thầy đang đi xuống. Thầy là giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi nên lúc này gặp được thầy ấy thì tôi cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần. Tôi nặn ra một nụ cười, điều chỉnh cảm xúc rồi chậm rãi đi lên và nói. 

"Em chào thầy." 

"Sao hôm qua em không trả lời tin nhắn của tôi?" Thầy lại cau mày với tôi, rất ít khi đôi lông mày đó được giãn ra một cách thoải mái. Thầy cau mày nhiều quá, tôi còn lo sẽ có ngày tạo thành nếp nhăn giữa trán. Trông vừa xấu vừa già. 

"Hôm qua em mệt quá nên ngủ quên thôi ạ." Một lý do hết sức hợp lý mà tôi đã nghĩ ra ngay sau khi đọc được tin nhắn của thầy. 

"Không thấy tin nhắn trả lời, tôi còn lo em bị ốm." 

Nghe xong, trong ngực của tôi lại có tiếng "thình thịch, thình thịch". Tôi hỏi thầy. 

"Thầy lo cho em thật ạ?" 

"Em là học sinh của tôi, sao tôi không lo cho được?" Thầy ấy gõ nhẹ vào trán của tôi. 

Câu nói của thầy như thức tỉnh niềm hạnh phúc đang le lói trong lòng tôi. Giáo viên quan tâm học trò vốn là điều hiển nhiên, tôi không biết mình đang mong chờ thứ gì nữa. 

"Khang ơi, đang làm gì đấy? Xuống họp thôi." 

Sau lưng của tôi bỗng vang lên giọng nói dịu dàng và từ tốn. Tôi quay lưng lại mới nhìn thấy người nói là cô Khả Hân. 

"Tôi đi trước, nói chuyện với em sau." 

Dứt lời, thầy đi xuống dưới. Tôi lẳng lặng đứng nhìn thầy và cô Khả Hân đang sánh vai đi chung với nhau. Bình thường thầy ấy hay tránh gặp cô Khả Hân nhưng bây giờ nhìn hai người thật là thân thiết. Dường như sau ngày hôm qua thầy không còn tránh né cô ấy nữa. Tôi tiếp tục lên lớp và ngồi luôn trong lớp học cho tới lúc ra chơi. Khi mà mọi người đang thi nhau ùa ra sân chơi thì tôi lại âm thầm đi tới sân sau, nơi mà Minh Nguyệt và anh Lâm Phong ở đó đợi tôi.  

"Tuyết ơi." Minh Nguyệt đang trò chuyện với anh Lâm Phong thì nhìn thấy tôi đi tới, bạn ấy chồm dậy tung tăng chạy đến khoác lấy cánh tay của tôi. 

Nguyệt lôi tôi đến chỗ anh Lâm Phong, trông thấy ánh mắt mong đợi của anh ấy. Tôi nghĩ có lẽ họ lại có điều gì muốn nói với tôi. 

"Thứ sáu cậu có bận gì không?" Thứ sáu là ngày cả trường nghỉ hết học kì một. Dường như Minh Nguyệt và anh Lâm Phong đã có kế hoạch gì đó. 

"Không, tớ không bận." 

"Thế tốt quá, bọn tớ đang định tổ chức ăn liên hoan ở nhà anh Phong. Cậu cũng đi cùng nha." Minh Nguyệt rất hào hứng mời chào tôi. Nhưng nghe đến hai chữ "bọn tớ" làm tôi thấy không yên tâm cho lắm. 

"Mà có những ai thế?" Tôi không ngại gặp người lạ nhưng lại lo lắng ánh mắt dò xét của những bạn học lớp chuyên. 

"Có mỗi tớ, anh Phong với Huy thôi. Tớ định mời thêm nhưng anh Phong nói không thích trong nhà có nhiều người. Cậu cũng đi nha." 

"Được chứ, tớ lúc nào cũng đi được." 

Đây dường như là lần đầu tiên sau hơn tám năm học tôi được bạn bè mời tổ chức liên hoan riêng tại nhà. Nếu mà hỏi tôi có vui không? Thì tôi sẽ trả lời là tôi đang chờ, chờ ngày đó mau tới. 

"Ngồi xuống đi, anh nhìn lên mỏi cổ lắm." Nghe lời này tôi và Minh Nguyệt mới nhớ ra rằng bản thân còn đang đứng. 

Minh Nguyệt kéo tay tôi ra ngồi giữa bạn ấy và anh Lâm Phong. Minh Nguyệt đang muốn tạo khoảng cách với anh ấy, mấy ngày nay lần nào cũng vậy. Không phải lấy tôi ra làm bia ngăn cách thì bạn ấy cũng không ở quá gần với anh Lâm Phong. 

Nhưng mà Minh Nguyệt vẫn hoạt bát phấn khởi, bạn ấy khoa chân múa tay kể cho tôi những dự định cho buổi liên hoan. Nào là mua gì, ăn gì, rồi phải làm những gì. Bạn ấy còn nói "Chúng mình dự định mỗi người góp một ít tiền, nhưng mà chưa nghĩ ra phải chi bao nhiêu." 

"Tớ thấy hay là ghi danh sách ra rồi tính tổng giá tiền. Nhưng Lạc Huy cũng tham gia mà sao không thấy đâu nhỉ?" 

Vừa nghe đến tên Lạc Huy là Minh Nguyệt lại bĩu môi nói "Lạc Huy đi đá bóng rồi. Mà dù có ở đây cũng chẳng giúp được gì." 

"Hay là ghi danh sách từ bây giờ đi." Có vẻ như Nguyệt không thích Lạc Huy cho lắm. Nhưng tôi cũng lười hỏi nên đổi chủ để sang hướng khác. 

"Chờ tí, hình như tớ vừa để một tờ giấy nháp trong túi quần." Bạn ấy thò tay lấy trong túi quần một tờ giấy kẻ ngang và được gập nhỏ lại. Mặt trước đã viết chi chít những công thức giải toán, còn mặt sau trắng tinh chưa được viết chữ nào. 

Nhưng chẳng có ai mang theo bút bên mình nên anh Lâm Phong lại xung phong lên lớp lấy bút. Mà từ lúc Minh Nguyệt nói liến thoắng không ngừng về những kế hoạch của bạn ấy thì anh Lâm Phong cũng chẳng chen vào được lời nào, anh ấy cứ ngồi đó nghe chúng tôi bàn bạc với nhau. Không biết lúc đó anh ấy có cảm thấy chán hay không nữa. 

Tới lúc anh Lâm Phong quay lại thì tôi và Minh Nguyệt bắt đầu viết ra một danh sách với những nguyên liệu dễ làm dễ mua, đa phần đều là mấy món ăn nhanh. Và giá của nó không quá cao, vừa đủ ăn mà trong tiêu chí tiết kiệm. Viết xong danh sách thì cũng là lúc phía ngoài sân trường phát ra tiếng trống vào lớp. Anh Lâm Phong, Minh Nguyệt và tôi chia ra hai ngả. Trước khi chạy lên lớp, Minh Nguyệt đã hẹn tôi hôm đó đến rủ bạn ấy để cùng đi mua đồ. 

Thật mong chờ làm sao, nghĩ đến cảnh cùng đi chợ, cùng nấu, cùng ăn, cùng dọn dẹp với bạn bè mà lòng vui khôn tả. Tôi đã mong nó chờ nó rất lâu rồi, cứ ngỡ rằng tại mái trường này điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa chứ. Cơ mà hôm nay tôi vẫn còn buổi học thêm với thầy, tuy rằng hết học kì một nhưng học kì hai vẫn tiếp diễn cho nên chỉ cần thầy rảnh là tôi không được nghỉ buổi nào. 

Tôi sang nhà thầy mà lòng nhộn nhạo không yên, dù có chuẩn bị tinh thần hay ép bản thân bình tĩnh bao nhiêu thì cũng không làm tôi thôi lo nghĩ về thầy. Căn nhà đó làm sao giờ đây lại cao vời vợi quá vậy. Tôi không thể nào bước vào trong được, chỉ biết lặng yên đứng nhìn. Khung cảnh này rất đỗi quen thuộc. Tuy nhiên lần đó sợ học thêm còn lần này cũng là sợ nhưng là sợ gặp thầy. 

Tôi lui lại để lấy đà rồi bước nhanh qua cánh cổng, như thể mới nhảy qua bức tường lửa nóng bỏng đang thiêu đốt lấy tâm trí của tôi. Nhưng chưa kịp thở thì một tảng băng lớn bỗng rơi ập xuống người tôi, hành động kì lạ của tôi đều được thu vào đôi mắt của thầy. Tôi bắt gặp đôi mắt lãnh đạm đó đang ở trên sân thượng tò mò nhìn mình. Hai đôi mắt chạm nhau, ngoài sự ngượng ngùng bối rối thì chỉ còn lại là xấu hổ. Tôi cắn chặt lòng môi tới khi cảm nhận được vị mặn mới khẽ nhả ra, lúc này thầy cũng đã xuống từ bao giờ. 

Thầy khoanh tay trước ngực không nói lời nào. 

"Thầy đừng nhìn em nữa mà." Sự phòng bị cuối cùng cũng bị phá vỡ, tôi ngồi sụp xuống. Úp mặt vào hai đầu gối và hét lên một cách thất thanh. 

"Có chuyện gì xảy ra với em đúng không? Từ lần gặp em ở bên ngoài tôi đã thấy em không ổn." Giọng của thầy dịu đi trông thấy, thầy ấy ngồi khụy gối và rồi đặt tay lên đầu của tôi. 

Tôi ngẩng đầu lên đối mặt với thầy, nghẹn ngào đáp "Em không nói được không?" 

"Được, tôi sẽ không hỏi bất cứ điều gì. Em vào nhà được không? Ở đây rất lạnh." Không có sự nghi ngờ, chỉ toàn lo lắng. Câu trả lời chắc nịch của thầy làm tôi thấy an tâm hơn. 

Tôi đứng dậy, lúc này mới chú ý đến chiếc áo dài tay màu đen thầy đang mặc trên người. Nhìn áo thun mỏng manh không đủ giữ ấm, lòng tôi càng thêm xôn xao. Gió chiều thì đã nổi lên, cái lạnh buốt giá lại tràn về qua từng ngách nhỏ. Bàn tay từng mang nhiều sự ấm áp của thầy khi đặt lên đầu tôi lại cảm nhận rõ được cái lạnh lẽo như mới bị đông đá. 

Nghĩ bản thân có lỗi nên tôi lủi thủi đi vào trong nhà, nếu còn tiếp tục đứng ở bên ngoài chắc thầy sẽ tím tái đi vì lạnh. 

"Em xin lỗi." Giọng nói lí nhí của bản thân làm tôi thấy bực tức với chính mình, tôi sợ thầy không nghe rõ. Nhưng lại càng không muốn nói thêm lần nào nữa. 

"Em ngồi đi để tôi vào lấy cho em cốc nước ấm." 

Thầy vào trong nhà, để lại tôi một mình đứng đó. Không gian phút chốc lặng thinh, tôi ngây ngốc nhìn theo hướng thầy rời đi. Nếu như... chỉ nếu như thầy biết được lý do cho sự hành động ngu ngốc ngày hôm nay của tôi thì sự ân cần đó liệu có còn dành cho tôi nữa không? Còn trái tim lạnh buốt đến bao giờ mới được tan giá đây. 

"Sao còn đứng đó? Lại đây ngồi đi." Không biết từ bao giờ thầy đã đứng bên cạnh sofa trong góc tường, vẫy tay ra hiệu tôi ngồi vào ghế. 

Thầy đưa cốc nước cho tôi, hơi nước bốc lên thoang thoảng dịu nhẹ. Tôi đưa lên môi nhấp một ngụm, dòng nước ấm áp từ từ chảy xuống cổ họng của tôi. 

"Em cảm ơn thầy." Tôi vân vê cốc nước trên tay, lời nói cảm ơn này tôi đã nói nhiều tới quen thuộc luôn rồi. 

"Không cần cảm ơn. Hôm qua tôi vốn muốn kể cho em nghe chuyện này nhưng em không trả lời tin nhắn của tôi." 

Thầy giữ đúng lời hứa, một câu cũng không hỏi gì về tôi. Nếu đổi lại là người khác thì có lẽ bây giờ đã ép bằng được được tôi nói ra sự thật. 

"Là chuyện gì thế ạ?" 

"Khả Hân sắp kết hôn rồi." 

Thông tin này đến quá đỗi bất ngờ, không lâu trước đây cô Khả Hân còn vì quan tâm lo lắng cho thầy mà rơi lệ. Hiện tại nghe tin cô ấy sắp kết hôn khiến tôi khó lòng mà tin nổi. 

"Kết hôn với ai ạ? Em tưởng..." 

"Với người bạn mà tôi từng nhắc đến với em. Khả Hân kể với tôi rằng cậu ta lúc nào cũng ráo riết theo đuổi cô ấy. Sau nhiều năm cậu ta theo đuổi thì cuối cùng Khả Hân cũng đồng ý." Nói xong thầy thở hắt ra một hơi, gánh nặng sự lo lắng của thầy dường như vừa được trút ra ngoài. 

Tuy thầy không cười nhưng đôi mắt ngày ngày lặng yên như nước chảy nay lại chuyển động không ngừng. Thầy ấy rất quan tâm đến cô Khả Hân, có lẽ thầy thực sự xem cô ấy là người thân trong nhà. Thầy vui không phải vì cô Hân không còn theo đuổi thầy mà là vì cô ấy đã tìm được bến đỗ cho mình và tìm được ngôi nhà hạnh phúc. 

"Hôm qua Khả Hân hẹn tôi ra để mời cưới. Ra tết cô ấy sẽ kết hôn." 

"Dạ." 

Cuối cùng thì cô ấy đã từ bỏ tình cảm dành cho thầy. 

"Bắt đầu học được chưa?" 

"Được rồi ạ." Tôi khẽ gật đầu. 

Tôi cũng mong chờ đến ngày mình không còn nghĩ về thầy nữa, đoạn tình cảm này đã day dứt tôi từng giây từng phút. Chỉ là biết được tình cảm thật của bản thân mà sao lại xa vời quá vậy.