Giấc Mộng Thanh Xuân

Chương 43: Tình yêu đến sớm




Sau hai tuần thì cô Khả Hân cũng chuyển đến trường tôi, cô là giáo viên dạy môn văn nhưng do lớp của tôi có thầy chủ nhiệm dạy nên cũng ít gặp cô ấy. Chỉ là có vài lần tôi vô tình bắt gặp thầy và cô Khả Hân đi chung, không biết là họ đã nói chuyện với nhau hay chưa? Thế nhưng lần nào nhìn thấy họ đi chung thì tôi bỗng thấy lo lắng. Cảm giác này xuất hiện bất chợt trong lòng của tôi, dù cố gắng thuyết phục mình ra sao thì sự lo lắng nó càng hiển hiện rõ ràng hơn. Tôi càng nhận ra rằng bản thân đang ghen tỵ với cô Khả Hân, nhưng lý do là gì? Tôi suy nghĩ nát óc cũng không thể tìm ra được đáp án cho câu hỏi này, thật bức bối làm sao. 

Để giải tỏa áp lực, trong ngày nghỉ tôi cùng Minh Nguyệt rủ nhau đi chơi riêng. Lần này không có Lạc Huy cũng không có anh Lâm Phong, có lẽ vì cả tôi và Minh Nguyệt đều có tâm sự. Chúng tôi đi cùng một đoạn đường nhưng lại lạc lõng trong suy nghĩ của riêng mình, Minh Nguyệt không trò chuyện nên tôi cũng im lặng. Đi trên đường, ngoại trừ chú tâm nhìn phía trước thì tôi vẫn âm thầm lặng lẽ quan sát xung quanh. 

Bầu không khí hôm nay có chút ảm đạm và âm u, những cơn gió mang theo cái lạnh buốt da cắt thịt không ngừng cố gắng đẩy chúng tôi lùi về sau. Hướng gió thổi ngược lại với con đường mà tôi đang đi giống như suy nghĩ trái ngược trong lòng tôi, chúng chỉ muốn đẩy tôi về đúng với quỹ đạo của chúng. Nhưng biết rõ là không cùng quỹ đạo mà tôi lại không muốn lùi lại, một lòng hướng về phía trước. Dù bị đẩy lùi bao nhiêu lần thì tôi cũng tiến lên bấy nhiêu lần. Dường như là sự cố chấp, cố chấp vì một điều gì đó mà ngay cả chính tôi cũng lo lắng về đáp án mà tôi mong chờ trong tương lai. 

Tôi và Minh Nguyệt dừng lại tại quán của anh Hải Đăng, đó là nơi duy nhất giữ được yên tĩnh mà tôi và Minh Nguyệt đều mong đợi. Gọi nước xong thì chúng tôi lên tầng 3 của quán. 

Im lặng một hồi thì cuối cùng Minh Nguyệt chủ động lên tiếng "Cậu... tớ...hôm đó..." 

Bạn ấy dường như có gì đó khó nói, cứ ậm ừ muốn nói lại không thể nói thành lời. Trông thấy Minh Nguyệt bối rối liên tục nắn bóp các khớp tay, tôi cũng bị sự bối rối đó lây sang mình. Tôi không nghĩ ra được bạn ấy muốn nói gì nên chỉ im lặng chờ Minh Nguyệt nói tiếp. 

Bạn ấy hít sâu một hơi rồi mới nói "Hôm sinh nhật anh Phong tớ có nói gì đó với cậu không?" 

Tôi né tránh ánh mắt đang lo lắng của Minh Nguyệt nhưng dù không nhìn bạn ấy thì tôi cũng không thể nào nói dối được. Tôi gật đầu và đáp "Ừ, cậu nói không muốn thích anh Lâm Phong nữa." 

"Thật hả?" Minh Nguyệt trông có vẻ hốt hoảng, bạn ấy đập mạnh hai lòng bàn tay xuống mặt bàn đứng dậy hỏi tôi "Cậu có kể với ai không đấy?" 

"Tớ lỡ nói với anh Lâm Phong rồi." Tôi tức thời co rúm người lại, không nghĩ đến Minh Nguyệt lại lo lắng nhiều tới vậy. 

"Cậu bị điên à?" Bạn ấy gần như muốn hét vào mặt tôi nhưng lại cố gằn giọng để không phát ra âm thanh lớn hơn. 

Lúc mà Minh Nguyệt đứng dậy đã thu hút sự tò mò của mọi người xung quanh, mấy người khách ngồi cùng phòng đều đồng loạt hướng ánh mắt ngờ vực nhìn chúng tôi. Tôi vỗ nhẹ vào cánh tay của Minh Nguyệt và ra hiệu cho bạn ấy ngồi xuống. Minh Nguyệt hậm hực ngồi xuống, sau đó thì khoanh tay trước ngực quay mặt đi hướng khác. Bạn đang tức giận nên ngay cả nhìn tôi cũng không muốn nhìn. 

Tôi nhân cơ hội Minh Nguyệt đang giữ im lặng mà cố gắng giải thích "Nhưng mà tớ không nói là cậu nói mà tớ chỉ hỏi tại sao anh ấy lại không hẹn hò với cậu mà thôi." 

"Cậu nghĩ anh Phong không biết à?"  Minh Nguyệt liếc xéo tôi. 

"Xin lỗi mà, hôm đó tớ lỡ miệng hỏi." Tôi đổi chỗ ngồi cạnh bạn ấy, không ngừng lay lay cánh tay của Minh Nguyệt "Tại tớ cứ nghĩ cậu với anh Lâm Phong là người yêu của nhau, hôm đó nghe câu mà cậu nói tớ bất ngờ quá nên không suy nghĩ trước sau. Nhưng mà sau tớ cũng không hỏi thêm gì nữa." 

Minh Nguyệt đẩy tay của tôi ra và nói "Thật không?" 

"Thật mà, tớ không dám hỏi nhiều. Tớ chỉ nghĩ biết được lý do thì kể lại với cậu nhưng mà anh ý không nói cho tớ biết." 

"Anh Phong không dễ gì nói ra lý do đâu." 

Thấy Minh Nguyệt không còn tức giận, tôi xu nịnh kéo tay áo của bạn ấy "Xin lỗi nha, tớ hứa không lần sau nữa đâu." 

"Lần này thôi đấy." 

"Đương nhiên." 

Tôi đứng dậy quay lại chỗ ngồi của mình và thưởng thức cốc nước nhân viên vừa mang lên. Nghĩ lại hành động lúc đó thật ấu trĩ, cũng may là Minh Nguyệt không giận dai. 

Khi mà tôi nghĩ không có chuyện gì để nói thì Minh Nguyệt bỗng bỏ cốc nước trên tay xuống rồi dựa vào lưng ghế. Sự tức giận vừa mới đây thôi cũng biến mất hoàn toàn, trông bạn ấy có vẻ gì đó háo hức và tò mò. Dường như Minh Nguyệt đang muốn biết thông tin nào đó từ tôi, đôi mắt của bạn ấy cứ nhìn tôi như không muốn rời đi một mi li mét nào. Tôi ngồi chờ câu hỏi của bạn mà trong lòng chắc như đinh đóng cột rằng câu hỏi của bạn ấy chắc chắn liên quan đến anh Lâm Phong. 

"Mà nè, còn cậu có thích ai chưa? Chuyện của tớ cậu biết hết rồi nên không được giấu đâu đấy." Câu hỏi này khiến tôi khá bất ngờ. 

Nhưng tất nhiên tôi sẽ trả lời là "Chưa." 

"Thật không đấy? Cậu lại giấu chứ gì." 

"Thật mà, tớ còn chẳng biết thích một người là như thế nào nữa." 

Nhiều lúc tôi còn nghĩ Minh Nguyệt và cô Khả Hân cố chấp với tình đơn phương để làm gì cơ chứ? Không có người này thì còn người khác, đặc biệt là cả hai lại xinh đẹp. Không mời cũng tự có người chủ động đến tỏ tình với họ. 

"Có khi cậu thích ai rồi mà không biết." 

"Làm gì có chuyện tớ thích ai mà tớ lại không biết." Tôi ngay lập tức lên tiếng phản bác lại, làm gì có ai lại không biết tình yêu của mình hướng về ai. Chỉ có trên phim mới có chuyện vô lý như thế thôi. 

"Cậu muốn kiểm tra thử không?" 

"Kiểm tra thế nào?" 

"Tớ hỏi câu gì thì cậu phải trả lời câu đấy." Minh Nguyệt chống hai tay vào cằm, ánh mắt có phần ranh mãnh. Bạn như đang mong chờ giây phút tôi trả lời xong các câu hỏi để rồi cười vào mặt tôi. 

"Cậu hỏi thử xem." Chuyện này với tôi không có hại nên tôi không lo lắng. Nhưng lại có chút mong chờ, tôi muốn biết qua mấy câu hỏi của Minh Nguyệt thì có thể giúp tôi tìm ra người mình thích hay không? 

"Uhm... để tớ nghĩ xem." Minh Nguyệt vuốt chiếc cằm nhỏ của mình, suy nghĩ một lúc rồi nói "Cậu có từng nhớ người nào khác giới hay không?" 

Nghe thấy câu hỏi đơn giản nên tôi hào hứng đáp lời ngay lập tức "Có chứ, tớ có mấy lần nhớ anh Lâm Phong. Cơ mà không phải tớ thích anh ấy đâu nha, bởi vì có lúc không có ai trò chuyện nên tớ mới thấy nhớ thôi. Tớ cũng từng nhớ một người anh khác là bạn của anh họ tớ, nhưng giờ không gặp nữa nên cũng quên luôn rồi. Mà hình như còn có thầy chủ nhiệm của tớ nữa." 

"Hử? Sao lại có thầy chủ nhiệm ở đây?" 

Thấy Nguyệt không để ý đến câu đầu thì tôi mới yên tâm mà trả lời "Thì đợt trước thầy nghỉ một thời gian, không có thầy ấy dạy học nên tớ mới thấy nhớ thôi." 

"Cậu toàn nhớ mấy người không liên quan thế? Không còn ai khác à?" 

"Người khác giới tớ nói chuyện nhiều nhất cũng chỉ có anh Lâm Phong với thầy chủ nhiệm. Ngay cả với bố của tớ một ngày cũng chưa nói được quá năm câu." 

"Cuộc sống của cậu nhàm chán quá. Mà thôi kệ, để tớ hỏi tiếp. Có khi cậu lại thích bạn của anh họ." Tôi thì không nghĩ như vậy, bây giờ có gặp lại nếu anh ấy không chủ động bắt chuyện với tôi thì cũng chỉ như người xa lạ đi ngang qua nhau. 

"Cậu từng có cảm giác tim đập thình thịch khi gặp một trong ba người đó chưa?" 

"Có, hình như là với anh kia có một lần. Với thầy chủ nhiệm nữa, nhiều lần lắm. Đặc biệt là lần đầu nghe thầy quát tháo lớp." 

Minh Nguyệt bỗng lườm tôi "Cậu bỏ thầy chủ nhiệm của cậu sang một bên được không. Gặp thầy ấy, tim của ai đập bình thường mới lạ." 

"Không phải đâu, thầy ấy hơi khó tính nhưng mà đối xử rất tốt với mọi người." 

"Tớ có nói thầy của cậu xấu xa gì đâu, ý tớ là thầy ấy nghiêm khắc mọi người sợ làm sai trước mặt thầy nên thấy lo lắng là bình thường mà." 

"Hì." 

"Mất thời gian quá để tớ hỏi một lượt cho xong. Cậu quan tâm đến ai nhiều nhất? Cậu có buồn khi người đó thấy buồn hay không? Cậu muốn gặp người đó mỗi ngày không? Cuối cùng thì khi người đó đi cùng người con gái khác thì cậu có cảm thấy không vui hay không?" 

Tôi trầm tư trong những câu hỏi của Minh Nguyệt. Thân ảnh một người đàn ông cao lớn lãnh đạm, nụ cười thoáng hiện trên môi. Người đó nhìn tôi, đôi mắt đen ưu sầu nhưng lại mang đến niềm vui và sự hạnh phúc khôn xiết trong lòng tôi. Nghĩ đến người đó, trái tim của tôi như đang sống trong một mùa hè. Nó nóng bỏng và thật nhiệt huyết. 

Thầy - Những câu hỏi đó kì lạ là đều liên quan đến thầy. Câu nào cũng mang hình bóng của thầy, câu nào cũng nói rõ cảm xúc bất thường mấy ngày nay của tôi đều là vì thích thầy. Tôi khẽ khàng đặt tay lên ngực trái của mình, tôi muốn hỏi trái tim của mình rằng có thật như Minh Nguyệt nói. Có thật là tôi đã thích thầy hay không? 

"Tuyết, cậu nghĩ đến ai rồi à?" Minh Nguyệt khua tay trước mắt tôi, tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. 

Tôi không trả lời bạn ấy, chỉ khẽ gật đầu. 

"Biết ngay mà." Minh Nguyệt vỗ tay cái bốp, bạn như đang hả hê trước sự chiến thắng của mình. Nhưng bạn ấy cũng không quên chuyện quan trọng, đó là dò hỏi tôi "Mà người đó là ai thế?" 

Khi mà tôi còn đang phân vân không biết có nên nói ra hay không thì bỗng nhiên có hai người khách mở cửa đi vào. Chỗ tôi ngồi có thể nhìn ra cửa nên vừa ngẩng đầu là bắt gặp thầy cùng cô Khả Hân đang đi vào trong. Trong vô thức, tôi lại hốt hoảng và muốn tìm chỗ trốn. Tôi cúi đầu thấp xuống với sự lo âu bị thầy bắt gặp. 

Thế nhưng mấy giây sau thì tôi đã nhìn thấy đôi giày da quen thuộc đang ở bên cạnh bàn và Minh Nguyệt đã đứng lên chào. Tôi cũng đoán ra thầy chắc chắn sẽ nhận ra mình. Chỉ là suy nghĩ hiện tại đã lấy đi dũng khí của tôi, tôi không biết mình làm sao để đối mặt với thầy. 

"Em làm sao thế?"  

Tôi ngẩng đầu lên, thấy người đứng đó chỉ có mình thầy. Còn cô Khả Hân thì đã chọn được chỗ ngồi và đang ngồi một mình ở đó. 

Tôi định thần lại và cố tỏ ra thản nhiên để trả lời "Dạ em không sao ạ." 

"Mặt của em đỏ quá, em bị sốt à?" 

Thầy áp lòng bàn tay vào trán của tôi để cảm nhận nhiệt độ nhưng ngay lập tức tôi đã né sang một bên. 

Tôi đứng dậy cuống quýt nói "Em thấy hơi mệt thôi ạ, em xin phép về trước ạ. Em chào thầy." 

Nói xong thì tôi đến chỗ Minh Nguyệt và kéo bạn ấy cùng về. 

Ra đến bên ngoài quán, Minh Nguyệt không tiếp tục dò hỏi tôi. Bạn ấy chỉ đứng một bên mà tủm tỉm cười. Với tâm trí đang loạn cào cào thì tôi cũng không còn dư hơi đâu mà thắc mắc lý do làm bạn ấy buồn cười. Tôi lấy xe và đi thẳng một mạch, được nửa đường mới nhớ ngó đầu ra sau xem Minh Nguyệt có đi cùng hay không. 

Bạn ấy đang thong dong đạp xe đằng sau, tôi cũng đi chậm lại để đi cùng Minh Nguyệt. 

Về tới nhà, vô thức mở quyển nhật ký của mình ra. Ngồi đọc lại những trang giấy,  tôi bỗng nhiên phát hiện ra nó không còn đơn giản là viết lại cuộc sống hàng ngày của mình. Từng trang, từng dòng chữ đều thấp thoáng hình bóng của thầy. Ngày hôm nay thầy mỉm cười mấy lần, thầy vui vẻ ra sao, thầy tức giận như thế nào. Thầy trách phạt học sinh trong lớp nhưng vẫn từ tốn và nhẹ nhàng. Thầy còn dạy tôi những gì, tôi giúp thầy tưới cây ra sao. Tất cả, không có trang nào mà không nhắc đến thầy. 

Tay của tôi bất giác run lên, cảm giác khó thở và ngột ngạt không ngừng bao trùm lấy tôi. Tôi đã không biết rằng, từ bao giờ trong tiềm thức của mình lại để ý từng cử chỉ từng hành động của thầy. 

Đây gọi là tình yêu sao? Tôi luôn hỏi nó có cảm giác thế nào? Luôn mong muốn được trải nghiệm một lần. Đến giờ phát hiện ra mình đã hiểu mà sao trong lòng lại bội phần lo âu? Tôi nghĩ đến khung cảnh không được gặp thầy, nghĩ đến ngày bị thầy xa lánh tránh né. Thì trái tim đã nhói lên da diết, thật là khó khăn cho tôi. Cho tới tận bây giờ tôi vẫn không tin được rằng mình đã có tình cảm với thầy chủ nhiệm, điều này vốn dĩ không nên xảy ra.