Giấc Mộng Thanh Xuân

Chương 42: Suy nghĩ ích kỷ




Chỉ qua một tuần là thầy chủ nhiệm đã cầm trên tay điểm tổng của cả lớp. Trước đó thì giáo viên bộ môn đọc điểm cho cả lớp rồi, chỉ còn thiếu điểm văn của thầy mà thôi. 

Cả tuần tôi cứ thấp thỏm không yên, nhiều lần hỏi điểm của mình nhưng thầy chỉ nói bài kiểm tra lần này rất kém. Còn bắt tôi làm đi làm lại, tới khi thầy hài lòng mới được nghỉ.  

Tôi hồi hộp chờ thầy ấy đọc đến điểm của mình. Nghe được con số 5,5 không phải là sự bồn chồn lo lắng như tôi đã tưởng. Bởi vì điểm tổng kết môn văn của tôi là 6,5, nằm trong danh sách học sinh khá. Nhờ những bài kiểm tra một tiết và kiểm tra 15 phút đã giúp tôi gỡ lại điểm thi học kì. 

Nghe đến danh hiệu học sinh khá mà tôi mừng muốn nhảy cẫng lên. Mặc dù năm nào tổng kết cũng dừng lại ở điểm 6,5. Thế nhưng lần này mang lại cảm giác như vừa bước trên một sợi dây, những giọt mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt mà tôi lại không dám đưa tay ra lau. Trong lòng phập phồng nỗi lo, sợ rằng bước hụt một bước là tôi bị ngã xuống dưới với những thương tích đầy mình. 

Chiều đến, tôi xách túi khoai tây sang nhà thầy, dự định sẽ làm món khoai tây chiên. Khoai là mẹ tôi mua về nấu canh nhưng còn thừa, lần nào mẹ cũng để cho nó mọc mầm xong lại mang ra vườn trồng. Nên tôi xin mẹ một ít rồi mang sang nhà thầy làm. 

Làm ở nhà cũng không phải không được nhưng dạo gần đây mẹ tôi dùng mỡ lợn để nấu ăn. Chiên lên không được giòn, lại dễ bị ỉu. Nên tôi mang sang nhà thầy dùng ké dầu ăn, còn có bột chiên giòn nữa. Chỉ thiếu mỗi khoai mà thôi. 

Lúc sang đến nơi, thầy còn đang bận rộn với một đống tài liệu đặt trên bàn mà tôi vẫn thường hay ngồi học. Thầy lật mở hết trang này đến trang khác rồi ghi ghi chép chép gì đó. Có lẽ quá bận nên thầy ấy mới không dạy thêm cho tôi. Tôi giấu túi khoai ra sau, chân bước cao để không gây ra tiếng động. 

"Thầy, em mượn bếp của thầy được không ạ?" Trước tiên phải xin phép thầy rồi mới làm được. 

"Ừ." Thầy không ngẩng đầu lên, có lẽ thầy ấy còn không nghe rõ được câu hỏi của tôi. Thầy cứ cặm cụi lấy quyển này rồi lấy quyển khác ra mở vài trang rồi gập lại đặt vào chỗ cũ. 

Tôi im lặng đi vào trong bếp. Cầm túi khoai mang ra chậu rửa và gọt vỏ. Nói ra thì đây không phải lần đầu tôi làm khoai tây chiên, tôi từng làm ở nhà Ánh Ngọc. Chỉ tiếc lần đó mua nhầm bột chiên nên chiên không được ngon, dù là vậy vẫn phải cố ăn hết. Phần tiếc tiền, phần tiếc công sức bỏ ra. 

Đã từng làm nên tôi cũng rút ra được kinh nghiệm từ lần làm sai đó. Chiên khoai không khó, tôi không cần nhờ đến sự trợ giúp từ thầy. 

Thanh âm xèo xèo của dầu ăn khi vừa thả khoai vào, biến những thanh khoai tây từ màu vàng trở nên đậm đà hơn. Chiên xong, tôi đổ ra đĩa. Khoai tây mềm mịn chỉ dùng sức một chút là nó đã nát ươm mà sau khi chiên qua lớp bột, những thanh khoai cũng biến thành cứng cáp và giòn rụm hơn. 

Khi mà nấu ở nhà thầy thì điều hiển nhiên là tôi phải mang ra mời thầy ăn nữa. 

"Thầy ơi, thầy ăn khoai tây chiên không ạ?" Tôi cẩn thận cầm đĩa khoai đưa ra trước mặt thầy. Gương mặt của tôi không thể giấu nổi sự vui sướng và kiêu hãnh khi làm thành công một món ăn nào đó. 

Thầy lấy một miếng và ăn thử, rồi mới trả lời tôi "Ừ, để tôi viết nốt trang này đã." 

Tôi lại đem ra bàn uống nước, tôi ngồi mở điện thoại ra chơi trong lúc đợi thầy. Thầy cũng không để tôi đợi lâu, mấy phút sau thầy đã gập lại quyển hồ sơ dày cộm. Chính xác độ dày của nó gần bằng độ dày của một viên gạch, tôi chỉ nhìn qua nên không biết nội dung bên trong là gì mà lại nhiều tới vậy. Nhưng theo suy đoán của tôi thì trong quyển hồ sơ đó có lẽ là tình hình học tập của cả lớp trong các môn học. 

"Em tiến bộ hơn rồi." 

Tuy rằng tính cách của thầy có tốt hơn nhưng thói quen nói lấp lửng không đầu không đuôi này của thầy vẫn không thay đổi. Đang chuẩn bị ăn mà tôi cũng phải bỏ miếng khoai trên tay xuống để hỏi thầy. 

"Dạ? Thầy nói em tiến bộ về việc gì thế ạ?" 

"Điểm tổng kết kỳ 1 lần này của em có phần tiến bộ hơn so với mấy năm trước." 

"Thật ạ?" Tôi kinh ngạc, trên mặt viết rõ sự hồ hởi khoái chí. Nhưng không quên hỏi thầy "Em được mấy điểm thế ạ?" 

"Tôi không tiết lộ được, đến khi họp phụ huynh thì em sẽ biết." Thầy cười mỉm với tôi, một hành động giản đơn thể hiện cảm xúc mà sao mỗi lần tôi đều thấy nó như là phần thưởng mà thầy dành tặng cho tôi. 

"Thầy cười như bây giờ mới là đẹp, em vẫn nhớ rõ mấy hôm đầu thầy sang nhà em. Thầy tỏ ra hòa đồng và dịu dàng nhưng thầy lúc đó không vui." 

Bố mẹ tôi thì đã quên đi hình ảnh mấy ngày đầu gặp thầy, bây giờ trong mắt bố mẹ chỉ có thân ảnh lãnh đạm cùng sắc trầm lặng của thầy. Thế nhưng mỗi lần gặp thầy ở trường đều làm tôi nhớ tới lúc đó, trái ngược hoàn toàn với tính cách khi đó của thầy. 

"Bởi vì em sợ tôi." Thầy cắn một miếng khoai, uống một ngụm nước rồi mới tiếp tục "Tính cách của tôi đúng là không tốt, thấy em run rẩy sợ hãi khi nói chuyện với tôi. Thật lòng mà nói lúc đó tôi còn có suy nghĩ mình trông giống xã hội đen. Sau đó tôi lại thấy biểu cảm phấn chấn vui vẻ của em khi mới đi học về. Nhìn em trái ngược với lúc ở trên lớp. Nhưng mà ở trên lớp tôi không thể đối xử đặc biệt với bất kỳ ai. Tôi tưởng rằng em sẽ không sợ tôi nữa nếu ở nhà tôi dễ chịu với em." 

"Em muốn khai một chuyện." Tôi giơ một tay lên, úp mu bàn tay còn lại vào khuỷu tay. Trông giống như học sinh tiểu học đang giơ tay xin được phát biểu. 

"Là chuyện gì?" 

"Sự thật là em từng có suy nghĩ thầy mắc bệnh đa nhân cách. Thầy từng nói người mắc căn bệnh đó là kẻ điên đúng không ạ? Em còn nghĩ thầy tự mắng bản thân." 

Thầy khẽ lắc đầu "Không phải, bởi vì từng có người nói với tôi rằng chỉ có kẻ điên mới mắc căn bệnh đó. Nhưng với tôi dù là kẻ điên hay người bình thường thì cũng đều có cảm xúc của riêng mình, cái chính là không ai chịu hiểu cho họ." 

"Dạ, em cũng sớm nhận biết rồi ạ." 

"Dù sao thì em không còn sự sợ hãi với tôi nữa." 

"Chắc vậy ạ." 

Tôi cúi đầu cặm cụi với mấy thanh khoai tây còn dư lại, có lẽ thầy không nhìn rõ tôi tủm tỉm cười một mình. Với thầy hay với bất kì giáo viên nào tôi đều có nỗi sợ hãi riêng khi lần đầu gặp mặt. Nhưng giờ khác rồi, tôi không nghĩ mình sẽ sợ một người mà tôi sẵn lòng nói ra tâm sự trong lòng mình. 

"Khả Hân sẽ đến đây dạy học trong khoảng một tháng." 

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn thầy. 

"Em tưởng cô ý là thanh tra. Sao cô ấy lại đến dạy học ở trường thế ạ?" 

"Khả Hân lúc đó được cử đi hỗ trợ. Lần này cũng vậy, trong trường hiện có một vài giáo viên nghỉ thai sản và xin nghỉ việc. Nên cô ấy được cử đến đây nhưng có lẽ là... cô ấy tự mình xin đi."  

Ánh mắt của thầy rời khỏi chỗ tôi với cái nhìn xa xăm, không chủ đích cũng không nơi về. Tôi nhìn đôi bàn tay của thầy, có lẽ nó đã lạnh buốt như băng như đá. Sự lo lắng mà thầy dành cho cô Khả Hân dường như là tình thương, thương sự cố chấp của cô ấy. Thương cho trái tim không có chốn đỗ. 

"Thầy có định gặp cô Khả Hân không ạ?" 

"Chung một trường mà, em bảo không gặp sao được." 

"Dạ không, ý em là gặp riêng. Thầy không định dứt khoát một lần ạ?" 

"Dứt khoát? Nhưng tôi đã từ chối cô ấy vô số lần." 

Với chuyện tình cảm mà thầy lại có suy nghĩ thật đơn giản, tôi vuốt nhẹ lọn tóc mai ra sau tai. Đôi mắt của tôi luôn nhìn thẳng, với con ngươi chứa đựng sự nghiêm túc hiếm có. 

"Nói rõ ràng với nhau là cách tốt nhất. Làm cho cô Khả Hân hiểu rằng thầy không thể ở bên cô ấy. Tránh dây dưa lâu làm mất thời gian của cả hai." 

"Em cũng biết nhiều quá." 

"Em xem phim nên biết thôi ạ." 

"Nếu nó đơn giản như em nói thì tốt." Dứt lời thầy đứng dậy tiến đến bàn làm việc, tiếp tục vật lộn với đống tài liệu chất cao như núi. 

Tôi cũng đứng dậy và dọn dẹp đĩa khoai tây chiên, rồi lủi thủi mang vào trong bếp cọ rửa. Trong khoảng vài giây ngắn ngủi, tôi đứng im nhìn đôi bàn tay dính đầy bọt xà phòng. Nó khiến cho tôi nghĩ rằng mình gần như đã hòa nhập với ngôi nhà này. Căn nhà mang đến cảm giác bình yên và an tâm mà trước nay tôi chưa từng có. 

Sẽ ra sao nếu thầy thực sự có người yêu? Có lẽ khi đó nơi này cũng không còn là nơi trú ẩn cho tôi nữa. Tôi không hy vọng nhìn thấy bất kỳ ai bị tổn thương vì tình yêu nhưng nhiều hơn hết là tôi không mong muốn thầy nắm tay một người nào đó rồi lướt qua mắt của tôi. Suy nghĩ này thật mâu thuẫn, thật ích kỉ. Thế nhưng nó xâm chiếm trí óc tôi trong nhiều ngày qua, sự lo lắng càng làm tôi nhận thấy sự ích kỷ trong suy nghĩ của mình. Nó lớn hơn tôi tưởng.