Giấc Mộng Thanh Xuân

Chương 25: Bị đánh hội đồng




Mấy tuần trôi qua không có gì đặc biệt, tôi vẫn đến trường và đi học thêm đầy đủ. Thi thoảng tôi được thầy đưa đến quán của anh Hải Đăng để học, tôi dần biết được nhiều hơn các loại nước có trong quán. Nhưng suy cho cùng dù cố gắng thế nào thì tôi vẫn không thích nước có pha thêm trà, đối với tôi nó rất không ngon.

Khoảng thời gian này tôi với anh Lâm Phong gần như cắt đứt liên lạc với nhau, ngoại trừ những hôm thứ hai đầu tuần anh ấy chủ trì lễ chào cờ ra thì tôi cũng không gặp anh thêm lần nào nữa. Ngay cả quyển tiểu thuyết mà anh cho tôi mượn cũng không có dịp để trả lại. Tuy lớp anh ấy rất gần lớp của tôi nhưng tôi không muốn sang lớp của anh ấy chút nào. Các bạn trong lớp anh tính tình có chút kiêu ngạo, mỗi lần lớp tôi đi qua các bạn ấy đều sẽ nhìn chúng tôi với ánh mắt khinh thường. Tuy không phải tất cả nhưng đa số các bạn ấy đều như vậy. Vì lớp của anh đều là học sinh giỏi, người yếu nhất cũng là học lực khá. Mà đem so với lớp tôi, cả lớp chưa đến mười người được học lực khá. Giống như một bên trên trời một bên dưới vực, tất nhiên sẽ không tránh khỏi bị coi thường.

Không mượn được sách của anh nên tôi chỉ đành đọc đi đọc lại quyển cũ. Tôi không gặp anh ấy nên cũng không biết anh đã bắt đầu kỳ thi chưa. Điều tôi biết về anh chỉ là tin đồn vừa mới rộ lên gần đây, đó là anh ấy và lớp trưởng của lớp anh đang hẹn hò với nhau. Và cả hai đều không phủ nhận. Tin đồn này lớn tới mức trong trường ai cũng biết, tôi đi đến đâu cũng nghe người ta nhắc đến. Mọi người bàn tán với nhau đều nói hai người đó mà yêu nhau thì quá hợp rồi. Vì cả hai đều đẹp trai xinh gái và học giỏi, còn luôn là người nổi bật nhất trong trường về các giải thưởng nhiều không đếm xuể.

Nhưng tôi càng nghe càng thấy mủi lòng, rõ ràng là bạn của liên đội trưởng mà tôi lại chỉ biết qua lời đồn đoán của người khác. Đáng lẽ tôi phải là người biết đầu tiên mới đúng. Nhưng nghĩ lại có rất nhiều bạn nữ không thích người yêu của mình đi chơi với bạn khác giới, mấy lần tôi thấy các cặp đôi trong trường cãi nhau vì chuyện này. Có lẽ vì thế mà anh không gặp tôi nữa.

Anh ấy có người yêu thì tôi tất nhiên thấy vui mừng cho anh nhưng tôi thực sự rất không vui khi anh có người yêu mà không nói với tôi một tiếng.

Nếu anh ấy không muốn làm bạn với tôi nữa, tôi nghĩ rằng mình sẽ rất buồn. Không phải lúc nào tôi cũng dễ dàng kết bạn với một người bạn mới mà dù có thì cũng chỉ là bạn bè trên lớp, chưa từng thực sự tâm sự với nhau. Rất hiếm có người làm tôi tin tưởng tới mức nói ra chuyện riêng của mình. Ngay cả với Thanh Linh dù hay chơi và đi chơi với nhau, tôi lại chưa từng tâm sự với bạn ấy.

Hiện tại tôi vẫn một mình ở sân sau của trường. Ngồi trên bãi cỏ đối diện nhà thể chất, tôi ngồi ôm đùi và úp mặt vào đầu gối của mình. Vốn là muốn mang sách ra đây đọc cho yên tĩnh, vậy mà tôi lại không thể nào tập trung được nên tôi mới muốn ngủ đến khi hết giờ ra chơi. Nhưng cảm giác cô đơn làm tôi khó lòng chợp mắt, có lẽ vì đã quen có một người bạn ở bên trò chuyện.

"Em làm sao thế?" Giọng nói quen thuộc bỗng được cất lên.

Tôi ngẩng đầu lên dụi mắt nhìn người đứng trước mặt, người đó là ai vậy? Tôi nhìn không rõ, tôi càng dụi càng mạnh tay hơn. Cho tới khi mở to đôi mắt ra, là sự bàng hoàng xen lẫn vui mừng. Liên đội trưởng đang đứng trước mặt tôi.

"Em có làm sao đâu." Tôi hít thở nhẹ nhàng để lấy lại bình tĩnh và tỏ ra như không có gì mà trả lời anh.

Anh ấy quay ra ngồi bên cạnh và đưa tay lên áp vào trán tôi "Thấy em ngồi úp mặt vào đầu gối lâu quá không có động tĩnh gì nên anh chạy xuống đây xem em có sao không?"

"À! Em muốn ngủ. Nhưng không ngủ được."

"Anh còn sợ em bị ốm nữa."

"Em xin lỗi. Em lại làm phiền anh rồi à?" Tôi cố tình nhìn ra chỗ khác như thể bản thân đang làm sai gì đó.

"Không sao, dạo này anh bận ôn thi cũng ít có thời gian để gặp em. Bây giờ thì có lý do rồi."

Anh ấy không nhắc gì đến người yêu. Tôi không biết mình có nên hỏi hay không. Nếu mà hỏi không đúng lại gây ra hiểu lầm không đáng có.

"Anh sắp thi rồi nhỉ, bao giờ thì anh đi thi thế?" Tôi quyết định không hỏi dù sao cũng là việc riêng của anh ấy, đáng lẽ tôi không nên quá tò mò như vậy.

"Cũng sắp rồi, sang tuần anh bắt đầu thi môn Tiếng Anh."

"Hi, chúc anh may mắn nha."

Anh không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào tôi như muốn nói điều gì đó. Tôi ngượng ngùng quay đầu qua bên khác mới làm anh ấy thôi nhìn tôi.

"Em không có thắc mắc gì sao?"

"Thắc mắc gì ạ?" Tôi tỏ vẻ khó hiểu, tuy trong đầu đã nghĩ đến tin đồn gần đây của anh nhưng tôi không nghĩ anh ấy sẽ hỏi tôi chuyện này.

"Về tin đồn mấy ngày nay của anh. Ai gặp anh cũng hỏi mà riêng em lại không hỏi nên anh thấy lạ."

Thì ra anh thực sự muốn nói đến chuyện đó, tôi thấy vui vì anh ấy vẫn còn quan tâm suy nghĩ của tôi.

"Bởi vì em nghĩ anh có người yêu là chuyện riêng của anh, em hỏi thấy hơi kỳ."

"Người khác hỏi thì anh mới lười trả lời, riêng em thì anh lúc nào cũng sẵn lòng để chờ em hỏi. Còn nữa, anh không có người yêu."

"Hả? Sao anh lại nói không có người yêu?" Tôi khá là bất ngờ, câu trả lời này của anh hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ của tôi.

"Anh với Minh Nguyệt thi chung một môn, thường xuyên phải ôn tập riêng. Nên mới gây ra hiểu lầm." Minh Nguyệt là tên của lớp trưởng lớp anh ấy.

"Nhưng anh không phản bác nên ai cũng nghĩ hai người đang yêu nhau."

"Anh nói rồi còn gì, anh lười trả lời những người không liên quan."

Tôi không biết phải nói gì hơn, chỉ vì anh ấy lười trả lời nên đã tạo ra một lời đồn rất lớn ở trong trường. Nhưng ngay cả Minh Nguyệt lớp trưởng lớp anh ấy cũng không lên tiếng đính chính. Vì vậy mà ai cũng nghĩ hai người là đang ngầm thừa nhận. Tin đồn càng đồn càng xa, có người còn xác nhận từng bắt gặp anh và Minh Nguyệt đi hẹn hò với nhau.

"Bây giờ trong trường ai cũng nói anh với bạn ấy là người yêu của nhau rồi."

"Cô chủ nhiệm mới hỏi anh xong, chắc nhà trường sẽ có thông báo đính chính thôi. Trường mình vẫn luôn cấm yêu sớm mà."

Cấm thì cũng chỉ là viết trên nội quy thôi, có rất nhiều bạn vẫn lén yêu đương. Ngay cả mấy em nhỏ lớp 6 lớp 7 còn nắm tay nhau đi trên sân trường. Không thể lúc nào nhà trường cũng giám sát nhất cử nhất động của từng học sinh. Chỉ có chuyện của anh ấy là bị làm rầm rộ lên nên nhà trường mới để ý.

"Làm tưởng anh có người yêu không muốn chơi với em nữa." Tôi lỡ miệng nói ra suy nghĩ của mình, nói xong mới thấy hối hận.

"Yên tâm, dù anh có người yêu rồi thì anh vẫn là bạn của em."

"Chuyện sau này để sau này hãy nói." Tương lai sau này rất khó đoán biết được, vậy nên tôi không dám chắc chắn điều gì.

Biết được sự thật rồi, tôi không hỏi quá sâu về chuyện đó. Ít ra bây giờ anh ấy vẫn đang ngồi trò chuyện với tôi như vậy là đủ rồi.

Do lâu ngày không gặp nên tôi có rất nhiều chuyện kể cho anh ấy nghe, tôi nói liên tục không ngừng chỉ sợ bỏ sót một chi tiết nào đấy. Còn anh vẫn luôn chăm chú lắng nghe, đôi khi có góp ý vài câu. Nhưng chủ yếu vẫn là tôi nói nhiều nhất. Nhiều tới mức dù đã trống rồi, trên đường về lớp tôi vẫn nói không ngừng. Tôi còn kể cho anh ấy nghe chuyện gặp thầy chủ nhiệm lúc đi chơi, kể những lúc làm bài kiểm tra bị điểm kém. Không đáng khoe nhưng lại may mắn được anh ấy đồng ý phụ đạo cho tôi sau khi anh thi xong.

Đến giờ về, tôi vẫn như mọi ngày đạp xe trên con đường quen thuộc. Ngỡ rằng sẽ như bình thường đi một mạch là về thẳng nhà nhưng hôm nay lại không như vậy. Tôi đi được một đoạn bỗng bị đẩy ngã bởi hai bạn nữ đang chở nhau trên một chiếc xe đạp điện, tôi vừa bất ngờ vừa luống cuống đứng dậy. Có khoảng bốn bạn nữ đang đứng vây quanh tôi, đây rõ ràng là tình huống đánh hội đồng thường gặp ở trường của tôi. Nhưng tôi không có đắc tội với ai và tôi cũng không quen họ. Điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến lúc này là họ đã nhận nhầm tôi với ai đó.

Có rất nhiều học sinh của trường cũng dừng xe và tụ lại xung quanh, họ đứng lại chỉ vì tò mò hoàn toàn không có định đến giúp. Như đang xem một trò vui.

"Mày có phải con Tuyết lớp E không?" Một bạn nữ tóc ngắn trong số bốn bạn đó đứng ra hỏi.

Lần đầu gặp tình huống như thế này tôi bối rối và lo lắng, chậm chạp trả lời "Phải, có chuyện gì không?"

"Mày cướp người yêu của bạn tao mà còn hỏi có chuyện gì à."

Không để cho tôi kịp thắc mắc, ngay lập tức bạn nữ tóc ngắn xông đến nắm mạnh tóc của tôi rồi kéo về đằng sau. Bị một người mạnh tay kéo tóc như vậy, tôi thấy vô cùng đau đớn. Giống như cả một mảng tóc đều bị giật xuống. Tôi cố gắng dùng sức đẩy bạn nữ đó ra nhưng bị những bạn còn lại giữ chặt tay và chân, bạn nữ tóc ngắn nhân cơ hội tát liên tục mấy cái vào mặt và mắt của tôi. Bị đánh quá mạnh, trước mắt của tôi tối sầm lại. Không biết phải nói gì lúc này, tôi cảm giác khóe miệng có vị mặn của máu.

Bạn nữ còn định đánh tiếp, tôi theo phản xạ nhắm chặt đôi mắt lại nhưng chờ rất lâu vẫn không thấy đau. Nên tôi mở mắt ra lờ mờ nhìn thấy có một bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay của bạn nữ kia. Nhìn kĩ lại người nắm chặt cánh tay của bạn đó là thầy của tôi, suýt nữa tôi quên mất là thầy về chung đường với tôi. Thầy đẩy những bạn nữ đó ra một bên và kéo tôi về phía mình, tôi ngước mắt lên nhìn thầy. Lúc này tôi không giữ được bình tĩnh, nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi. Cảm giác đau nhói vẫn còn hiện rõ trên hai bên má của tôi. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu mình vì sao lại bị đánh.

Các bạn nữ đó nhìn thấy thầy nên đứng im ở một bên không dám ho he gì.

"Tôi không cần biết các em vì lý do gì mà đánh học sinh lớp tôi. Nhưng bản thân các em đều là học sinh giỏi của lớp chuyên mà lại rủ nhau đi đánh hội đồng một bạn nữ của lớp khác. Việc các em ỷ đông hiếp yếu, tôi nhất định không bỏ qua. Và tôi chắc chắn sẽ báo chuyện này lên thầy hiệu trưởng của trường." Thầy dường như rất tức giận, thầy ấy còn không để ý mà nắm chặt lấy bả vai của tôi.

Nghe thầy nói tôi mới biết những bạn đó đều là học sinh của lớp chuyên, chuyện này dường như có liên quan đến anh Lâm Phong. Nhưng giờ đây tôi không còn sức để nghĩ nhiều như vậy. Sau khi giải tán đám đông, tôi được thầy đưa trở lại trường học. Còn xe đạp của tôi thì có bạn nào đó xung phong đạp về trường. Vì trường chỉ mới tan học nên trong trường khá đông, có một số lớp vẫn còn đang học.

Tôi đi theo thầy vào phòng y tế của trường, giờ này cô y tế vẫn chưa tan làm. Cô ấy đang ngồi viết gì đó thấy tôi và thầy đi vào, nên cô nhanh chóng đứng dậy.

"Nhờ cô xử lý những vết thương của em ấy giúp tôi."

Trong lúc nghe thầy nói cô y tế nhìn qua tôi một lúc rồi mới lên tiếng "Em ngồi lên giường đi."

Tôi rón rén ngồi lên giường bệnh nhưng mắt không ngừng nhìn thầy, chỉ khi nhìn thấy thầy đang đứng bên cạnh thì tôi mới đỡ thấy run sợ hơn.

"Em học sinh này bị sao thế? Sao chỗ nào nào cũng bị thương thế này." Bị ngã xe nên trên người tôi có thêm nhiều vết trầy xước. Cô ấy làm vừa sạch vết trầy và bôi thuốc sát trùng cho tôi vừa ân cần hỏi han "Có đau không? Nếu đau thì nói cho cô biết."

"Dạ, không đau ạ." Dù có hơi đau một chút nhưng tôi vẫn chịu được.

"Em còn thấy chỗ nào đau không? Chân có bị đau không?" Cô ấy xoa thuốc cho tay và miệng của tôi xong thì mới hỏi.

Tôi bỗng nhớ ra một bên đầu gối của mình cũng rất đau, mỗi lần đi đầu gối bị ma sát với quần dài sẽ bị nhói lên từng cơn.

"Dạ, chân của em hơi đau ạ."

"Em bị đau chân nào? Vén quần lên cho cô xem."

Tôi vén ống quần bên phải của mình lên, trên đầu gối của tôi thế mà có một vệt máu lớn. Cũng may còn lớp quần dài nên không bị quá nặng nhưng mỗi lúc bôi thuốc sát trùng tôi đều thấy xót tới mức nắm chặt lấy thành giường. Dù như vậy tôi vẫn cố giữ im lặng mà không kêu đau, đến khi dán băng cá nhân vào thì tôi mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Đợi cô y tế xử lý vết thương cho tôi xong thì thầy mới đi đến đứng trước mặt tôi để hỏi chuyện.

"Em có biết vì sao mình bị đánh không?"

Nghe thầy hỏi, mắt tôi lại rưng rưng. Tôi rất ghét bản tính mít ướt của mình nhưng tôi không có cách nào để không chế những giọt nước mắt ngừng rơi.

Thấy tôi im lặng không nói, cô y tá lại phụ họa theo "Em không cần phải sợ, có gì thì nói nấy. Thầy giáo ở đây rồi, không có ai dám đánh em nữa đâu."

"Em... em không biết. Mấy bạn nữ đó nói em cướp người yêu của bạn bạn ấy." Tôi nghẹn ngào trả lời nhưng vẫn cúi đầu không dám nhìn lên.

"Sao bạn đó lại nói như thế chứ?" Lần này là cô y tế hỏi tôi.

Tôi không có câu trả lời nào ngoài việc lắc đầu nói "Em không biết."

Cô y tế còn muốn hỏi tiếp nhưng bị thầy ngăn lại "Em để xe ở lại trường đi, để tôi đưa em về."

"Nhưng em..." Tôi không biết phải nói sao, tôi cảm thấy mình đã làm phiền thầy quá nhiều rồi.

"Em nên đi về cũng thầy giáo đi, lỡ như lại bị mấy bạn đó chặn đường nữa thì khổ." Mấy bạn nữ học sinh giỏi lớp chuyên qua lời nói của cô y tế làm tôi có cảm giác như cô ấy đang nói về một đám học sinh côn đồ vậy.

Tôi không còn cách nào khác nên bước xuống nói lời chào tạm biệt với cô y tế và đi cùng thầy. Ra đến bên ngoài, lại vô tình bắt gặp anh Lâm Phong đang đi cùng với lớp trưởng của lớp anh. Phòng y tế với phòng hội đồng nằm sát cạnh nhau nên tôi nghĩ có lẽ họ có việc gì đó phải vào phòng hội đồng trường.

"Em đứng đây đợi để tôi đi lấy xe."

Thầy vừa đi thì anh Lâm Phong cũng đến gần và lo lắng hỏi han "Sao mà em lại bị thương thế? Anh mới gặp lúc ra thấy em vẫn bình thường mà."

"Em..." Thật sự tôi không muốn kể lại chút nào. Kí ức xấu này làm tôi chỉ muốn quên nó đi ngay lập tức. Thế nhưng có hết người này đến người kia hỏi thăm.

Lúc này đây, tôi rất khó để giữ được bình tĩnh. Cảm xúc của tôi giờ trở nên lẫn lộn không rõ ràng. Tôi có thể bất cứ lúc nào nói ra những lời làm tổn thương đến anh. Vì vậy tôi nhất quyết giữ im lặng, tôi sợ đến khi lấy lại được bình tĩnh thì mình lại hối hận vì làm tổn thương đến người xung quanh.